Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 148: Ngươi sợ tối sao



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 148: Ngươi sợ tối sao

Lâm Tùy An ngồi xổm trong mật thất tối đen, nghe bước chân ồn ào trên đỉnh đầu tới rồi lại đi, đi rồi lại tới, trong lòng buồn bực nhưng chẳng thể làm gì hơn.

Mật thất sâu tới bảy thước, cách sàn phòng trà của Cầu lão trang chủ còn hơi xa, cách âm rất kém, thậm chí còn mang theo hiệu ứng hồi âm, giọng nói của mọi người trong phòng trà Lâm Tùy An đều có thể nghe được.

Cầu Hồng phong tỏa Hiền Đức Trang, tìm kiếm khắp nơi, thẩm vấn các thành viên trong Hiền Đức Trang, phát hiện tất cả mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm, chỉ có một người không biến mất không giải thích được. Truyện Trọng Sinh

Người này, tất nhiên là Phương An.

Khéo thay, có người phát hiện trong phòng có vài dấu chân, đường nét nhỏ hơn nam tử một vòng, hiển nhiên là do nữ tử lưu lại, lại quá khéo, vì cô nương trong Hiền Đức trang chỉ có một mình Phương An.

Kết quả là, Cầu Hồng lập tức cao giọng tuyên bố, hung thủ sát hại Cầu lão trang chủ là Phương An.

Hiền Đức Trang phẫn nộ, giận dữ ngút trời, thề rút gân lột da Phương An.

Đây là: người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống.

Thể chất xui xẻo của ô quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, lại giúp cô trở thành nghi phạm giết người nữa rồi.

Giờ này khắc này, cho dù có xuất hiện thì một lời cũng không nói rõ, chỉ có thể sớm nghĩ cách thoát thân, và đám người Hoa Nhất Đường mau chóng hội hợp, mưu kế khác.

Lâm Tùy An hơi ảo não, Dạ Minh Châu lúc trước Hoa Nhất Đường tặng không mang theo trên người, chỉ có thể giống như người mù mò mẫm dò đường, căn cứ vào xúc cảm dưới tay thì mật thất này được xây bằng gạch đá, ngang năm bước, dọc năm bước, là một hình vuông cũng coi như tiêu chuẩn, dưới chân mặt đất nằm sạch, không giống như có hai tầng mật đạo, đợi hồi lâu, không có bất kỳ cảm giác ngột ngạt nào, hiển nhiên có lỗ thông hơi khác.

Có lỗ thông hơi, có nghĩa là có một con đường khác.

Lâm Tùy An nín thở ngưng thần, hai tay duỗi ra, năm ngón tay mở rộng thật lớn, thân hình chậm rãi chuyển động, tĩnh tâm cảm nhận không khí di chuyển, xoay tròn bốn vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra hướng gió thổi tới, đi hai bước đến bên tường, từng tấc từng tấc mò mẫm vách tường.

Rất nhanh, bàn tay đụng phải một chỗ nhô lên, tỉ mỉ sờ qua, hẳn là phù điêu hình hoa trà, căn cứ theo gợi ý trong trí nhớ ngón tay vàng theo chiều kim đồng hồ ấn xuống, vách tường rắc rắc nứt ra một khe hở, Lâm Tùy An chậm rãi đẩy ra, không khí trong lành ẩm ướt vọt tới, quả nhiên là một mật đạo mới.

Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận thò mũi chân vào, dò xét xung quanh một chút, thấy không có gì khác thường, mới lớn mật tiến vào, mật đạo chỉ có thể chứa được một người tiến vào, căn cứ vào cảm giác chân, hẳn là một đường đi xuống phía dưới, Lâm Tùy An đi rất chậm, căn cứ vào kinh nghiệm dò đường lúc trước với Vân Trung Nguyệt trong mật đạo, hai tay vẫn vịn hai bên vách tường bên trong, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ cơ quan nào.

Trong bóng tối, năm giác quan bên ngoài thị giác bị phóng đại vô hạn, xúc cảm của ngón tay vuốt ve gạch đá, tiếng xào xạc ma sát dưới lòng bàn chân, xuyên qua khoang mũi thở ra một hơi, mạch đập dưới da, trái tim chấn động lá phổi, rắc, rắc, rắc...

Sát ý đẫm máu như có như không tựa sương mù lạnh lẽo âm u, từ khe hở của trái tim chui ra.

Lâm Tùy An nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, lấy ra thuốc giải của Phương Khắc, đổ ra một viên nuốt xuống, nàng phỏng đoán mình khác thường như thế, ước chừng là bởi vì chợt không cẩn thận, lại trúng độc của Quả Long Thần, mà từ cái chết của Cầu lão trang chủ phán đoán, thì hắn tám phần cũng là chết vì Quả Long Thần.

Trạng thái trước khi chết của Cầu lão trang chủ làm cho cô có một dự cảm không lành, không khỏi nhớ tới suy đoán của Phương Khắc đối với quả Long Thần:

[Nếu trường kỳ sử dụng độc này thì sẽ dẫn đến một loại di chứng đặc biệt, xuất hiện thay đổi tính cách nghiêm trọng]

Chỉ sợ không chỉ là tính cách, còn có thân thể thay đổi, ví dụ như sức mạnh tăng lên rất nhiều, Tốc độ tăng vọt... giống như cái thân thể có thể "lấy một địch trăm" của cô vậy.

Trái tim không hề báo trước co rụt lại, vách tường mật đạo lạnh lẽo theo đầu ngón tay chui vào da, giống như vô số con kiến tham lam cắn nuốt, sát ý đẫm máu giống như được cái gì đó triệu hoán, hoan hô xông về tứ chi bách hài, bám vào đầu dây thần kinh rậm rạp, chỉ cần một cơ hội, sẽ thét chói tai rồi tiếp quản thân thể này.

Phương Khắc nói không sai, hiệu quả của giải dược rất chậm, Lâm Tùy An cắn chặt răng, nắm chặt hai tay, móng tay cắt thật sâu vào lòng bàn tay, hai tay dùng sức chống lên vách tường thô ráp mò mẫm về phía trước từng chút một, da bị trầy xước, làm máu chảy ra, có hơi đau nhưng còn chưa đủ đau.

Có hay không sẽ có một ngày như thế, rằng cô cũng giống như Cầu lão trang chủ, mất đi trí nhớ, mất đi lý trí, biến thành một người "không phải người"...

Bóng tối vô cùng vô tận giống có sinh mệnh, từ bốn phương tám hướng tràn tới đè ép lấy cô, mồ hôi theo trán nhỏ xuống, tích tắc, tích tắc rơi trên mặt đất, âm thanh đáng sợ vang lên, Lâm Tùy An cắn nát môi dưới, nếm được mùi máu gỉ sắt, mồ hôi dính lấy tóc, dính chặt lông mi. Lâm Tùy An dừng bước.

Có một bức tường xuất hiện ở phía trước.

Lâm Tùy An tiện tay lau mặt, đưa tay lên sờ soạng, quả nhiên, lại phát hiện một bức phù điêu hoa trà, ấn xuống, vách tường phát ra tiếng rắc rắc, rồi nứt ra khe hở.

Mồ hôi Lâm Tùy An chảy đầm đìa, tim đập như sấm, cơ bắp toàn thân run rẩy, hai bàn tay chống lại ám môn, cơ hồ dựa vào ý chí còn sót lại đẩy ra, nhưng vào lúc này, cô nghe được tiếng hít thở yếu ớt, trong mật thất có người!

Đồng tử Lâm Tùy An co rụt lại, dốc hết toàn lực mới đè xuống sát ý chuyển bị phát tác, giống như nước hoang lửa dã đang thiêu đốt mỗi tế bào trên người cô...

Lâm Tùy An giết đến, thậm chí còn bật cười.

Giết đi! Giết đi! Giết đi!

Giết hết tất cả mọi người!

Dùng móng tay xé nát da thịt, rút gân cốt ra, nghiền nát nội tạng, để máu huyết nóng hổi nuốt vào miệng, nhất định là vô cùng thơm ngọt...

Hương... Hương thơm ngọt ngào?!

Đó là hương trái cây!

Trái tim Lâm Tùy An co rút, bên tai vang lên tiếng rít chói tai, bóng tối trước mắt đột nhiên tản đi, trong tầm mắt xuất hiện một cây trâm bạch ngọc trong suốt, trâm cài lên mái tóc dài như sa đen, đó là chất tóc mà cô cực kỳ hâm mộ.

Người trước mắt bất ngờ quay đầu lại, con ngươi xán lạn như sao chợt lóe lên rồi biến mất.

Lâm Tùy An hoảng sợ biến sắc, tay trái vỗ mạnh vai phải, sức mạnh cực lớn bức thân thể dừng lại giữa không trung, bay lượn mấy vòng rồi hốt hoảng rơi xuống đất.

Trái tim gần như muốn xé rách nhảy ra, màng nhĩ trống rỗng đau đớn, hai chân Lâm Tùy An không nhịn được mà run rẩy.

Chỉ thiếu một chút thôi, cô đã giết...

Giết Hoa Nhất Đường!

"Lâm Tùy An!"

Đột nhiên, một màu trắng ấm áp nhào tới ôm chặt lấy cô, tầm mắt và khoang mũi tràn ngập hương trái cây ngọt ngào, Lâm Tùy An ngây dại, trái tim cách lớp quần áo mỏng dán vào một trái tim khác, nhịp tim dồn dập, nhiệt độ nóng rực.

Một viên dạ minh châu to bằng quả trứng chim bồ câu lăn đến bên chân, ánh sáng dịu dàng an ủi trái tim cuồng loạn của cô, dần dần, tim cô đập chậm lại, những sát ý trôi nổi thối rữa và máu huyết dần rút đi, lộ ra dòng nước trong trẻo và sạch sẽ.

Đối diện với điều này, một nhịp tim khác lại càng lúc càng nhanh, lồng ngực chấn động, khiến nửa người Lâm Tùy An đều mềm nhũn.

Hoa Nhất Đường đang run rẩy: "Tối quá, tối quá, tối quá!"

Lâm Tùy An chớp chớp mắt, bật cười, vỗ vỗ lưng Hoa Nhất Đường.

"Ngươi sợ tối hả?"

"Ta đường đường là nam nhi bảy thước, tất nhiên là sợ!" Hai tay Hoa Nhất Đường ôm chặt eo cô, càng siết chặt.

"Khụ, Dạ Minh Châu của ngươi rơi rồi."

Hoa Nhất Đường tủi thân buông Lâm Tùy An ra, nhặt dạ minh châu lên chiếu sáng, tái mặt: "Ngươi bị thương sao!"

Lâm Tùy An lúc này mới nhớ tới trên người mình hắn là dính máu của Cầu lão trang chủ, cười lắc lắc: "Là máu của người khác..."

Hoa Nhất Đường nắm chặt cổ tay Lâm Tùy An giơ cao, ánh mắt sáng quắc trừng mắt nhìn cô.

Trên mu bàn tay Lâm Tùy An là da thịt bong tróc, nhìn rất thảm thiết.

Lâm Tùy An: "A, quên mất."

"Thuốc trị thương lần trước ta cho ngươi đâu?"

"À."

Lâm Tùy An lấy trong ngực ra một bình sứ nhỏ, Hoa Nhất Đường giựt lấy, một tay cầm, một tay dính, thuốc mỡ kia cũng không biết là thành phần gì, hiệu quả cầm máu cầm đau cực kỳ tốt, sự lạnh lẽo của nó khiến Lâm Tùy An cảm thấy hơi ngứa ngáy, ánh mắt không được tự nhiên nhìn xung quanh, dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đây là một gian mật thất lớn hơn, to tầm một phần năm phòng trà của Cầu lão trang chủ, vị trí của bọn họ vừa vặn là giữa mật thất, bên trái là một giá sách, mặt trên trống rỗng, không có bất kỳ sách vở và bài trí nào, bên phải là một chiếc bàn trà, trên bàn trà bày một ấm trà, hai chén trà, bùi bám đầy trên đó, hẳn là đã lâu không có người dùng.

Ngay phía trước bày một cái giường đôi, hai cái gối đầu, chăn gấp gọn gàng, đầu giường còn treo một bộ sa y màu đỏ mỏng manh.

"Cầu lão trang chủ chết như thế nào?" Hoa Nhất Đường đột nhiên hỏi.

"Hẳn là trúng độc quả Long Thần, nổ tim mà chết." Lâm Tùy An nói: "Trước khi chết, thần trí không rõ, thể chất khác thường, rất là quỷ quái."

Hoa Nhất Đường xé hai đoạn vạt áo trong, cầm tay Lâm Tùy An cẩn thận băng bó, ngữ khí hơi do dự: "Vừa rồi..."

Lâm Tùy An thở dài: "Không cẩn thận trúng độc."

Hoa Nhất Đường bất ngờ ngước mắt lên, ánh mắt kinh hãi.

"Không sao, vừa mới uống thuốc giải của Phương đại phu, đã tốt hơn nhiều rồi." Lâm Tùy An vội vàng trấn an.

Hoa Nhất Đường mím chặt môi, tới gần nửa bước, hơi thở gần như thổi vào tai Lâm Tùy An, làm Lâm Tùy An nhột không chịu nổi, lui nửa bước, không ngờ Hoa Nhất Đường đột nhiên dùng sức kéo cô trở về, kéo một cái, hai người lại dán vào nhau.

Cổ Hoa Nhất Đường dùng tốc độ có thể nhìn thấy biến thành màu đỏ, nhưng vẫn túm chặt lấy cổ tay Lâm Tùy An: "Cách ta gần một chút."

Lâm Tùy An không tự giác nuốt nước bọt, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn giường bên kia một cái: "Hả?"

(chị gái, chị bẩn rồi haha)

Hương thơm của Thủy dục hương tiềm trên người ta là thuốc giải độc."

"..."

Lâm Tùy An dùng bàn tay quấn đầy băng gạc chà xát mũi: "Khụ, sao, sao ngươi lại ở đây?"

Hiền Đức trang nói ngươi giết Cầu lão trang chủ, phái người đến Tứ Diện trang bắt người, Chu gia chủ giấu ta vào mật đạo kho riêng, bên trong có cơ quan, bất tri bất giác đã đi tới nơi này." Hoa Nhất Đường băng bó tay kia, cẩn thận nắm cổ tay Lâm Tùy An, giống như sợ cô chạy mất vậy: "Ngươi là từ mật đạo của Hiền Đức Trang tới đây sao?"

Lâm Tùy An gật đầu: "Khi Cầu lão trang chủ chết, ta thấy được hồi ức của cửa vào mật đạo."

Hoa Nhất Đường phồng má lên, giống như một con cá nóc tức giận.

(cho nhéo cái anh gì đó ơi)

Lâm Tùy An vô tội: "Hắn vừa vặn chết trước mắt ta, ta không phải cố ý nhìn mắt hắn."

Hoa Nhất Đường thở dài, đảo mắt nhìn xung quanh: "Tứ Diện trang và Hiền Đức trang vì sao phải xây dựng một mật đạo kết nối? Còn xây một căn phòng bí mật ở giữa?"

Lâm Tùy An: "Mật đạo này hẳn là chỉ có gia chủ hai nhà Cầu Chu mới biết."

Cầu Hồng không biết?

"Lúc Cầu Hồng kế nhiệm gia chủ, Cầu lão trang chủ đã hồ đồ, ước chừng là quên nói cho hắn biết."

Hai người liếc nhau, bắt đầu điều tra chung quanh, nhưng dò xét nửa ngày, ngoại trừ hai tay dính đầy bụi ra thì chẳng tìm được manh mối gì hữu dụng.

Lâm Tùy An xách sa y màu đỏ trên đầu giường lên rảy, bụi bặm tung bay, khiến cô phải hắt hơi một cái, Hoa Nhất Đường đột nhiên đổi sắc,cướp đi sa y, ném lên giường.

Lâm Tùy An không hiểu ra sao nhìn hắn, Hoa Nhất Đường không được tự nhiên dùng vạt áo lau tay: "Y phục này tên là Lâm Dạ Kính Sa Y, là quần áo sát người, dùng nhiều để tăng thêm, tăng thêm tình nghĩa..."

Áo lụa màu đỏ kia mỏng manh bạc như cánh dế, đừng nói một món, cho dù mặc vào mười hay tám cái thì cũng không có bất kỳ hiệu quả che chắn nào, mặc sát người, tất nhiên là thông gió mát mẻ, nửa ẩn nửa hiện, phong tình vạn chủng.

Lâm Tùy An nhướng mày: "Hoa gia Tứ Lang quả nhiên bác học đa tài, kiến thức rộng rãi."

Hoa Nhất Đường chợt đỏ mặt: "Ta, ta không phải, tôi từng đọc trong thư thư thư thư..."

"Khoan đã." Lâm Tùy An đột nhiên nghĩ đến một khả năng dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ căn phòng bí mật này thực ra là nơi hai gia chủ Cầu Chu dùng để vụng trộm hẹn hò?!

"..."

Bất chợt, bầu không khí trở nên ám muội lúng túng.

Hoa Nhất Đường rút quạt nhỏ ra quạt điên cuồng, vừa quạt vừa nhìn trái ngón phải, chỉ là không dám nhìn Lâm Tùy An, thế nhưng tay kia lại túm chặt lấy Lâm Tùy An, lòng bàn tay vừa ướt vừa nóng, sắp có thể hấp bánh bao được rồi.

Lâm Tùy An bật cười, chọt chọt bả vai hắn, Hoa Nhất Đường giật mình căng thẳng, quay đầu lại, yết hầu lăn lên lăn xuống: "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Lâm Tùy An lườm hắn: "Buông tay, ta lật giường lên xem thử."

Giường là gỗ thật, cực kỳ nặng, hơn nữa diện tích mật thất có hạn, Lâm Tùy An chỉ có thể lật giường đứng dọc dựa vào tường, Hoa Nhất Đường giơ dạ minh châu dò xét dưới mặt đất và đáy giường, quả nhiên lại phát hiện một bức phù điêu.

Nhưng bức phù điêu này không phải là hoa trà cũng không phải nho, mà là một loại thực vật kỳ lạ. Thân cây thon dài, lá ngắn một cụm ba lá, đối xứng hai cụm, trên đỉnh mọc ra hai trái, giống như hai con mắt, cả gốc thực vật giống như một con giao long vượt biển.

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được đáp án: là Quả Long Thần!

Lâm Tùy An ra ý bảo Hoa Nhất Đường lui về phía sau hai bước, đè phù điêu xuống, di chuyển phù điêu qua bên, hiện ra một khối đồng to bằng bàn tay, phía trên có một cái khóa mắt nhỏ, giống hệt khóa cơ quan gặp ở Long Thần.

Lâm Tùy An chợt không còn cách nào khác: "Xong rồi, Vân Trung Nguyệt không có ở đây, chúng ta không mở được khóa cơ quan này."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hoa Nhất Đường ngồi xổm xuống, rút cây trâm từ đỉnh đầu xuống, ngón tay đẩy đẩy đuôi trâm, cây trâm bật ra một cây kim thép nhỏ, ước chừng dài bằng một ngón tay, cắm vào mắt khóa chậm rãi gạt gạt, ổ khóa cơ quan phát ra tiếng rắc: "Đinh" một tiếng, cơ quan khóa lún xuống, toàn bộ mặt đất chấn động, Lâm Tùy An vội vàng lôi kéo Hoa Nhất Đường trốn sang một bên.

Gạch đất di chuyển rầm rầm, xuất hiện lối vào mật đạo mới cực kỳ rộng rãi, bên trong có cầu thang kéo dài xuống phía dưới.

Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn về phía Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường hừ một tiếng, đắc ý nói: "Chỉ là khóa cơ quan nho nhỏ, trên trộm vặt Vân Trung Nguyệt đều mở được, há có thể làm khó được đường đường là đệ nhất công tử ăn chơi trác táng Dương Đô ta đây?!"

Lâm Tùy An nhịn cười, giơ tay lên: "Đi thôi."

Hoa Nhất Đường: "Hả?"

"Không phải ngươi sợ tối sao?"

Hoa Nhất Đường nở nụ cười, Dạ Minh Châu rực rỡ khiến hàm răng trắng của hắn trở nên mê người, hắn cẩn thận nắm lấy tay Lâm Tùy An, hai người sóng vai đi vào bóng tối sâu thẳm.

11.7.2023

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường: Đánh được tôn nghiêm của đàn ông, khóa cơ quan này dù thế nào cũng phải mở ra!