Tiếng hô đột ngột của Tô Mỹ Tâm khiến mọi người đồng loạt quay lại.
Họ thấy Tô Nhu và Lâm Chính đi tới, nhưng Tô Cối lại không theo cùng.
“Tô Nhu, bác hai của cô đâu?”, Lưu Diễm bỗng bật dậy, cao giọng chất vấn.
Tô Nhu khẽ mấp máy môi, không biết nên trả lời thế nào.
“Xem ra không thuyết phục được”, Tô Bắc nhíu mày.
“Cháu xin lỗi bà, cháu… cháu còn không vào được cửa nhà họ Từ. Bọn họ vốn không muốn gặp mặt chúng cháu…”, thấy nét mặt cụ bà nhuốm màu nghiêm trọng, Tô Nhu vội vã cúi đầu.
“Thứ ăn hại!”, Tô Cương đập bàn quát lên: “Có chuyện cỏn con này mà cũng không làm được! Tô Nhu, cô đúng là quá thất vọng!”
“Đúng vậy! Ông ấy là bác hai của cô đấy! Cô không đưa được bác mình về mà còn có mặt mũi trở lại à?”, Lưu Diễm cũng nổi cơn tam bành, quát thẳng vào mặt Tô Nhu: “Người nhà họ Từ không cho cô vào thì cô không biết xin hả? Không biết quỳ xuống hả? Cô làm ăn kiểu gì vậy?!”
Giọng nói chát chúa, thô ráp như xé vải của bà ta khiến mọi người đều khó chịu.
Tô Nhu cũng không phải tượng đất, làm sao có thể nhịn cho nổi.
“Bác, anh Tô Cương, sao hai người có thể trách cháu? Việc này rõ ràng là do bác hai gây ra trước cơ mà! Hơn nữa hai người mới là ruột thịt với bác hai, sao lại không tự mình đến gặp nhà họ Từ mà lại bắt cháu đi? Làm vậy là có ý gì?”, những giọt lệ tủi hờn dâng lên trong mắt Tô Nhu.
Tô Mỹ Tâm khẽ nhíu mày, nhưng Lưu Diễm đã hoàn toàn bùng nổ.
“Cô hay nhỉ Tô Nhu! Bố mẹ cô không dạy cho cô biết cách nói chuyện với người lớn à?”, bà ta gầm lên dữ tợn như một ngọn núi lửa phun trào, sấn sổ tới trước như muốn tát Tô Nhu.
Lâm Chính nheo mắt, nắm lấy tay Tô Nhu, toan kéo cô ra sau lưng mình.