Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi

Chương 115: Vậy sao?



“Tất nhiên là có vấn đề rồi, anh rể. Anh dạy thay cho lớp của giáo sư Trương Cảnh Niên. Giáo sư Trương Cảnh Niên là một trong những giảng viên đức cao vọng trọng nhất của Viện Y học Trung y. Ông ấy là sự tồn tại cấp bậc Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới y học”

“Anh chắc hẳn cũng biết hiệu trưởng Lưu Quốc Đông cũng tham gia nghiên cứu y học, ông ấy rất coi trọng việc xây dựng Viện Y học, giáo sư Trương Cảnh Niên là người mà hiệu trưởng phải mời đến ba lần mới được.”

Hạ Tiểu My gửi hai tin nhắn dài, Diệp Thiên Bách đọc với vẻ mặt bình thường.

“Vậy sao?”

Diệp Thiên Bách chỉ trả lời hai chữ.

“Anh rể, sao anh lại phản ứng bình thường như vậy? Không phải anh nói giỡn chuyện ngày đầu tiên đi làm làm dạy thay lớp của giáo sư Trương Cảnh Niên chứ?”

Hạ Tiểu My vẫn cảm thấy khó tin.

“Không đúng, không đúng, anh rể, hôm nay chị gái em tới trường. Giáo sư Trương Cảnh Niên là giáo viên nghiên cứu sinh của chị em. Bây giờ anh đang dạy lớp chị gái emà?”

Hạ Tiểu My bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện rất kỳ quái.

“À, ừ, anh có thấy cô ấy”

Diệp Thiên Bách cũng không né tránh chuyện này.

“ỒI Biểu hiện của chị em thế nào? Thật sự rất khó để tưởng tượng. Chị ấy luôn cảm thấy anh không có tiền đồ.”

Hạ Tiểu My có chút cảm khái.

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước đây cô ấy là vợ anh, hiện tại là học trò của anh. Yên tâm, anh không làm khó dễ cô ấy đâu.”

“Hơn nữa, anh chỉ là giáo viên dạy thay mà thôi.” Diệp Thiên Bách mỉm cười.

“Anh rể, chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé?”

Hạ Tiểu My đề nghị.

“Cùng nhau ăn trưa? Anh nghĩ hay thôi đi! Chị em nhìn thấy anh chắc không ăn nổi. Nếu muốn mời ăn tối thì lần sau hẹn anh.”

Một nụ cười phức tạp xuất hiện trên khuôn mặt Diệp Thiên Bách. “Cũng được.”

“Anh rể, vài ngày nữa em hẹn anh, em còn chưa ăn xong đồ ăn ngon mang về trước đó, haha.”

Hạ Tiểu My cảm thán một tiếng. “Được, anh nhận điện thoại đã.”

Khi hai người đang nói chuyện thì điện thoại Diệp Thiên Bách có cuộc gọi đến.

“Được” Hạ Tiểu My trả lời một chữ “được”. Diệp Thiên Bách nhấn nút nghe máy, là Chung Linh Hi gọi đến.

“Anh Thiên Bách, bây giờ là giờ ra chơi, ngày đầu tiên lên lớp anh cảm thấy thế nào? Sinh viên ngành Trung y có làm khó anh không?”

“Nếu anh cảm thấy làm việc ở đây không vui, em sẽ nói chuyện với ông nội, để anh đến công ty làm việc.”

Cuộc gọi được kết nối, Chung Linh Hi hỏi vài câu, giọng điệu có chút lo lắng.

“Sinh viên ở đây rất giỏi, các em ấy rất tôn trọng anh, họ đều có nền tảng tốt, ham học hỏi và tư duy tốt”.

“Anh cảm thấy rất vui khi được dạy học vào ngày đầu tiên.”

Khuôn mặt Diệp Thiên Bách nở nụ cười, cảm thấy ấm áp khi nghe Chung Linh Hi hỏi thăm.

Trên thế giới này, con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng đều thích cảm giác được quan tâm và Diệp Thiên Bách cũng không ngoại lệ.

“Vâng, vậy thì tốt. Anh vui vẻ là được rồi, đời người quan trọng nhất chính là vui

vẻ. “Anh Thiên Bách, em đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.”

Chung Linh Hi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi nghe những lời của Diệp 'Thiên Bách. Nhưng cũng chính vào lúc này, cô chợt nảy ra một ý tưởng.

“Hả? Ý tưởng táo bạo gì?”

Diệp Thiên Bách nhịn không được cười lên, cô nhóc này lại không biết có ý nghĩ gì kỳ quái.

“Sáng học xong thì em không còn lớp nào nữa, buổi trưa chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn, cơm nước xong xuôi em sẽ bắt xe về nhà”