Người Chồng Yêu

Chương 19



Thím Lục nhìn thấy người ngồi, lập tức cười tươi nói, “Hề Từ, đợi lâu chưa?”

Hề Từ đứng dậy, vô cùng ga lăng kéo ghế ra cho họ ngồi, mỉm cười bảo, “Không ạ, cháu cũng vừa tới” Nói xong, anh nói với Úc Linh, “Úc tiểu thư”

Lúc này thím Lục mới giật mình, “Hóa ra các cháu đã biết nhau rồi?”

Hề Từ nhìn Úc Linh, cặp mắt ngọc kia in rõ ảnh ngược của cô, đáp, “Đã gặp mấy lần rồi ạ, nửa tháng trước, cháu có đi chuyển phát nhanh ở thôn Ô Mạc, sau đó trời mưa cũng không đi nổi, nên có tá túc một đêm ở nhà cô Úc ạ”

Thím Lục cười to, “Đây đúng là duyên phận mà” Nói rồi kéo Úc Linh ngồi xuống, nói với Úc Linh, “Thím không biết các cháu hóa ra biết nhau, như vậy càng tốt, chứng minh các cháu là người có duyên phận, cứ coi như bạn bè là được”

Loại chuyện xem mắt này, ở đâu cũng thành quy củ không lời, trong lòng ai cũng biết rõ, nhưng lại thích một câu “kết bạn” loại lời này chỉ nói bề ngoài thôi, nếu xem mắt không thành thì chân chính kết bạn, thành thì càng tốt, bất kể quả ra sao, đều không để ai phải xấu hổ cả.

Vì thế ở bên ngoài, người ta cũng không nói rõ xem mắt gì gì đó. Úc Linh ngồi đối diện Hề Từ, thấy anh đưa mắt nhìn, ánh mắt chợt lóe, thì gật gật đầu với anh.

“Thím Lục nói đúng lắm ạ, chắc chắn là duyên phận rồi” Hề Từ mỉm cười phụ họa, giọng ôn hòa nhã nhặn vang lên, càng nổi bật trong quán cà phê.

Nếu hai bên đã biết nhau, thì thực ra cố gắng của bà mối cũng đỡ hơn, không khí hài hòa hơn. Nhưng trong lòng thím Lục vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay, dĩ nhiên không thể ở lâu.

Hiện giờ bà càng nhìn càng thấy hai người trẻ tuổi này rất hợp, tiếc là thân phận hai người quá kém, tuy bà không rõ nhà họ Giang bên đó thế nào, nhưng cũng biết rõ tập đoàn Giang Thị là con quái vật khổng lồ, đến người như bà ở cái huyện nho nhỏ này cũng biết cả, có thể thấy nhà họ Giang giàu có tới mức nào. Hề Từ rốt cuộc chỉ là một thanh niên có chút của cải ở cái thành phố Y này, như người ta nói, điều kiện anh không tồi, nhưng trước mặt Giang gia thì chính là thằng bé nghèo, có sao cũng không xứng với con gái nhà họ Giang.

Nghĩ tới đây, thím Lục lại nhìn Úc Linh đang ngồi bên thong thả uống cà phê, cũng không biết cô nghĩ sao, dù tính đồng ý với bà ngoại đi xem mắt, nói vậy cũng không để ý lắm, hai người nhất định không có khả năng rồi.

Tuy trong lòng tiếc nuối, trên mặt thím Lục cũng không biểu lộ ra, nói chuyện phiếm với Hề Từ mấy câu, uống một ly cà phê, thức thời rời đi, nói với họ, “Hai người các cháu cứ tiếp tục ngồi, thím còn có việc đi trước nhé”

Sau khi đợi thím Lục đi rồi, trong góc phòng chỉ còn lại hai người, bất giác quán cà phê im ắng, tiếng âm nhạc lãng bãng vang vọng.

Vẫn là Hề Từ mở lời trước, anh hỏi, “Hiện giờ sức khỏe bà thế nào rồi? Bà vẫn ổn chứ?”

Úc Linh thả chén cà phê xuống, nhấp miệng nói, “Hiện giờ bà đang nằm bệnh viện nhân dân, không ổn lắm” Nói rồi nhìn anh một cái.

Hề Từ lắp bắp kinh hãi, bảo, “Vậy đợi lát nữa tôi cùng đi thăm bà mới được”

Úc Linh gật gật đầu. tiếp đó Úc Linh lại mở lời hỏi anh, “Gần đây anh có làm công việc chuyển phát nhanh nữa không? Lần trước tôi thấy đã đổi người chuyển phát nhanh vào thôn rồi”

Hề Từ không ngờ cô cũng để ý tới điều này, trong mắt tức khắc có mấy phần vui sướng, giọng càng thêm nhu hòa ấm áp, nói, “Công việc của tôi phức tạp lắm, chuyển phát nhanh cũng chỉ là một trong số đó thôi, lần trước đi làm việc khác, để đồng nghiệp đi thay”

Úc Linh “vâng” một tiếng, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của anh, rốt cuộc không kìm được hỏi ra, “Anh hiện giờ bao tuổi rồi?”

“Hai mươi tám”

Úc Linh, “…”

Rốt cục Úc Linh cũng kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không thấy hiện giờ anh đã hai tám tuổi, rõ ràng thoạt nhìn như đang còn giao thời giữa thiếu niên và thanh niên, chẳng có tý cảm giác đã được rèn luyện trong xã hội, không phải nói anh chững chạc, mà gương mặt quá trẻ này lại thêm khí chất quá sạch sẽ kia nữa, đều rất dễ lừa người ta.

Thoạt nhìn anh, tựa như một thanh niên đang ngập tràn sức trẻ, đang vào độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, khí chất sạch sẽ, sức sống dào dạt, khiến người ta nhìn thấy mà không kìm được lại chợt nhớ tới quãng thời gian thanh xuân đẹp nhất vô lo vô nghĩ của cuộc đời kia.

Phát hiện ra người này cũng không phải là em trai như cô thấy, Úc Linh lại rầu rĩ không buồn hé răng.

“Thực ra tôi biết cô gái thím Lục muốn giới thiệu là cô” Hề Từ mở lời.

Úc Linh, “…”

Úc Linh mộc mạc nhìn anh một lúc, sau đó mới chậm rãi ừ một câu.

Thấy bộ dáng cô như thế, Hề Từ không kìm được phì cười, trên mặt hơi thẹn thùng, phảng phất như thổ lộ kiểu thế thật khiến anh chẳng có ý tốt gì, anh lại nói tiếp, “Biết là cô, tôi mới tới. Đúng rồi, cô đói bụng chưa? Muốn ăn chút gì không? Sau khi ăn xong chúng ta tới viện thăm bà bà Úc đi”

“… Ăn gì cũng được”

Vì thế Hề Từ gọi nhân viên phục vụ tới, cả hai cùng ăn phần ăn ở quán cà phê, rất thoải mái, cuối cùng tiêu phí ở huyện thành còn thoải mái hơn ở thành phố lớn nữa.

Sau khi ăn trưa xong, cả hai rời quán cà phê. Hề Từ dẫn Úc Linh quẹo tới quẹo lui trong phố Bắc, chừng năm phút sau thì tới một cửa hàng bán hoa.

Cửa hàng bán hoa có treo biển tên rất kêu “Cửa hàng hoa”

Bảng hiệu dùng loại gỗ dày thô tạo thành, hai bên hơi sạm đen, cứ như bị cháy mà tạo thành vậy, trên mặt chữ rồng bay phượng múa, rầm rộ, khí thế, vừa thấy là biết xuất từ tay có nghề rồi.

Cửa hàng bán hoa này cũng không lớn, chỉ khoảng chừng hai mươi mét vuông, trang trí cũng giống như bảng hiệu vậy, bên trong được bày biện rất ngay ngắn trật tự các loại cây xanh nhiều màu sắc, bên cạnh còn bày một ít hoa quả lạ mắt. Vừa mới tiến vào cửa, thì đã ngửi thấy một mùi hương hoa quả thơm mát ập tới khiến tâm hồn sảng khoái, lắng đọng, như quên hết đi mọi phiền não cuộc đời.

Nhân viên cửa hàng tiếp họ là một thiếu niên bụ bẫm, mở miệng ra nói, “Hề lão đại, sao anh lại tới đây vậy? Đây là bạn gái anh à?”

Hề Từ cười nhìn cậu một cái, nhân viên cửa hàng lập tức cười làm lành nói, “Hề lão đại, anh thích gì cứ việc chọn nhé, ở đây mới đưa tới hoa quả mới, thích gì cứ việc lấy” Sau đó lại lấy lòng mà nói với Úc Linh, “Người đẹp, cô là người Hề lão đại dẫn tới, đừng khách sáo nha”

Úc Linh khẽ gật đầu với cậu, không nói câu nào, thoạt nhìn cực kỳ cao lãnh, khó gần gũi được.

Nhân viên cửa hàng mập mạp không kìm được rụt đầu rụt cổ. Lần đầu tiên Hề lão đại dẫn một phụ nữ tới cửa, lại có tính cách cao lãnh tới mức vậy, chẳng lẽ anh ấy thích kiểu như thế?

Hề Từ đứng ở trước hàng bồn hoa có đủ kiểu dáng khác nhau, nhấc một bồn hoa màu xanh lên quay đầu nói với cô, “Úc tiểu thư, cô thấy bồn lục la này thế nào?”

Thanh niên tuấn tú ôm một chậu cây xanh nhìn quá đẹp, rất dễ khiến người ta có thiện cảm, không nổi lên tý ác niệm nào, dễ gây cảm tình với người khác. Úc Linh không kìm được nhìn anh một cái, rồi lại nhìn về bồn lục la kia, dưa tay chạm vào chúng, nói, “Gọi tôi là Úc Linh đi, tôi thực ra họ Giang”

Hề Từ mỉm cười nhìn cô, đặt bồn lục la vào lòng cô. Úc Linh theo bản năng đỡ lấy, hơi khó hiểu nhìn anh, lại thấy anh đi tiếp chọn hoa quả mới, để cho anh bạn nhân viên mập bưng một rổ hoa quả.

Anh bạn nhân viên cửa hàng nhỏ nhanh nhẹn đứng cạnh rổ hoa quả tươi ngon, thoáng nhìn qua Úc Linh đang ngồi nghỉ ở ghế ôm bình lục la, hỏi nhỏ, “Hề lão đại, lần đầu tiên anh dẫn một cô gái tới đây, có ý gì thế? Hơi thở trên người cô ấy rất thoải mái, chắc cô ấy là con người đi? Anh có ý gì?”

Hề Từ lườm cậu cười cười, anh bạn nhỏ nhân viên cửa hàng cảm thấy nụ cười này cao thâm khó dò, chắc chắn là anh ấy có kế hoạch gì đó, bất giác run lập cập.

Sau khi đóng gói quà tử tế, hai người đi bệnh viện ngay. Vừa tới bệnh viện, đúng lúc bà ngoại vừa ngủ trưa tỉnh lại, bác sỹ đang tiến hành kiểm tra như thường lệ.

Bà ngoại nhìn thấy cháu gái và Hề Từ cùng nhau tới, bất giác cao hứng nói, “Là A Từ đó à, lâu rồi không thấy, sao cháu lại tới đây thế? Mau tới đây ngồi”

Hề Từ đặt rổ  hoa quả lên bàn, nói hòa nhã, “Cháu nghe nói bà ngoại Úc bị bệnh, nên mới tới đây thăm bà”

Bà ngoại đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi, “Chẳng lẽ hôm nay người thanh niên  A Linh gặp mặt là cháu sao?”

Trên mặt Hề Từ hơi đỏ, nhưng vẫn cười gật đầu. Lúc này thần sắc bà ngoại cũng giống như nhìn Úc Linh và Hề Từ vậy, hơi cổ quái, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, thoạt nhìn rất cao hứng, cho rằng đây là duyên phận.

Úc Linh đặt bồn la lục ra cửa sổ, rồi đem hoa quả Hề Từ mang tới đi rửa, bóc vỏ để lên mâm, mùi hương hoa quả xông lên mũi khiến cô kinh ngạc, sao cảm giác loại hoa quả nay thơm hơn trước nhiều lắm, là loại trái cây có mùi thơm ngát vô cùng thoải mái, mùi cũng không nồng, vô cùng thơm ngọt.

Bà ngoại không kìm được ăn một miếng đào đã bổ, ngạc nhiên nói, “Mùi đào hôm nay thơm lắm, mua ở đâu vậy?”

“Hề Từ dẫn cháu đi tới một cửa hàng bán hoa mua ạ” Úc Linh đáp.

Hề Từ cười bảo, “Bà ngoại Úc thích, mai cháu lại bảo người mang đến đây cho bà”

Bà ngoại cười ha ha, cảm ơn anh, ăn vô cùng ngon lành, ăn còn nhiều gấp đôi ngày thường, lại nhìn Úc Linh cực cao hứng.

Hề Từ ở trong viện hết ngày mới rời đi, Úc Linh tiễn anh ra tận cửa, anh nhìn mắt cô, dùng một giọng cực kỳ nghiêm túc nói, “Úc Linh, mai tôi lại tới thăm mọi người nhé”

Úc Linh, “…”

Mãi cho tới khi anh đi rồi, Úc Linh còn đứng mãi ở cửa ngây ngốc. Cô cảm thấy mình bất giác bất cẩn chọc phải một người thành thật rồi, mà cố tình ngay từ đầu cô cũng không để tâm lắm.

Đợi cô về phòng, bà ngoại hiếm khi thấy cô mà cười vui vẻ, nói, “Không ngờ thím Lục cháu giới thiệu đối tượng lại là nó, hơn nữa bà nhìn dáng vẻ thằng bé có vẻ có ấn tượng khá tốt với cháu đó. Aizz, thằng bé quả thật là một thanh niên rất chững chạc, nếu cháu cùng nó… thôi, coi như bà chưa nói gì”

Tuy nói thì nói thế, nhưng bà ngoại vẫn tiếc nuối, bà vốn có ấn tượng rất rốt với Hề Từ, hơn nữa lại do thím Lục giới thiệu, chứng minh bản thân anh quả thực không tồi, đáng tiếc…

Úc Linh chưa nói gì, mà cầm một quả táo da đỏ hồng từ rổ lên, không lau đi mà ăn ngay, đã ngửi thấy một mùi hương đặc trưng thơm lựng của quả táo này.

Chất lượng hoa quả này rất tốt, tốt tới mức khiến cô thấy nghi ngờ.

Mãi trước khi đi ngủ, bà ngoại vẫn còn dông dài về Hề Từ, nào là thế này, có mười câu thì bảy câu không thiếu anh, Úc Linh vẫn ở bên cạnh xem điện thoại, thỉnh thoảng đáp một câu, mãi cho tới khi bà ngoại tự mình nói chán, hai bà cháu mới đi ngủ.

Ban đêm trong bệnh viện cực kỳ yên tĩnh. Nửa đêm Úc Linh bừng tỉnh, cảm giác cả người rét run một trận, mở choàng mắt, thì thấy dưới ánh đèn tối tăm, có mấy con quái vật xấu xí đang ghé trên người bà ngoại, tiếng thở bà ngoại phát ra nặng nề, vô cùng thống khổ.

Đôi mắt cô co lại, cả người toát mồ hôi lạnh, xoay người đứng dậy, cầm một nắm quần áo ném qua, đuổi những con quái vật đang hút đi sinh mệnh của bà ngoại kia. Cô sợ tới mức tim co bóp chặt lại, nhưng động tác trên tay thì lại nhanh nhẹn khác thường, quần áo bay qua phát ra tiếng rào rào, không đụng tới người bà ngoại tý nào.

Đầu con quái vật da nâu nhe răng dọa cô, lộ ra đám răng cửa lưa thưa, hai tay gầy múa may như gậy gỗ, bộ dạng uy hiếp. Một trong số con vật đó bị cô ném rơi xuống dưới giường nhảy vật lên, giương nanh múa vuốt đánh tới cô.

Lúc con quái vật kia bổ nhào tới trước mặt, một lực vô hình áp chế tới, cả người cô đụng mạnh vào cửa sổ, tay bất cẩn đụng phải bồn hoa la lục đang để ở cửa sổ kia, theo bản năng túm lấy nó, đập mạnh vào con quái vật đang bổ nhào tới trước mặt, đột nhiên con quái vật hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Không chỉ có con quái vật này hoảng sợ chạy trốn, mà những con quái vật vốn đang ghé trên người bà ngoại kia cũng sợ tới mức chạy trốn đi mất.

Trong nhà nhanh chóng an tĩnh trở lại, bà ngoại thở cũng dần bình tĩnh hẳn.

Úc Linh thở hổn hển, túm lấy bồn lục la kia, quần áo trên người ướt sũng mồ hôi lạnh, tóc tai hỗn độn, dính bệt trên mặt.

Ánh trăng nhạt sáng từ ngoài cửa sổ soi vào, lá cây lục la càng thêm xanh biếc dưới trăng.