Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi

Chương 113: Lúc này



“Em... Em không biết. Em chỉ không nghĩ rằng thầy Diệp có thể hỏi chúng em một câu hỏi đơn giản như vậy.”

Hà Thi Vũ đứng lên, khi chạm mắt Diệp Thiên Bách, cô theo bản năng cúi đầu xuống, con tim nhỏ bé đập thình thịch, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng bất thường.

“Hahaha...” Lời Hà Thi Vũ khiến mọi người trong lớp bật cười.

Diệp Thiên Bách nghe vậy thì mỉm cười, ra hiệu cho Hà Thi Vũ ngồi xuống, sau đó làm một động tác im lặng với mọi người.

“Mọi người không nên cười Hà Thi Vũ, đánh giá theo quy luật và tình huống cũng là một phương pháp rất quan trọng trong nghiên cứu học thuật.”

Diệp Thiên Bách nói với mọi người, Hà Thi Vũ nghe vậy, chính mình cũng không tự giác bật cười.

“Trong nhận thức truyền thống của chúng ta, dưỡng sinh được phân loại là một phương pháp điều trị chỉ tiết và kéo dài.”

“Nhưng ở đây, thầy muốn cung cấp một góc nhìn mới cho những sinh viên đang viết luận văn đại học và sau đại học.”

“Trong việc điều trị bệnh của Trung y, Thần Nông bản thảo kinh, hốt thuốc đúng bệnh, điều dưỡng cơ thể, điều chỉnh trạng thái cơ thể. Điều dưỡng lâu dài với thuốc chậm, từ từ thay đổi trạng thái cơ thể của người bệnh được gọi là dưỡng sinh. Vì vậy, việc sử dụng thuốc mạnh để chữa bệnh cũng như thay đổi trạng thái thể chất của bệnh nhân ngay lập tức, đây có thể được coi là một hình thức dưỡng sinh khác không?”

“Nói rộng ra, chúng ta có thể nghĩ rằng bản chất của Trung y là nuôi dưỡng cơ thể bằng thuốc hay không? Dưỡng sinh bằng ăn uống?”

“Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của thầy, mọi người có thể suy nghĩ, bày tỏ ý kiến của riêng mình, nếu được có thể viết vào bài luận của mình”.

Diệp Thiên Bách nói một cách chậm rãi, mỗi sinh viên nghe xong đều rơi vào trầm tư.

Đến nỗi sau khi Diệp Thiên Bách nói xong, phòng học vẫn rất yên tĩnh.

Lúc này, Hạ Thanh Nguyệt đang cầm bút viết vào sổ tay, ghi lại những điểm chính trong lời Diệp Thiên Bách.

Quan điểm mà Diệp Thiên Bách đưa ra quả thực rất mới mẻ.

“Thầy Diệp, cái nhìn sâu sắc này của thầy rất hữu ích cho đề tài luận án của em, em chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này, sau khi nghe ý kiến của thầy, em thấy mình có hy vọng trong việc giải quyết những vấn đề nan giải mà bản thân đang gặp.”

“Thầy Diệp, em muốn thử dùng thí nghiệm và dữ liệu để chứng minh ý kiến của thầy”

“Những hiểu biết của thầy Diệp rất mới mẻ và cung cấp cho em những suy nghĩ mới"

Sau một lúc lâu, đám người nhao nhao tán thưởng, trên khuôn mặt họ lộ ra vẻ ngưỡng mộ với Diệp Thiên Bách.

“Thầy nghĩ rằng các em có thể vào Đại học Quốc gia Giang Thành thì khả năng học tập và kho kiến thức của mỗi người tất nhiên không kém, điều mọi người thiếu không phải là là kiến thức cụ thể mà là những ý tưởng mới và hướng đi độc đáo.”

“Hơi đáng tiếc là không phải lúc nào thầy cũng dạy thay cho các em. Nếu thầy không phải là một giáo viên dạy thay thì ngoài các lớp lý thuyết, lớp các em cũng sẽ

có những bài học thực tế.”

“Là bác sĩ tương lai, các em cần phải đối mặt trực tiếp với bệnh nhân và bệnh tật, kinh nghiệm lâm sàng hữu ích hơn bất kỳ lý thuyết khác.”

Diệp Thiên Bách uống một ngụm nước, thản nhiên nói.

“Thầy Diệp, thầy có thể cùng giáo sư Trương dạy lớp chúng em, nếu thầy đưa chúng em đi thực hành lâm sàng, em nghĩ sẽ rất thú vị.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng em sẽ thảo luận với giáo sư Trương, để thầy Diệp có thể dạy lớp chúng em”

“Em thích cách thầy Diệp suy nghĩ về các vấn đề, luôn luôn cho người ta cảm giác mới mẻ..."

Một đám sinh viên nhao nhao bày tỏ kỳ vọng của mình.

“Cảm ơn sự công nhận của các em. Tuy nhiên, những lớp học trong tương lai của thầy do nhà trường sắp xếp.”

“Các bạn, chúng ta đã nói chuyện hơn một tiếng rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục.”

Diệp Thiên Bách nhìn thời gian, nói với đám sinh viên. Dứt lời, Diệp Thiên Bách cầm lấy nước khoáng trên bàn nhấp một ngụm.

“Thầy Diệp, em có thể thêm Zalo thầy không ạ? Tối nay em có một số vấn đề muốn hỏi thầy.”

Lúc này, Hà Thi Vũ dẫn đầu hỏi, khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô là một cô gái có da mặt mỏng, cô đã lấy hết can đảm để tiến lên vào lúc này.

“Có thể, thầy mượn em một bộ kim châm, thầy sẽ nhanh chóng trả lại cho em. Đặt câu hỏi thì không sao, nhưng tốt nhất nên vào ban ngày, lúc đó thầy thường ở trường.”