Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 103: Dây vào loại người này thì chỉ có phiền phức



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 103: Dây vào loại người này thì chỉ có phiền phức

Tháp Tháp Nhĩ Can cảm thấy mình đã chết!

Mười tám người đi theo hắn, đều là cao thủ có danh có danh trên giang hồ, hoa hồng mỗi người mỗi tháng đều phải tiêu phí ba quan tiền, tục ngữ nói dưỡng binh ngàn ngày dụng binh một chốc, tiền này tiêu rất đáng giá, cho tới nay hắn cũng cảm thấy quả thực là như thế, phàm có người nào ngán đường, điều tra, tìm hiểu, đều bị những người này xử lý thỏa đáng. Cho nên, khi nhìn thấy trong viện chỉ có một tiểu nương tử gầy yếu, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đụng phải vận may... mười tám gã cao thủ đối phó một tiểu nương tử, vậy chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.

Thế nhưng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay lại đá trúng sắt thép.

Lời hắn còn chưa dứt, tiểu nương tử kia giống như một bão màu đen cuốn qua bả vai hắn, mở vỏ đao, đao phong rung động, ầm một cái đánh bay tám người bên trái, ầm một cái đánh bay mười người bên phải... Tháp Tháp Nhĩ Can chỉ thấy trên chiến trường mới có công kích khủng bố như vậy... trảm mã đao dài sáu thước, rộng một thước rưỡi, nặng tới sáu mươi cân, cần ba gã tinh binh trẻ tuổi cường tráng mới có thể khống chế. Nhưng đao của tiểu nương tử này chỉ dài hai thước, thậm chí đao còn chưa ra khỏi vỏ, thế nhưng lại có khí thế quét sạch thiên quân, đây không phải là quỷ là cái gì?!

Không ai thét chói tai, cũng không có ai chạy trốn, bởi vì căn bản là không kịp, Tháp Tháp Nhĩ Can chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy tiểu nương tử kia đứng ở trong thi thể nằm ngổn ngang, một tay cầm đoản đao, cầm vỏ đao lắc lắc bả vai, giống như công kích như cuồng phong bão táp vừa rồi chỉ là buông lỏng gân cốt.

Cô nhướng nửa mặt mày, cười cười giống như một con chồn bắt được gà: "Lý Chính đại nhân, ngươi chạy cái gì thế? Có phải đã làm chuyện gì chột dạ không?" Ánh mắt cô chợt sắc lẹm: "Là giết người? Hay giấu xác?"

Máu toàn thân Tháp Tháp Nhĩ Can chảy ngược lên, bên tai ù ù, căn bản không nghe rõ lời của tiểu nương tử, trong đầu chỉ còn lại một tiếng thét chói tai:

[Xong rồi, bị phát hiện rồi! Tất cả đã kết thúc!]

Lâm Tùy An cảm thấy có gì đó sai sai, Tháp Tháp Nhĩ Can dường như bị cô dọa sợ, hai đầu gối run rẩy không ngừng, đột nhiên, hắn quỳ xuống đất, râu ria cuộn thành vòng xù lên... thế này hoàn toàn không phù hợp với chân dung tội phạm Hoa Nhất Đường tìm ra, hung thủ là một người tàn nhẫn tự phụ và cẩn thận, cho dù bị bắt được bây giờ, cũng không nên phản ứng như vậy. Chẳng lẽ tìm sai hướng rồi?

Lâm Tùy An rút đao chém rương gỗ lớn dưới chân ra, để lộ ra một cái túi tiền thêu hoa, cầm lấy một cái mở ra, bên trong thế mà lại là bánh trà, mùi thơm phưng phức, ước chừng là thượng phẩm, lại đâm thủng hai bao tải bên cạnh, có thứ hạt nhỏ màu trắng chảy ra, Lâm Tùy An lấy một nắm nhỏ, ngửi ngửi, dùng đầu lưỡi liếm một cái, thì ra là muối.

Ai ngờ đúng lúc này, mặt đất truyền đến tiếng nổ ầm ầm, mấy làn khói dày đặc cuồn cuộn bay lên trời, nhìn theo phương hướng và vị trí, đúng là trải rộng khắp phường Phú Giáo, Tháp Tháp Nhĩ Can nhảy dựng lên giống như bị điện giật, kéo từ bên hông ra một cái túi vải nhỏ, vung tay rải ra một nắm bột màu đỏ, vừa đúng lúc có trận gió nổi lên, hay lắm, mùi hương khó chịu xộc vào mũi, giống như có một trăm tên Hoa Nhất Đường treo đầy túi hương bên người vây quanh, Lâm Tùy An hắt hơi ba cái: Nước mắt không khống chế được, tầm mắt trở nê mơ hồ, cô vội vàng lau hai cái, quay đầu lại nhìn, thấy Tháp Tháp Nhĩ Can giống như chuột bị đốt đuôi, mông bốc khói chạy vù ra khỏi cửa lớn.

Lâm Tùy An gần như là chân trước chân sau đuổi theo, cô đi từ cửa sau vào vườn, xông ra cửa mới phát hiện cửa chính của khu vườn này nằm gần một con phố chính, trên đường có không ít người đi đường, đối diện là một hộ gia đình đậu bốn năm chiếc xe bò, một chiếc xe ngựa, vài tên tiểu nhị đang di chuyển đồ đạc, lúc này đều bị khói dày đặc trên không trung hấp dẫn dừng chân quan sát, Tháp Tháp Nhĩ Can rất nhanh bị người nhận ra, có người hỏi có chuyện gì, Tháp Tháp Nhĩ Can không quan tâm kéo mấy người lại, chỉ về phía Lâm Tùy An hét những từ gì đó nghe không hiểu.

Tiếng hét vừa vang lên, mọi người lập tức cầm đồ đạc trong tay ném về phía Lâm Tùy An, sọt, đòn gánh, cây cối, củ cải, lá rau thối, đất, không phải ám khí mà còn hơn cả ám khí, Lâm Tùy An còn chưa lau sạch thứ bột dính trên mặt, vừa thấy trận thế này, lập tức đoán được Tháp Tháp Nhĩ Can la hét là cái gì, trong lòng mắng một câu chó má, cắm Thiên Tịnh ra sau thắt lưng, thân thể dán sát đất chạy nhanh heo hình chữ S, lông tóc không tổn hao gì tránh tất cả chướng ngại vật, hét lớn: "Đại Lý tự phá án, phàm là người cản trở. Xử lý theo luật!"

Tiếng hét này quả nhiên hữu dụng, tất cả mọi người dừng tay, lại còn có người chỉ hướng cho Lâm Tùy An: "Hắn chạy về phía bên kia!"

Lúc này đây, Tháp Tháp Nhĩ Can đã nhảy lên xe ngựa đối diện, đạp ngã xe, điên cuồng lái xe bỏ chạy, người hầu chuyển hàng đuổi theo phía sau hét to, Lâm Tùy An chậc một tiếng, cô nghiêng người dùng chưởng đập xuống đất, thân thể bay ngang lên, lật một vòng giữa không trung, rơi vào tường viện bên đường, tường viện xây bằng đất nung, chỉ rộng một thước, chân Lâm Tùy An xuất lực, đạp đầu tường chạy thật nhanh, lần thứ hai cô bay lên trời, thân thể giống như cung tiễn vừa kéo vừa bắn vừa thu lại, chỉ sau phải bước đã vững vàng rơi vào nóc xe ngựa của Tháp Tháp Nhĩ Can.

Tháp Tháp Nhĩ Can quay đầu lại nhìn, hoảng sợ đến biến sắc, mạnh mẽ kéo dây cương, ngựa hí vang trời, xe ngựa đi càng lúc càng nhanh, Lâm Tùy An nhanh tay lẹ mắt bám lấy nóc xe, thân thể vù một cái, nửa thân thể lơ lửng giữa không trung, trong xe rầm một tiếng, truyền ra tiếng thét chói tai của nữ tử, trong xe thế mà còn có người.

Xe ngựa gần như không khống chế được, Tháp Tháp Nhĩ Can tự mình gây nghiệt cũng bị ném ra ngoài, trong tay nắm chặt dây cương, nửa người bị kéo lê trên mặt đất, kêu thét giống như heo bị giết, tình hình có vẻ không tốt lắm, thắt lưng Lâm Tùy An dùng sức thu hồi hai chân lại, hai tay hai chân đồng thời dùng sức, vững vàng cưỡi trên lưng ngựa đang nổi điên, tay phải kéo dây cương lên trên, xách Tháp Tháp Nhĩ Can về lại xe ngựa, tay trái túm lấy bờm ngựa kéo một cái, ngựa hí dài thê lương, vó trước rời khỏi mặt đất, lại nặng nề hạ xuống, xe ngựa dừng lại.

Tháp Tháp Nhĩ Can bị treo bên cạnh xe, quần, giày đều bị mài mòn, lộ ra làn da máu thịt mơ hồ, bàn tay bị dây cương siết ra vết máu, đau đớn nhìn Lâm Tùy An, râu ria phủ đầy nước mắt nước mũi, đã sợ tới mức nói không nên lời. Nhìn dáng vẻ này của hắn, tám phần là hết sức chạy thoát rồi, Lâm Tùy An kéo dây cương trói hai tay Tháp Tháp Nhĩ Can lại, đẩy cửa xe ra.

Góc xe ngựa có một tiểu nữ nương đang rụt người lại, tuổi tác chừng mười hai mười ba, trong ngực ôm một cái hộp gỗ màu đỏ, khóc như mây như mưa, tóc búi hai chùm giống như trang phục của nha hoàn nhà Đường.

"Ngươi không sao chứ?" Lâm Tùy An hỏi.

Tiểu nữ nương lắc đầu, đôi mắt giống như nho ngâm nước sợ hãi nhìn Lâm Tùy An một cái, kinh hãi trợn to.

Lâm Tùy An đưa tay đỡ cô ra khỏi xe ngựa, tiểu nữ nương sợ tới mức chân tay mềm nhũn, chân vừa chạm đất đã vội chạy xuống, Lâm Tùy An chỉ có thể vòng quanh eo cô, để cho cô nửa treo trên người, chung quanh có một đám người, đứng xa xa, ai cũng không dám đến gần, chỉ đứng chỉ trỏ Tháp Tháp Nhĩ Can, hình như đều là người Ba Tư và người nước ngoài, Lâm Tùy An căn bản nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, sắc mặt Tháp Tháp Nhĩ Can càng lúc càng trắng, ước chừng có thể đoán được không phải là chuyện tốt gì.

Đầu đường vội vàng chạy tới một đám người, chạy ở phía trước chính là tiểu nhị vừa mới phụ trách dỡ hàng, phía sau là một nữ tử ăn mặc thanh nhã, thân hình cao gầy, búi tóc cao, khoác khăn choàng màu xanh nhạt, bị một nha hoàn búi tóc khác đỡ lấy, loạng choạng chạy tới, giọng nói giống như chim hoàng oanh: "Anh Đào, Anh Đào, Anh Đào, ngươi đang ở đâu? Ôi, ôi! Anh Đào, ngươi không sao chứ?"

Cô bé trong ngực Lâm Tùy An òa một tiếng khóc to, nhào tới dưới chân nữ tử, nữ tử vội vàng đỡ lên, nhìn trái ngó phải một lượt, vành mắt đỏ lên: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

"Gia chủ, ta sợ qúa! Anh Đào cứ tưởng cả đời này cũng không gặp được gia chủ nữa! Oa oa oa hu hu hu..."

Nữ tử luống cuống tay chân lau nước mắt cho Anh Đào, liếc mắt nhìn Tháp Tháp Nhĩ Can: "Lý Chính, ngài ở đây là làm gì? Chẳng lẽ là tiền phần ta chưa nộp đủ? Vậy ngài cứ nói thẳng đi, cần gì phải làm khó tiểu nha hoàn nhà ta?!"

Vẻ mặt Tháp Tháp Nhĩ Can giống như không thiết sống nữa, nhắm mắt lại.

"Tiền phần gì?" Lâm Tùy An hỏi.

Ánh mắt nữ tử dời về phía Lâm Tùy An, ngũ quan của cô rất bình thường, cho dù bôi phấn sắc sảo, vẽ hoa cúc, bôi son môi, cũng chỉ có thể dùng bình thường không có gì lạ để hình dung, chỉ có ánh mắt rất đặc biệt, ước chừng là có huyết thống người Hồ, đồng tử có màu rất nhạt, ánh mắt lúng liếng, giống như cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, Lâm Tùy An bị cô liếc mắt một cái thôi mà tim đập đã đập trễ nửa nhịp.

"Gia chủ, là vị nương tử này cứu ta, tiểu nương tử này rất lợi hại." Anh Đào thấp giọng nói.

Nữ tử lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, mím môi mỉm cười, cúi người hành lễ: "Đa tạ nương tử cứu Anh Đào nhà ta, ta là Nhu Thiên Nhi, không biết nương tử xưng hô như thế nào."

"Ta họ Lâm." Lâm Tùy An quan sát thân hình Nhu Thiên Nhi, dáng vẻ của cô rất xinh đẹp, cổ thon dài, eo thẳng tắp, hiển nhiên trải qua huấn luyện lễ nghi đặt thù: "Chỉ là tiện tay giúp đỡ, không cần khách khí."

Nhu Thiên Nhi lại liếc mắt nhìn Tháp Tháp Nhĩ Can, dường như hiểu được chuyện gì đó, di chuyển bước dài tiến đến bên cạnh Lâm Tùy An, lại thi lễ: "Dám hỏi vị Lâm nương tử này, Lý Chính phạm phải chuyện gì sao?"

Lúc nói chuyện, cô lại dùng ánh mắt dịu dàng liếc Lâm Tùy An một cái, Lâm Tùy An hô hấp hơi chậm lại, lông tơ sau lưng dựng đứng cả lên. Nhưng vào lúc này, một chiếc quạt ngọc từ trên trời giáng xuống, rầm một tiếng nện lên đầu Nhu Thiên Nhi, Nhu Thiên Nhi hét lên một tiếng, ôm đầu lui ra, Lâm Tùy An phản xạ có điều kiện giơ tay lên đỡ lấy quạt, quay đầu lại.

Lăng Chi Nhan sải bước đi tới, phía sau là Minh Thứ, Minh Phong, gương mặt ba người đều tối đen như mực, giống như bị than nướng, hoàn toàn trái ngược với ba người bọn họ, áo bào Hoa Nhất Đường trắng đến tỏa sáng, mặt mày tuấn lệ sắc bén khác thường, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, nhìn cực kỳ rực rỡ.

Hắn đi rất nhanh, áo dài tung bay, giống như có cơn gió thổi qua, cầm lấy quạt trong tay Lâm Tùy An, ngăn Lâm Tùy An ở phía sau, nửa híp mắt quét Nhu Thiên Nhi một vòng từ trên xuống dưới, Nhu Thiên Nhi cúi đầu rũ mắt, rụt rè lui lại thêm hai bước.

Lăng Chi nhan nhìn xung quanh, cất giọng nói: "Lý Chính phường Phú Giáo Tháp Tháp Nhĩ Can buôn bán trái phép trên địa bàn phường Phú Giáo, chứng cứ xác thực!"

Dân chúng xung quanh hóng hớt như bùng nổ, tiếp đó là đủ các loại ngôn ngữ ồn ào vang lên.

Lâm Tùy An kinh ngạc, chọc chọc Hoa Nhất Đường: "Buôn lậu?"

Hoa Nhất Đường nhìn chằm chằm Nhu Thiên Nhi, miệng trả lời Lâm Tùy An: "Xem như thu hoạch ngoài ý muốn."

Lâm Tùy An: "......"

Hay lắm, vụ án muốn điều tra thì không tra được, lại phá một vụ án hoàn toàn không ngờ tới, thế này thì là xui xẻo hay may mắn đây?

Hoa Nhất Đường đột nhiên khịt khịt mũi: "Mùi gì vậy?"

Lâm Tùy An xấu hổ: "Tháp Tháp Nhĩ Can lúc chạy trốn có rắc phấn thơm, ta không cẩn thận nên dính chút chút."

Ánh mắt Hoa Nhất Đường cuối cùng cũng dời đến trên người Nhu Thiên Nhi, lông mày nhíu chặt, giơ quạt lên huýt sáo với Lâm Tùy An: "Người Ba Tư rõ nhất là bột phấn nhất, sao lại mang theo bột phấn kém chất lượng như vậy, trở về phải rửa cho thật kỹ."

Lâm Tùy An hắt hơi một cái.

Lăng Chi Nhan: "Phàm là người biết được manh mối tội trạng bất hợp pháp của Tháp Tháp Nhĩ Can, đều có thể báo cáo lên Đại Lý tự, một khi điều tra, luận công hành thưởng."

Cả con phố đột nhiên yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, dường như không nghe hiểu, lại giống như bị dọa cho choáng váng.

Nhu Thiên Nhi tiến lên một bước, giọng nói chim hoàng oanh như hát: "Vị quan gia này nói thật sao?"

Lăng Chi Nhan gật đầu: "Thật đấy."

Hốc mắt Nhu Thiên Nhi đỏ lên, kinh ngạc rơi lệ, nước mắt trong suốt, giọng bỏ đi sự mềm mại, trở nên vô cùng sắc nhọn: "Tháp Tháp Nhĩ Can ức hiếp dân chúng, tư thu thuế đầu người, chúng ta khổ không thể tả, cầu xin quan gia làm chủ cho chúng ta!"

Lăng Chi Nhan kinh hãi: "Lời này là thật sao?!"

Tiểu nhị, nha hoàn phía sau Nhu Thiên Nhi đồng loạt quỳ xuống đất, ngay sau đó, dân chúng cả con phố đều quỳ xuống, lúc này đây, bọn họ không nói tiếng Phiên, cũng không phải tiếng Ba Tư, mà là tiếng Đường.

"Tháp Tháp Nhĩ Can ỷ vào thân phận Lý Chính, khi nam bá nữ!"

"Tháp Tháp Nhĩ Can nuôi một đám người, tự xưng là Thập Bát La Hán, nếu ai lên cáo trạng, sẽ bị đánh một trận, còn có thể sẽ bị trục xuất khỏi phường Phú Giáo."

"Tháp Tháp Nhĩ Can và quan sở lệnh chợ Nam, chợ Bắc, chợ Tây đều có giao tình, nhất là họ Thôi ở chợ Nam, họ xưng huynh gọi đệ với nhau, nếu ai phản kháng hắn, thì sẽ trục xuất ra khỏi ba thành lớn. Đến việc kinh doanh cũng không thể làm được!"

"Chúng ta rơi quê hương là gì cái gì, còn không phải là vì chúng ta còn phải nuôi sống một nhà già trẻ sao, chúng ta đấu không lại hắn."

Lăng Chi Nhan: "Vì sao không tố lên Kinh Triệu Phủ?!"

"Chúng ta đi rồi, nhưng mà đề vô dụng! Kinh Triệu phủ nói chuyện của người Phiên bọn họ quản không được, kêu cho chúng ta đi tìm Hồng Lư tự, nhưng Hồng Lư tự lại nói, chúng ta đã ở Đường quốc lâu năm, có hộ tịch nhà Đường, không thuộc quản lý của bọn họ, kêu chúng ta tìm Kinh Triệu phủ."

"Tháp Tháp Nhĩ Can có người ở Chùa Hồng Lư! Họ thông đồng với nhau! Muốn bắt nạt người nước ngoài của chúng ta!"

"Kinh Triệu phủ chắc chắn đã nhận tiền của hắn!"

"Quan gia Đại Lý tự, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta!"

Lâm Tùy An nghe thấy thì cực kỳ kinh ngạc, đường đường là Đông Đô, đứng đầu năm đô thành lớn, trung tâm chính trị kinh tế văn hóa của Nhà Đường, chỉ là một Lý Chính cỏn con, thậm chí ngay cả chức quan đứng đắn cũng không có, lại dám một tay che trời như vậy, không kiêng nể gì."

Hoa Nhất Đường hừ hừ: "Dưới chân đèn tối...."

Lăng Chi Nhan sai người trói chặt Tháp Tháp Nhĩ Can, Minh Thứ hỏi Lâm Tùy An phương tôi hướng, dẫn người đến căn nhà trống kia, không bao lâu đã kéo hơn mười tay đấm ngất xỉu trở lại, dân chúng nhìn thấy mười tám la hán ngày thường tác oai tác quái đều bị đánh thành đầu heo, thì đồng loạt hoan hô, bao gồm cả Nhu Thiên Nhi, đông đảo cư dân Ba Tư xếp hàng dài, theo Lăng Chi Nhan đến Đại Lý tự làm chứng. Trước khi đi, Nhu Thiên Nhi còn dẫn Anh Đào đến thi lễ với Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An nhìn theo bóng lưng cô, cảm thấy trong lòng quái lạ, nhưng cụ thể có gì lạ, lại nói không nên lời.

"Nữ nhân kia có mưu đồ bất chính với ngươi sao!" Hoa Nhất Đường toát ra một câu.

Lâm Tùy An: "Gì cơ?"

Biểu cảm Của Hoa Nhất Đường không được tự nhiên lắm, hắng giọng: "Có nam nhân thích nam nhân, đồng thời, cũng có nữ nhân thích nữ nhân, hơn nữa rất thích nữ nương anh vũ anh tuấn như ngươi."

Lâm Tùy An phì cười.

Hoa Nhất Đường nóng nảy: "Ta nói thật! Ngươi đừng xem thường loại nữ nhân này, nếu bị các nàng theo đuổi, nhất định sẽ rất phiền toái!"

Lâm Tùy An dở khóc dở cười, liên tục xua tay nói: "Vụ án trầm thi điều tra thế nào rồi?"

Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Tháp Tháp Nhĩ Can vì yểm hộ cho căn nhà hắn tích trữ muối, tự tiện sửa đổi sổ hộ tịch phường Phú Giáo, rất nhiều thông tin hộ tịch đều sai, không đáng tin cũng không dùng được."

Lâm Tùy An: "Cận Nhược đâu?"

Khi Tịnh Môn đưa đến địa chỉ kho muối lâu của Tháp Tháp Nhĩ Can, nói Cận Nhược đi điều tra một khu vườn. Sau đó không có tin tức gì nữa."

Một khu vườn? Khu vườn nào?

Lâm Tùy An suy nghĩ một chút, hỏi địa chỉ của tất cả kho tư nhân của Hoa Nhất Đường, quay đầu bỏ đi, Hoa Nhất Đường bước nhanh đuổi theo: "Đi đâu vậy?"

"Tháp Tháp Nhĩ Can ban đầu đi vào một tòa nhà không ở trong những địa chỉ này, hẳn là một chỗ ra ám hiểu, ta trước đây từng gặp người Tịnh Môn đang theo dõi gần đó, nên đi xem thử."

Căn nhà kia nằm ở khu nam phường Phú Giáo, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường xuất phát từ khu Đông, đi chừng ba khắc đồng hồ, dọc theo đường đi, Lâm Tùy An trắng trợn khoe khoang Thiên Tịnh, lại không có một đệ tử Tịnh Môn nào đến tiếp ứng, trong lòng Lâm Tùy An dâng lên dự cảm không tốt. Chẳng lẽ Cận Nhược và Tịnh Môn bị chuyện gì cản trở sao?

Mặt ngoài tòa nhà vẫn như cũ, cánh cửa đóng chặt, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch. Cũng không thấy người của Tịnh Môn.

Vì để cẩn thận, Lâm Tùy An trước tiên trèo tường vào vườn, đơn giản đi một vòng, sau mới vào sân, kết cấu như nhà ở bình thường, không có gì đặc biệt, cô mở và Hoa Nhất Đường cùng đi vào, mỗi phòng đều lục soát một lần.

Giống như Lâm Tùy An phỏng đoán, nơi này hẳn là một điểm liên lạc, các phòng đều có dấu hiệu sinh hoạt, bày chăn đơn giản, quần áo, nồi niêu... Có thể nhìn ra mọi người đều đi rất vội vàng, đồ đạc bên người không mang đi, nước trong bình vẫn còn ấm.

Lâm Tùy An ở bên trái nhị viện phát hiện mấy đôi giày da trâu đáy mỏng, nhớ tới cách ăn mặt của mười tám gã La Hán cô đập trước đó, phỏng đoán nơi này là nơi các tay đấm ngày thường đặt chân. Trong sương phòng chính của nhị viện phát hiện quần áo Tháp Tháp Nhĩ Can đã thay trước đó, còn có một đôi giày da dính bùn lầy lội.

"Không để lại gì cả." Lâm Tùy An lẩm bẩm nói.

"Ngươi nói đám người Tháp Tháp Nhĩ Can đột nhiên xuất hiện từ trong phòng, vừa khéo bị ngươi bắt gặp sao?" Hoa Nhất Đường hỏi.

Lâm Tùy An gật đầu: "Hẳn là có mật đạo hoặc là mật thất nào đó."

Trạch viện tích trữ muối tư nhân cũng có mật thất, xem ra Tháp Tháp Nhĩ Can có tình cảm đặc biệt với việc xây mật thất." Hoa Nhất Đường đi vòng quanh phòng hai vòng, sờ soàng tất cả bài trí trong phòng một lần, Lâm Tùy An biết anh ta đang tìm cơ quan mật thất, cũng giúp di chuyển bàn, đẩy giường, xoay bát đĩa trên bàn, thậm chí ngay cả gạch nhô lên trên tường cũng không buông tha.

Tuy nhiên, không tìm thấy được cơ quan nào.

"Ôi chao, mấy chuyện phiền toái giày vò như tìm cơ quan đồ chỉ thích hợp cho Cận Nhược thôi." Hoa Nhất Đường thở dài, cầm lấy một cái chén sứ từ trên bàn đặt trên tường, lỗ tai dán vào đáy chén, tay kia gõ gõ tường, Lâm Tùy An học dáng vẻ của hắn cũng đặt một cái chén, gõ nửa ngày, cũng nghe không ra thứ gì, trong lòng hơi nóng nảy.

"Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, không bằng đi ra ngoài liên lạc đệ tử Tịnh Môn hỗ trợ..."

"Có!" Hoa Nhất Đường lui về phía sau vài bước: "Giọng nơi này và nơi khác không giống nhau, nhất định có mèo vờn chuột."

Lâm Tùy An chợt có tinh thần, rút đao ra khỏi vỏ, xoạt hai đao, đạp một cước, tường sụp đổ, lộ ra một thông đạo đen nhánh. Hoa Nhất Đường lấy trong tay áo ra một viên dạ minh châu to bằng quả trứng gà, nhe răng cười với cô: "Đi."

Mật đạo rất thấp, chỉ có thể khom lưng đi về phía trước, càng đi càng hẹp, lúc đầu còn có thể đi hai người song song về phía trước, phía sau cũng chỉ cho phép một người, Lâm Tùy An giơ dạ minh châu phía trước mở đường, Hoa Nhất Đường đi theo phía sau, đầu tiên là một tay túm tay áo cô, sau đó biến thành hai tay, sau đó dường như chỉ túm tay áo thôi cũng không thể trấn an túi mật yếu đuối bất lực của hắn, đổi thành hai tay túm lấy thắt lưng Lâm Tùy An, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ trầm thấp, giống như một con thú bị kinh hãi quá độ.

Nếu bây giờ có gương, Lâm Tùy An chắc chắn có thể nhìn thấy mắt mình sắp lật lên trời, kiên trì kéo cái tên ngáng đường này gian nan đi về phía trước, dần dần, mật đạo phía trước lại trở nên rộng hơn, đỉnh đầu mơ hồ lộ ra ánh sáng, Lâm Tùy An cất kỹ dạ minh châu, ý bảo Hoa Nhất Đường trốn về phía sau, giơ Thiên Tịnh mạnh mẽ đâm lên trên, ào một tiếng, dường như đụng nát thứ gì đó, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, đột nhiên, có một thanh đao ngược sáng thẳng tắp đâm thẳng vào đỉnh đầu Lâm Tùy An.

Mọi chuyện xảy đến rất nhanh, cổ tay phải Lâm Tùy An vặn một cái, vỏ đao Thiên Tịnh rung lên, lưỡi đao đâm xuống quấn một chỗ, ngăn chặn thế đao, mũi đao cách xương gò má của Lâm Tùy An chỉ có một chút, tay trái Lâm Tùy An nắm lấy lưỡi đao bẻ gãy một tiếng, chân đạp đất, cả người giống như giao long ra biển thoát ra khỏi mật đạo, Thiên Tịnh thoát ra khỏi vỏ, ánh sáng xanh chói mắt xé rách không khí, nằm ngang trên cổ một người.

Nam tử giơ đoạn đao lên, mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ xuống Thiên Tịnh: "Là ta là ta, đừng động thủ!"

Lâm Tùy An híp mắt: "Đinh trưởng lão?"

:Đúng đúng đúng, chính là ta." Đông Đô Tịnh Môn thập trưởng lão Đinh Khôn dùng hai đầu ngón tay cẩn thận nắm lấy Thiên Tịnh, cổ từng tấc từng tấc dời đi: "Lâm nương tử, sao ngài tìm được đến đây?"

Lâm Tùy An lúc này mới phát hiện, vị trí cô đang đứng là một vườn hoa bỏ hoang, cỏ hoang mọc cao hơn cả đầu người, xung quanh là những tảng đá có tạo hình khác nhau rải rác, vị trí cô đi ra là một cái giếng khô, cách đó không xa có thể nhìn thấy mấy người Thiên Khu vung vỏ đao khuấy động bụi cỏ, dường như đang lo lắng tìm kiếm cái gì đó.

"Lâm Tùy An! Ngươi không sao chứ? Lâm Tùy An! Lâm Tùy An! Cứt chó! Người bên ngoài nghe đây cho ta, nếu đụng đến một sợi tóc của Lâm Tùy An nhà ta, ta nhất định khiến người muốn sống không được muốn chết không xong!" Tiếng gầm của Hoa Nhất Đường bị hồi âm dưới giếng khô phóng đại gấp mấy lần, đinh tai nhức óc, khí thế kinh người, dẫn bảy người Thiên Khu tới, bọn họ nhìn thấy Lâm Tùy An thì mừng rỡ quá đỗi, đồng loạt ôm quyền: "Lâm nương tử, ngài tới là tốt rồi!"

"Chuyện gì vậy? Tại sao Tịnh Môn đột nhiên lại mất liên lạc?" Miệng Lâm Tùy An hỏi, tay cũng không nhàn rỗi, khom lưng đưa tay thò vào giếng khô: "Đưa tay đây, ta kéo ngươi ra." Cô nắm lấy cổ tay Hoa Nhất Đường, kéo lên trên giếng, Hoa Nhất Đường thét chói tai bay ra khỏi giếng khô, áo dài trên không trung như hoa nở rộ, lại thét chói tai nhẹ nhàng rơi xuống đất, thấy rõ đám người đứng xung quanh, vội vàng mở quạt bày ra tạo hình thế ngoại cao nhân.

Đám người Đinh Khôn, Thiên Khu trợn mắt há hốc mồm nhìn, Lâm Tùy An phủi đất trên tay, nhìn chung quanh một vòng: "Cận Nhược đâu?"

Mọi người liếc nhau một cái, thần sắc cực kỳ nặng nề.

Biểu cảm Đinh Khôn sứt đầu mẻ trán: "Thiếu môn chủ mất tích trong vườn này."

20.4.2023