Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 146: Trốn ra ba phía



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 146: Trốn ra ba phía

Lâm Tùy An bị âm thanh truyền ra từ trong sương phòng làm cho khiếp sợ.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là một con dã thú, mà là một gói meme thời hiện đại: một con chồn đứng trên đỉnh núi hét khàn giọng.

(link cho những ai tò mò: https://youtu.be/uoSkiVRSRhs)

"Gào..."

Lần này nghe có vẻ giống như con người hơn, Lâm Tùy An không chắc chắn, cổ họng con người có thể phát ra âm thanh thê lương như vậy sao? Âm thanh kia giống không giống như từ trong miệng phát ra, mà là từ lục phủ ngũ tạng vang ra.

Trong phòng lại truyền ra tiếng kêu quái dị, nghe như một con rắn đang nhào tới, lại giống như mấy con gấu đang đánh nhau, đột nhiên, trên cửa sổ nổi lên một bóng đen, Lâm Tùy An giật mình lùi về phía sau, chỉ thấy trên người cái bóng kia đột nhiên mọc ra hai móng vuốt, giương nanh múa vuốt gãi vài cái vào khung cửa sổ: "Gào" một tiếng, rồi nặng nề ngã xuống, máu đỏ chói mắt phun lên cửa sổ, để lộ ra giấy cửa sổ nhợt nhạt.

Lâm Tùy An kinh hãi thất sắc, bay lên phá cửa sổ bay vào, mùi hương hun khói trong phòng khiến cô hắt hơi một cái, cùng với mùi máu tanh hòa lẫn với nhau.

Dưới cửa sổ là một vết máu thật dài, kéo dài từ bên cửa sổ đến nội thất, cuối vết máu, là một vật thể hình người như hồ lô máu, toàn thân loang lổ máu, hai tay hai chân giống như tứ chi dã thú, nhanh chóng bò vào nội thất, vừa bò miệng vừa phát ra tiếng kêu "ùng ục" quái dị, chỉ trong nháy mắt đã núp ở phía sau tấm bình phong.

Đóa mai đỏ nơi bình phong hơi lắc lư, giống như hoa mai giận dữ đến phun máu vậy.

Tình cảnh này trùng hợp với bộ phim kinh dị đến tám mươi phần trăm, da đầu Lâm Tùy An tê dại, theo phản xạ có điều kiện sờ về phía hông mình, ý thức được không mang theo Thiên Tịnh trên người, cô hít sâu một hơi, cầm lấy nến bên cửa sổ, bước nhanh vào nội thất, trên mặt đất tràn đầy dấu tay và dấu chân máu lộn xộn, "Hồ lô máu" kia lại biến mất.

Đột nhiên, sau gáy Lâm Tùy An nóng lên, hơi thở ướt sũng và máu tươi thổi vào cổ áo, ở ngay phía sau cô!

Lâm Tùy An xoay vai xoay tay điên cuồng xoay người, nến trong tay lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm ra ngoài, bóng đen thoáng cái bay lên, bổ vào khoảng không, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu "ùng ục", Lâm Tùy An đột nhiên ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy rõ dung mạo thật sự của "Hồ lô máu" kia.

Đó là một người, râu trắng tóc bạc dính đầy máu, mắt đen điên cuồng xoay, mắt trắng biến thành xanh lam, máu trong miệng chảy tí tách, hai tay hai chân chống vách tường, vừa khéo khiến mình mắc kẹt dưới xà nhà.

Là Cầu lão trang chủ!

Lâm Tùy An hít sâu một hơi: Con mẹ nó đây mà là trúng tà sao? Rõ ràng là biến dị mà!

Cầu lão bang chủ "ùng ục" một tiếng vọt xuống, tốc độ nhanh đến kinh người, giống như một con thằn lằn máu khổng lồ điên cuồng công kích, Lâm Tùy An chỉ có thể miễn cưỡng né tránh, mấy chiêu của hắn khiến đầu óc cô chấn động, cô phát hiện ra, tốc độ đáng sợ này của Cầu lão trang chủ, thì khắp Đường quốc cũng chỉ có một người có thể địch lại, là chính cô.

Không chỉ có tốc độ, mà mỗi chưởng tay Cầu lão trang chủ cũng mang theo máu sền sệt, mỗi một kích đều có sức mạnh ngang sức với Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An đột nhiên cảm thấy rất đáng sợ, không phải bởi vì Cầu lão trang chủ, mà là bởi vì chính cô.

Cô và hắn rất giống nhau!

Bàn tay máu công kích liên hoàn dần dần biến thành một biển máu ở trước mắt, sát ý đẫm máu đang ngủ say ở đáy lòng mở mí mắt ra, trái tim Lâm Tùy An đập điên cuồng, tay chân cô càng lúc càng lạnh, động tác càng lúc càng cứng đờ, cô bất ngờ phản ứng lại, không có Thiên Tịnh bên người, cô căn bản không cách nào áp chế sát ý đẫm máu trong cơ thể!

Cô phải thoát ra ngoài càng sớm càng tốt!

Lâm Tùy An cắn rách đầu lưỡi, dùng sự đau đớn để tỉnh táo, không thủ hạ lưu tình nữa, nâng nến phản kích, tốc độ của cô và Cầu lão trang chủ là tương đương, sức mạnh cũng tương đương, nhưng thần trí của cô vẫn còn, biết dùng đầu óc, một chiêu đánh trúng bụng Cầu lão trang chủ, thừa dịp thân thể không khống chế được, đâm đứt gân tay chân, Cầu lão trang chủ thét chói tai, ngũ quan vặn vẹo, đồng từ trợn lớn, tứ chi mềm nhũn nặng nề nện trên mặt đất, Lâm Tùy An nhảy lên. Đầu gối chống vào xương ức của Cầu lão trang chủ, tay trái khóa cổ áo, cây nến tay phải đấm vào động mạch của Cầu lão trang chủ.

Nhưng vào lúc này, Cầu lão trang chủ đột nhiên hét lên một tiếng: "Giết!"

Lâm Tùy An trợn tròn mắt, cô nhìn thấy màu xanh lam trong mắt Cầu lão trang chủ như sóng nước rút đi, mạch đập truyền về dưới chân nến dần dần chậm lại, và nhịp tim của chính cô dần dần hội tụ.

"Lão trang chủ, ngươi... Khôi phục ý thức rồi sao?

Trong cổ họng Cầu lão trang chủ ùng ục tuôn ra huyết tương đỏ tươi, cả người đột nhiên run rẩy, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tùy An, trong miệng lại nói ra một chữ "Giết" mơ hồ không rõ, trong nháy mắt, đồng quang nổ tung, chết không nhắm mắt.

Trước mắt Lâm Tùy An chợt sáng lên, trong đầu xuất hiện hình một gian phòng trà giống y hệt của lão trang chủ bây giờ, nó sạch sẽ gọn gàng, hương thơm bao quanh, hương trà thướt tha, tầm mắt của cô nhìn theo một người đứng dậy từ trên bàn trà, vòng qua bình phong mai đỏ, đi tới trước giường, ngồi xổm xuống, nhìn bức phù điêu bên ngoài chân giường, trên bức phù điêu là một cành hoa trà, có năm cánh hoa, trong tầm mắt lại xuất hiện một ngón tay già nua, theo chiều kim đồng hồ lần lượt ấn cánh hoa trà, Bên cạnh sàn nhà bên giường di chuyển mở ra, lộ ra một thông đạo đen tối...

"Trong sân lão trang chủ có tiếng kêu!"

"Người đâu, có trộm xâm nhập!"

"Mau đi bảo vệ lão trang chủ!"

Vô số tiếng hét bén nhọn chui vào màng nhĩ, trước mắt Lâm Tùy An hoa lên, ảo giác trong ngón tay vàng và phòng trà trước mắt nối liền một cách trùng hợp.

Tiếng bước chân ồn ào vội vàng đến gần, chỉ trong nháy mắt đã đến cửa.

"Cửa sổ lão trang chủ sao lại bị phá rồi?"

"Có người xông vào trang!"

"Có người tự tiện xông vào phòng trà!"

Cửa lớn "rầm" một tiếng bị người đá văng ra.

Lâm Tùy An cắn răng, khép mí mắt thi thể Cầu lão trang chủ lại, lật người đến bên giường, dựa theo cách làm trong ngón tay vàng vội ấn tìm cơ quan, sàn nhà im lặng mở ra, quả nhiên xuất hiện một con mật đạo, cách bình phong, có thể nhìn thấy mấy bóng người xông vào, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Tùy An chẳng kịp suy nghĩ kỹ càng, đã tung người nhảy vào mật đạo, miệng mật đạo trên đỉnh đầu trong nháy mắt bịt kín một cách hoàn mỹ.

Nàng nghe thấy vô số tiếng bước chân tới lui trên đỉnh đầu, còn có tiếng của Cầu hồng gia chủ Cầu thị rống lên.

"Có người giết Cầu lão trang chủ! Ta vừa nãy mới nhìn thấy bóng dáng hung thủ, chắc chắn còn chưa chạy xa, lập tức phong tỏa tất cả lối ra! Bắt được hung thủ, giết ngay tức khắc!"

*

Phường Chấn Trạch, Tứ Diện trang.

Hoa Nhất Đường thật sự quá bội phục Chu mẫu, vừa mới từ Quỷ Môn Quan dạo một vòng, mà nghỉ ngơi còn chưa tới một canh giờ, đã nhiệt tình như lửa trở lại tuyến đầu công tác, đến kiểm tra sản phẩm thêu của hai chưởng quầy Cầu thị.

Chu mẫu cẩn thận nâng tác phẩm mới nhất của tú nương lên, mỉm cười cao giọng: "Gần đây chúng ta cải tiến châm pháp và cách phối màu, còn thay đổi một nhóm thêu mới, Nhị chưởng quỹ xem đi, mẫu đơn và hoa lan này có phải tinh xảo hơn trước rất nhiều hay không?"

Nhị chưởng quỹ là một nam nhân trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo không đẹp, ánh mắt sắc bén, mặc một thân trường sam màu vàng gừng, ngực thêu thương hiệu đặc biệt, viết hai chữ "Giáp Tam", không biết là tên hay là số hiệu, mặt không chút thay đổi lật xem mấy mẫu vật, gật đầu nói: "Ừm, đẹp hơn trước kia một chút."

Chu mẫu mừng rỡ, tiếp tục cố gắng: "Ngài lại nhìn vải này đi, có phải rắn chắc hơn trước kia rồi không, còn cả sợi tơ này, nhỏ nhưng mà dẻo dai, tuyệt đối là bền hơn."

Giáp Tam lại gật đầu.

"Đã như vậy." Chu mẫu cười nói: "Vậy giá cả của chúng ta... có thể cao hơn một chút sao?"

Giáp Tam kiên quyết từ chối: "Không thể."

Tú nương vây xung quanh thở dài thất vọng.

Hoa Nhất Đường âm thầm thở dài, những cố gắng của các tú nương hắn rất để ý, vì tôi luyện kỹ thuật thêu, dậy sớm làm việc, mất ăn mất ngủ, nhưng có những chuyện không phải cứ cố gắng là sẽ có thành quả, cơ sở của các nàng quá kém, cho dù là những đồ thêu cải tiến này, đặt ở Dương Đô, Ích Đô, cũng chỉ có thể tính hạ phẩm, Hiền Đức trang cho giá cả đã rất phúc hậu rồi, tất nhiên khó mà tăng giá được.

Chu mẫu khựng lại một lúc, tiếp tục giằng co tươi cười nói: "Nhị chưởng quỹ, ngài cũng biết Tứ Diện trang chúng ta khó khăn, đều là nữ nương, kiếm chút tiền không dễ dàng, thấy dịp tế Long Thần một năm một lần lại sắp tới, vật cúng dường cho Tứ Diện trang cũng không thể so được với năm ngoái, hay là ngài lại nói với Cầu gia chủ, giá cả tăng thêm ba phần, không, hai phần, một phần cũng được mà!"

Giáp Tam: "Thêu phẩm, chúng ta chỉ cần số lượng, một mặt thêu phẩm một phần tiền, còn những thứ khác, đừng uổng phí công phu."

Cần số lượng, không cần chất lượng? Hoa Nhất Đường nhíu mày, quả nhiên, hàng hóa thực sự không phải là những thêu phẩm này, nếu hắn không đoán sai, những sản phẩm thêu này chỉ là vỏ bọc để buôn bán quả Long Thần... nghĩ đến đây, trong lòng Hoa Nhất Đường lại thấy hơi bất an, đám người Chu mẫu có biết những chuyện này không?

Nghe Giáp Tam hạ thấp tay nghề của các nàng, biểu cảm của các tú nương đều hơi không cam lòng, có mấy người tính tình không tốt thấp giọng lẩm bẩm, giống như là đang chào hỏi mộ tổ tiên mấy đời nhà Nhị chưởng quỹ vậy, nhìn thần sắc của các nàng, hẳn là không hề biết những hành động đằng sau Hiền Đức trang rồi, họ chỉ đơn thuần coi những thêu phẩm này như tác phẩm trân quý, tin tưởng rằng chúng có thể bán được giá cao.

Tâm trạng Hoa Nhất Đường càng nặng nề hơn, nếu các nàng biết được chân tướng, thì sẽ đau lòng biết bao.

Chu mẫu lại lại tươi cười nói không ít lời tốt, Giáp Tam lại chẳng thèm liếc nhìn, tới hậu viên chất đồ thêu lên xe, mặc kệ màu sắc, chỉ tính số lượng.

Chu mẫu thu gương mặt tươi cười lại lui sang một bên, lạnh lùng nhìn xe ngựa đầy ắp đồ thêu rời đi, ánh mắt cực kỳ buồn.

Một hộ vệ của Hiền Đức trang thở hồng hộc vọt vào phường thêu, ghé vào bên tai Giáp Tam nói vài câu, Giáp Tam sắc mặt thay đổi, quay đầu rống giận: "Mộc Đường của y quán Phương thị là ai?!"

Chu mẫu ngẩn ra: "Nhị chưởng quỹ tìm Mộc tiểu lang quân có chuyện gì sao?"

Giáp Tam đẩy Chu mẫu ra: "Mộc Đường, đi ra đây!"

Nhóm tú nương hai mặt nhìn nhau, quay đầu nhìn quanh, mới phát hiện Mộc Đường vừa rồi còn đang hóng hớt bên ngoài đã biến mất.

Giáp Tam tức tối đến bốc lửa: "Phong tỏa tất cả lối ra, lục soát! Có đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra!

*

Hoa Nhất Đường không phải đột nhiên biến mất, mà là bị một người đến che miệng kéo đi, ngay trước khi hộ vệ Hiền Đức trang kia vào cửa, lúc ấy đem Hoa Nhất Đường sợ muốn xỉu, liều mạng nhào qua để nhìn kỹ thủ phạm phía sau, đó thế mà lại là Chu gia chủ.

Chu gia chủ sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhỏ giọt như đậu, giơ ngón tay lên làm động tác im lặng, kéo Hoa Nhất Đường xuyên qua cửa góc, vào hậu trạch, trực tiếp tiến vào nhà kho riêng mà Hoa Nhất Đường vẫn luôn muốn vào, hắn vòng qua bình phong hoa mai, đi tới trước một giá sách.

Giá sách cao hơn một người, phía trên bày đầy sổ sách quyển trục, bảng ký hiệu được sắp xếp theo Thiên Can Địa Chi, góc trên bên trái có một bức phù điêu, giữa bốn chiếc lá hẹp dài có một quả nho.

Chu gia chủ sờ bốn cánh lá từ trái sang phải, ngón tay gõ mạnh vào quả nho ở giữa, phía sau giá sách kêu rắc một tiếng, rồi chậm rãi mở ra, một mật đạo sâu thẳm.

Cằm Hoa Nhất Đường muốn rớt xuống.

Chu gia chủ xoay người ôm quyền: "Chu chủ sổ cố ý dặn dò Chu mỗ, kêu ta quan tâm Mộc Tiểu Lang Quân cho tốt, bây giờ tình thế khẩn cấp, Mộc tiểu lang quân rời khỏi đây bằng mật đạo trước đi."

Hoa Nhất Đường khép cằm lại: "Xảy ra chuyện gì thế?!"

Chu gia chủ lắc đầu: "Cụ thể thì ta không biết, Hiền Đức trang có người truyền ra lời, nói Cầu gia chủ đột nhiên phong tỏa trang viện, tìm kiếm tung tích của Phương tiểu nương tử, còn nói chỉ cần bắt được người, thì phải giết tại chỗ!"

Lâm Tùy An!

Trái tim Hoa Nhất Đường đột nhiên nhảy loạn, chỉ chớp mắt đã tỉnh táo lại: "Nói cách khác, Hiền Đức Trang còn chưa bắt được Phương An phải không?"

Bên ngoài truyền đến tiếng gầm và tiếng bước chân, Hoa Nhất Đường nghe thấy tiếng Giáp Tam đang rống giận: "Ta thèm quan tâm kho riêng gì của gia chủ, lập tức mở cửa viện ra! Ngăn cản Hiền Đức trang ta bắt hung thủ, thì toàn bộ các ngươi phải đền mạng!"

Chu gia chủ kinh hãi thất sắc: "Mộc tiểu lang quân, đi mau!"

Hoa Nhất Đường lại mỉm cười: "Bọn họ quả nhiên không tìm được Phương An, cho nên mới tới đây bắt ta, Chu gia chủ có thể biết đến cùng... ui cha..."

Chu gia chủ thật sự chịu không nổi sự dong dài của Hoa Nhất Đường, đưa chân đá Hoa Nhất Đường vào mật đạo, gõ ngược cơ quan phù điêu, giá sách lạch cạch đóng lại, bước nhanh ra khỏi nội thất, vén áo ngồi uống trà, vừa mới bưng chén trà lên, cửa phòng kho riêng đã bị Giáp Tam đạp văng ra.

"Mộc Đường đâu rồi?!"

Chu gia chủ ngạc nhiên: "Mộc Đường gì? Nhị chưởng quỹ làm gì thế?!"

Giáp tam liếc mắt một cái, hộ viện Hiền Đức trang từ phía sau tràn vào giống như bão, tìm kiếm một hồi nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Chu mẫu và đám tú nương bị cách ngắn ở ngoài viện, cực kỳ hoảng sợ.

Chu gia chủ đập bàn đứng lên: "Giáp Tam, ta là gia chủ Chu thị nhất tộc, sao ngươi có thể vô lễ như thế hả?!"

Giáp Tam lạnh lùng nói: "Gia chủ Chu thị thì sao? Bây giờ chẳng qua chỉ là chó của Cầu thị nhất tộc ta mà thôi."

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!" Chu gia chủ tức đến run người, nắm chặt cánh tay Giáp Tam: "Đi, theo ta đi gặp Cầu lão trang chủ, ngươi có bản lĩnh thì nói lại lời này trước mắt lão trang chủ!"

Giáp Tam nổi trận lôi đình: "Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến trang chủ?! Nếu không phải Chu chủ sổ của các ngươi chiêu ôn thần tới, lão trang chủ há sẽ, há sẽ..."

Chu gia chủ: "Cầu lão trang chủ xảy ra chuyện gì sao?!"

Giáp Tam hai mắt đỏ thẫm: "Cầu lão trang chủ bị hung bà nương y quán Phương thị kia giết rồi!"

*

Phường Bồng Lai, y quán Phương thị.

Phương Khắc, Mộc Hạ và Y Tháp ngồi vây quanh trước bàn, nhìn hai cái bình lưu ly chạm trổ ở giữa mà phát sầu.

Phương Khắc: "Hương liệu của Thủy Dục Hương Thiềm chỉ còn lại nhiêu đây thôi sao?"

Mộc Hạ: "Theo lời Phương đại phu dặn, ta đã bỏ hai quả cầu thơm trong túi cho Tứ Lang, số còn lại chỉ còn chút này thôi.

Phương Khắc bóp mày: "Từng này chỉ đủ làm ra phần thuốc giải độc."

"Các loại hương liệu khác không có tác dụng sao?" Mộc Hạ hỏi: "Ta có chuẩn bị cho Tứ Lang hai rương gia vị lớn!"

"Ta đã thí nghiệm rồi, công thức của các loại hương liệu khác không có hiệu quả, thực tế thì hiệu quả của Thủy Dục Hương Thiềm cũng cực kỳ có hạn." Phương Khắc lắc đầu: "Đáng tiếc là ta chưa có được nước bùa thực sự của Long Thần quán, chỉ có thể suy đoán công thức thuốc giải từ triệu chứng trúng độc của Lâm nương tử, tiến độ như thế là quá chậm."

Y Tháp giơ tay lên: "Bình nước bùa mà Vân Vân Nguyệt đưa đến thì sao?"

"Chí có chút mùi, tác dụng cái rắm."

Mộc Hạ: "Chi bằng ta lập tức gửi thư đến Quảng Đô, mời thương đội Hoa thị phái người đưa tới thêm Thủy dục hương thiềm?"

Y Tháp ngửi ngửi: "Trong công thức của thủy thiềm có một loại hương liệu của Ba Tư, tên là Pogba Petrovich Pavlov, sản lượng rất ít, nên hàng năm nhập khẩu rất ít, không có, ở Dương Đô mới có."

Tổng quản hậu cần Mộc Hạ không gì không làm được suy sụp, Phương Khắc khổ sở buồn bực đỡ trán.

Dương Đô cách Thanh Châu ngàn dặm, chờ vận chuyển tới, thì hoa cải vàng cũng lạnh luôn rồi.

"Chết mẹ rồi chết mẹ rồi chết mẹ rồi!" Cận Nhươc ướt sũng cả người vọt vào y quán, tốc độ quá nhanh, phía sau mông còn có một làn khói nước: "Mau mau mau!"

Phương Khắc: "Mau cái gì mà mau?!"

Cận Nhược phun ra một ngụm nước mưa: "Mau gói gém đồ đạc trốn thôi!"

Ba người: "Cái gì?"

"Sư phụ giết Cầu lão trang chủ của Hiền Đức trang, hộ viện Hiền Đức trang dốc toàn lực đi truy lùng, đã giết tới mông rồi!

Ba người hoảng sợ đến đổi sắc: "Cái gì cơ?!"

Cận Nhược: "Yên tâm yên tâm, bọn họ còn chưa bắt được sư phụ!"

Mộc Hạ: "Tứ Lang đâu?!"

"Họ Hoa kia lanh chẳng khác gì khỉ, đã chạy trốn từ chỗ Tứ Diện trang rồi, người của Hiền Đức trang tìm không ta hắn. Chúng ta cũng mau chóng rút đi!"

Nói xong, Cận Nhược dẫn đầu vọt vào hậu đường, Mộc Hạ và Y Tháp liếc nhau, nhanh chóng đi theo vào, chỉ chốc lát sau, Mộc Hạ khiêng theo gánh lớn hành lý, Y Tháp đeo rương gỗ lớn, bên hông Cận Nhược đeo Nhược Tịnh, trên vai khiêng Thiên Tịnh chạy ra, đồng loạt nhìn chằm chằm Phương Khắc:

"Phương đại phu, chúng ta đi đâu?!"

Phương Khắc: "..."

Hỏi hắn làm gì?! Sao hắn biết được?

Cận Nhược xoay quanh: "Ra khỏi thành chắc chắn không kịp rồi, người của Hiền Đức trang đã phong tỏa cổng thành."

Mộc Hạ: "Thành Sơn cũng không được, bên kia có Long Thần quán."

Y Tháp giống như một con kiến trên chảo nóng: "Tiểu Ngư, không thể, không thể liên lụy đến Tiểu Ngư."

"Im lặng! Đừng lộn xộn!" Phương Khắc quát lớn một tiếng: "Đi huyện nha."

Mộc Hạ và Y Tháp: "Ấy ấy ấy ấy ấy?!"

Cận Nhược: "Đi đi đi tự thú sao?!"

Phương Khắc hừ một tiếng, trong con ngươi tối đen như mực xẹt qua một tia sáng: "Đi kéo tên chủ sổ họ Chu kia làm đệm lưng."

10.7.2023

Tiểu kịch trường:

Chu Đạt Thường: Sao ta thấy ớn lạnh thế này?