Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi

Chương 96: Chúng ta qua đó xem thử xem



“Khụ khụ..”

“Dù sao bác gái cũng là người từng trải, lời bác nói, quả thật có đạo lý nhất định.”

“Kỳ thật, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, cũng đều không thể buông thả chính mình.”

Diệp Thiên Bách ho nhẹ một tiếng, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích

“Cho nên, anh Thiên Bách cùng lắm chỉ có thể có một người phụ nữ là em rồi. Nếu không, thì thân thể của anh chịu không nổi đâu.”

Chung Linh Hi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Em nói rất có lý.”

Diệp Thiên Bách cười sẵng sặc.

“Hì hì, em mà.”

Dáng vẻ Chung Linh Hi rất vui vẻ.

'Trên đường đi, hai người cười nói, khoảng nửa tiếng sau, Diệp Thiên Bách lái xe vào cổng đại học công Giang Thành.

“Anh Thiên Bách, phần lớn sinh viên ở đại học quốc gia Giang Thành, đều dựa vào thực lực của chính mình để đậu vào. Nhưng cũng có một phần, là do tiêu tiền để chạy vào, tiêu tiền để vào trường, phần lớn là con cháu nhà giàu.”

“Thực ra, nghiêm khắc mà nói, cũng không xem là chạy để vào trường. Chẳng qua là, cuộc thi của bọn họ đơn giản hơn, học phí lại rất cao, thông qua cách tương tự như giáo dục bổ túc để vào trường.”

“Những người này, thông thường chỉ đến đại học. quốc gia Giang Thành để đánh bóng tên tuổi, lấy bằng cấp, cho có vẻ có mặt mũi hơn thôi.”

“Dĩ nhiên, em đã vượt qua kỳ thi một cách nghiêm †úc nha.

Trước khi xuống xe, Chung Linh Hi vẫn đĩnh đạc nói.

“Tiểu Hi nhà ta đa tài, sao có thể là mua để vào trường được chứ.”

Diệp Thiên Bách dừng xe lại, cười cười.

“Hì hì, đúng vậy.”

“Nhưng mà, em nói với anh cái này, là muốn nói cho anh biết, một số sinh viên có năng lực chuyên môn kém, em sợ anh sẽ cho rằng đại học quốc gia Giang Thành, chỉ toàn là sinh viên hàng đầu.”

Chung Linh Hi cười hì hì nói.

“Bất kể là sinh viên nào, anh đều sẽ dạy, có thể học được bao nhiêu, là chuyện của bọn họ. Chỉ cần bọn họ không gây rối, thì đều là sinh viên của anh thôi.”

Diệp Thiên Bách mở cửa, bước xuống xe.

“Vậy thì tốt”

“Anh Thiên Bách, trước kia anh chưa từng làm thầy giáo, nếu có cái gì không hiểu, thì có thể thỉnh giáo hiệu trưởng Lưu một chút, hoặc là thỉnh giáo các đồng nghiệp khác nhé.”

“Anh Thiên Bách thông minh như vậy, chắc chắn sẽ sớm có thể thích ứng được với thân phận mới của mình.”

Chung Linh Hi lại căn dặn nói. Đây là lần đầu tiên của Diệp Thiên Bách, ít nhiều gì Chung Linh Hi cũng có chút lo lắng Diệp Thiên Bách không thích ứng được với cương vị mới.

“Anh hiểu, em cứ yên tâm đi, anh lớn hơn em mấy tuổi, còn cần cô bé như em lo lắng sao?”

Diệp Thiên Bách vò cái đâu nhỏ của Chung Linh Hi.

“Nói không lo lắng thì là giả, nếu có người bắt nạt anh, thì nhất định phải nói với em, biết không?”

Chung Linh Hi cong cái miệng nhỏ nhắn, có chút lo lắng nói.

“Em vẫn lo cái này sao, không cần lo, không ai có thể bắt nạt anh đâu.”

Diệp Thiên Bách cười cười, vẻ mặt tự tin nói.

“Như vậy là tốt nhất.”

Chung Linh Hi đứng trước mặt Diệp Thiên Bách, trong tay ôm mấy quyển sách, tùy ý vén sợi tóc đen trên trán, hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía khuôn mặt thanh tú góc cạnh rõ ràng của Diệp Thiên Bách.

Khoảnh khắc đó, Diệp Thiên Bách phát hiện, dáng vẻ của cô bé này, cũng hiện ra một chút xinh đẹp gợi cảm.

“Bên kia xảy ra chuyện gì vậy, sao có nhiều người tập trung lại như vậy?”

Diệp Thiên Bách nhìn về phía chỗ cổng trường, một đám người vây trước bảng thông báo, như đang bàn tán gì đó.

“Không biết nữa. Lầu này của khoa toán, ở Tây Môn bên này. Bảng thông báo kia, là Bảng thông báo riêng của khoa toán."

Chung Linh Hi cũng nhìn về phía cổng trường kia, có chút nghi ngờ nói.

“Vậy sao?”

Diệp Thiên Bách có ý gì đó.

“Đi, chúng ta qua đó xem thử xem.”