Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 153: Sự thật về Long Thần



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 153: Sự thật về Long Thần

Chu Đạt Thường cảm giác mình như "bay" trở về huyện nha, buổi tế Long Thần mang đến cho hắn chấn động quá lớn, hắn suy nghĩ trắm mối vấn không giải thích được, vì sao dân chúng Huyện Thành lại giống điên cuồng, đảnh lễ bái lạy Long Thần như thế, thậm chí còn chịu vì Long Thần mà dốc hết gan tủy như thế.

Hôm nay, cuối cùng hắn đã hiểu.

Dù là "độc nước bùa" trong lời Phương Khắc, hay là hoài nghi và suy đoán đối với Long Thần quán lúc trước, ở trước mặt sự thật chân thân Long Thần hiển thánh, đều trở nên hoang đường buồn cười.

Một đường ngây ngô trở về sảnh phụ huyện nha, hắn mơ mơ màng màng đẩy cửa phòng ra, mùi cơm tràn ngập khiến Chu Đạt Thường say mê.

Ở giữa phòng có thêm một cái bàn dài bảy thước, rộng bốn thước. Vị trí trung tâm là một nồi thịt dê hầm, nồi đồng lớn bốc hương thơm ngát. Miếng thịt cừu trắng nõn lăn lộn trong nồi, bên cạnh là một vòng ớt chấm, hạt tiêu và muối mịn, bốn đĩa lớn được sắp xếp song song, miếng cá có hình dạng mỏng và mềm, kết hợp với hành lá, mù tạt, đậu phụ, tỏi nghiền, vỏ cam nghiền nát làm nước sốt, bánh bao, bánh hấp, mì bà, cơm ba màu xen kẽ trong đó. Đầy màu sắc và sư thèm thuồng.

Một vòng tròn người ngồi xung quanh bàn, ăn uống thoải mái.

Phản ứng đầu tiên của Chu Đạt Thường là đi nhầm viện, vội vàng ra khỏi cửa, nhìn cảnh sắc xung quanh lần nữa, không đúng, nơi này là huyện nha, quả thật là tiểu viện của hắn.

"Chu chủ sổ trở về rồi, đừng khách khí, vào ngồi vào đi, Mộc Hạ, thêm đũa." Thực khách đang ngồi đối diện với vị trí chủ nhân ngẩng đầu lên, giơ đũa vẫy vẫy chào hỏi.

Nụ cười như hoa, ánh mắt sáng ngời.

Đầu Chu Đạt Thường ong lên một tiếng, vội tiến vào, đóng cửa lại, khẽ hét lên "Hoa, Hoa Hoa huyện úy?! Sao, sao, sao ngươi lại ở đây?"

Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt: "Chu chủ sổ nói vậy là xem ta là người ngoài rồi, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như đồng liêu, đến chỗ ngươi ké một bữa cơm cũng không được sao?"

"Long Thần quán, Hiền Đức Trang và Huyền Minh tán nhân đều đang tìm ngươi, sắp lật cả Huyện Thành rồi, ngươi..."

Chu Đạt Thường vừa nói nửa câu, đã bị Mộc Hạ nhét vào tay một đôi đũa, đè hắn ngồi ở bên cạnh án, còn tri kỷ múc một chén canh thịt dê thơm ngào ngạt, Chu Đạt Thường làm sao có tâm trạng ăn cơm: "Cầu lão trang chủ chết không rõ nguyên nhân, hiện giờ Cầu thị làm lớn chuyện này, thậm chí muốn mời Cầu huyện lệnh phát lệnh truy nã! Còn có nước bùa của Long Thần quán, buổi tế Long Thần vừa rồi, Long Thần, là Long Thần thật sự..."

Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Chu Đạt Thường, Chu Đạt Thường giật mình quay đầu lại, thấy Lâm Tùy An, suýt nửa thở không ra hơi: "Lâm Lâm Lâm nương tử?! Sao ngươi lại ở đây?"

Lâm Tùy An nhai miếng cá xắt lát nói: "Chuyện đã đến nước này, ăn cơm trước đi."

Chu Đạt Thường há miệng mấy lần, muốn nói cái gì đó, nhưng đảo mắt nhìn thấy Phương Khắc, Cận Nhược, Mộc Hạ, Y Tháp đều ăn uống vững như núi Thái Sơn, còn có bốn nam tử chưa từng thấy mặt, không nói một lời ăn điên cuồng, cả phòng chỉ có một mình hắn ở chỗ này hô to gọi nhỏ.

Một loại cảm giác bất lực trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng, cả người Chu Đạt Thường đột nhiên lười biếng, dứt khoát ngồi ăn luôn, ai ngờ chỉ suy nghĩ một chốc, thịt dê trong nồi đã bị Cận Nhược và Hoa Nhất Đường ăn sạch, nếu không phải Mộc Hạ hậu đạo gắp cho hắn một miếng thì Chu Đạt Thường cũng chỉ có thể ngửi mùi.

"Long Thần tế, lời của tán nhân Huyền Minh đều nhằm vào ta, hẳn là đã nghi ngờ ta." Chu Đạt Thường gặm xương nói: "Ta nghĩ rất nhanh thôi hắn sẽ tìm đến huyện nha, các ngươi ăn xong bữa này thì nhanh chóng rơi đi thôi."

"Chu chủ sổ không cần lo lắng, Tứ Lang sớm đã có sắp xếp." Mộc Hạ cười nói.

Lời còn chưa dứt, cửa sổ cạch một tiếng, một bóng người bay vào, chen chúc bên cạnh Cận Nhược, đoạt lấy chiếc bánh hấp cuối cùng trong tay Cận Nhược, Cận Nhược hùng hùng hổ hổ đánh với người nọ hơn mười chiêu, nhưng lại đánh không lại, chỉ có thể rưng rưng nhìn "bóng dáng" kia vui vẻ nuốt vào bánh hấp.

Xương trong miệng Chu Đạt Thường rớt xuống bàn, quần áo, trang phục, tóc tóc, thân hình của "cái bóng" mới đến đều giống lâm Tùy An như đúc, duy chỉ có một gương mặt nam nhân, hơn nữa khuôn mặt này vừa khéo thế nào còn hơi quen mắt.

Chu Đạt thường nhớ lại: "Huyền Thanh đạo trưởng?!"

Huyền Thanh đạo trưởng nhe răng cười vui vẻ với Chu Đạt Thường, lông tơ toàn thân Chu Đạt Thường đều dựng thẳng lên.

Người này tuyệt đối không phải Huyền Thanh đạo trưởng, Huyền Thanh đạo trưởng tuyệt đối sẽ không làm ra biểu cảm quái dị như vậy.

Mộc Hạ vội tận tâm tận trách nho nhã lễ độ giới thiệu: "Vị này là thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt, am hiểu dịch dung và chạy trốn, trước mắt tính là nửa đồng minh của chúng ta."

Vân Trung Nguyệt mất hứng: "Tốt xấu gì ta cũng coi như là làm việc cho các ngươi, sao ngay cả miếng thịt dê cũng không để lại cho ta thế?"

"Có đồ ăn là nhứt rồi." Cận Nhược lẩm bẩm.

Hoa Nhất Đường sai Mộc Hạ trở về bếp lại bưng một cái nồi đồng nhỏ đi ra, bên trong là thịt dê hầm tươi, vẫn dùng lửa sưởi hâm, còn bốc hơi nóng.

Vân Trung Nguyệt vui mừng, Cận Nhược khó chịu, hung tợn trừng Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường sau khi ăn no uống đủ tâm trạng rõ ràng không tệ, phe phẩy quạt nhỏ hỏi: "Vân huynh đi chuyến làm ăn thế nào?"

"Ta đi dạo vài vòng ở núi Thành, dẫn bọn họ qua, phỏng chừng người của Long Thần quán và Cầu thị hiện tại đang lục soát núi." Vân Trung Nguyệt liếc mắt nhìn Lâm Tùy An: "Nhất là Cầu Hồng, quả thực là hận Lâm nương tử thấu xương."

Lâm Tùy An bất đắc dĩ nhún vai.

Chu Đạt Thường lúc này mới hiểu được, thì ra Vân Trung Nguyệt này giả trang Lâm Tùy An dẫn người đi truy xét núi Thành, nói cách khác, trước mắt huyện nha vẫn là an toàn.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cảm thấy năm phần may mắn, năm phần bi ai.

May mắn là, tạm thời còn không cần phải cứng đối cứng với Long Thần quán, bi ai là, không biết đám người Hoa Nhất Đường này còn muốn ăn chực ở đây bao lâu nữa, chỉ một tên Cận Nhược thôi, chỉ mấy ngày đã ăn hết bổng lộc của hắn gần một tháng (Bổng Lộc là gạo nếp), còn có cái bàn dài dùng để ăn cơm này, cũng không biết tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc... nghĩ đến đây, Chu Đạt Thường đột nhiên cảm thấy hơi không đúng, cẩn thận nhìn, bàn này lại là dùng trà án của hắn, bàn làm việc và một tấm ván giường ghép lại... Đám người này, chẳng lẽ không chỉ muốn ăn sạch thêm lộc của hắn, còn muốn phá sạch nhà hắn hay sao?

Chu Đạt Thường ai oán trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường, thầm nghĩ: Thế này thì làm sao mà sống!

Hoa Nhất Đường giống như cảm giác được, cười tủm tỉm nói: "Ta biết Chu chủ sổ lòng nóng như lửa đốt, nhưng chuyện Huyện Thành liên quan đến an nguy của dân chúng một huyện, không thể không cẩn thận, nhất định phải từng bước làm việc, vô cùng cẩn thận."

Chu Đạt thường ôm quyền: "Hoa huyện úy có cao kiến gì? Chu mỗ nguyện rửa tai lắng nghe."

Mẹ nó, lửa đốt tới mông rồi, mấy người bớt văn chương được không.

Hoa Nhất Đường dựng thẳng hai ngón tay: "Nếu muốn giải quyết nguy cơ của huyện Thành, có hai điểm mấu chốt, một là phải giải độc, hai là phải giải tâm độc. Dân chúng huyện Thành quanh năm ỷ lại nước bùa của Long Thần quán, lại không biết đã sớm trúng độc mãn tính, khiến cho trọng lượng giảm xuống, phủ tạng bị hao tổn, ngũ giác dần dần yếu đi, điểm này, Phương đại phu đã giải thích cho Chu chủ sổ rồi chứ?"

Chu Đạt Thường nhíu mày gật đầu.

Phương Khắc: "Bây giờ có nước bùa, có thể tiếp tục hoàn thiện thuốc giải, nhưng dược liệu không đủ, dược dẫn khó tìm, nhất định phải ra khỏi thành mới có thể mua."

"Ta có cách ra khỏi thành." Vân Trung Nguyệt uống xong ngụm canh thịt dê cuối cùng: "Bán cho các ngươi, năm trăm vàng."

Cận Nhược: "Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?!"

Vân Trung Nguyệt móc ra một tấm bản đồ đặt lên bàn: "Đây là địa đồ mật đạo ta mạo hiểm bị chém thành nước sốt thịt dò ra, có bản lĩnh ngươi cũng đi dò xét một phần trở về đi?"

Cận Nhược: "..."

Lâm Tùy An nắm lấy bản đồ xem xét, hoàn toàn không hiểu, thông đạo ghi chép trong bản đồ giống như ổ kiến, bốn phương tám hướng, phức tạp khó xem, nếu để cho cô cầm tấm bản đồ này đi, tám phần sẽ lạc đường đến chết trong mật đạo.

Vân Trung Nguyệt: "Mật đạo Tứ Diện trang và Hiền Đức trang đều được xây dựng mấy chục năm trước, mật đạo dưới lòng đất của Long Thần quán được xây dựng gần hai năm nay, hai bộ phận mật đạo cũ và mới được nối đã dưới lòng đất, trở thành một chỉnh thể." Hắn chỉ vào một khu vực hình tròn ở vị trí trung tâm: "Nơi này là kho mật của tán nhân Huyền Minh, bên trong là hàng hóa của Long Thần quán tồn mấy tháng, tán nhân Huyền Minh vốn định bán những hàng tồn kho này sau Long Thần tế, kiếm được một khoản tiền lớn. Không ngờ tối qua bị Hoa Tứ Lang và Lâm nương tử đốt sạch sẽ."

Tròng mắt Chu Đạt Thường suýt nữa rớt ra.

Nương ta tới, mới một đêm thôi mà hai người này đã gây ra động tĩnh lớn như vậy sao?!

Đây chẳng phải là động thổ trên đầu thái tuế, nhổ lông trên miệng hổ?!

"Chẳng qua cũng nhờ hai vị đại náo trận này, buộc tán nhân Huyền Minh nói cho ta một lối ra bí mật mật đạo." Vân Trung Nguyệt lại chỉ chỉ vào góc dưới bên trái của bản đồ: "Vừa khéo thông thẳng qua bờ nam hồ Long Thần ngoài thành."

Lâm Tùy Bình bình tĩnh: nơi này là lối ra mà cô và Hoa Nhất Đường trốn thoát.

"Dù là mật đạo của Hiền Đức trang hay là Tứ Diện trang thì đều có thể đến đây để ra khỏi thành, chỉ là quá trình hơi gập ghềnh."

Hoa Nhất Đường nhíu mày, hỏi: "Cận Nhược, ngươi hiểu được bản đồ này không?"

Cận Nhược yên lặng nghiên cứu bản đồ trong chốc lát, gật đầu: "Không khó, có thể."

"Có thể nhớ không?"

"Có thể."

Vân Trung Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn Cận Nhược, tặc lưỡi: "Thiếu môn chủ quả nhiên kế thừa tuyệt kỹ nhận đường truy tung của Tổ truyền Tịnh Môn."

Cận Nhược liếc hắn một cái.

"Quả nhiên là đồ đệ của Lâm Tùy An ta, quá là đáng tin!" Lâm Tùy An cực kỳ vui mừng, lấy ra ám ngự sử lệnh đặt ở trong tay Cận Nhược: "Ngươi mang vật này đến Quảng Đô thành tìm Xa thái thú Quảng Đô, thông báo tình hình Huyện Thành cho hắn, mời hắn nhanh chóng phái người đến Huyện Thành tiếp viện."

Cận Nhược: "Vâng, thưa sư phụ!"

Hoa Nhất Đường cởi bỏ tín vật ngọc bội Hoa thị bên hông, đặt vào trong tay Cận Nhược: "Ngươi cầm khối ngọc bội này đi Quảng Đô thành tìm Bạch Hướng, Bạch thị và Hoa thị nhất định sẽ nghĩ cách chuẩn bị xong tất cả thuốc và hương liệu."

Cận Nhược khẽ giật mình chút, gật đầu: "Được."

Phương Khắc lấy phương thuốc ra đưa cho Cận Nhược: "Đây là danh sách dược liệu cần thiết."

"Vâng, Phương đại phu!"

"Còn nữa." Hoa Nhất Đường lại rút ra một phong trục thư ngắn: "Đến thành Quảng Đô, dùng cách nhanh nhất của Tịnh Môn các ngươi đưa thư này đưa đến Đông Đô Đại Lý tự, cho Lăng Lục Lang."

"Lăng Tư Trực?" Cận Nhược nghi hoặc: "Trong thư viết cái gì thế?"

Hoa Nhất Đường: "Ta cần Lăng Lục Lang giúp ta điều tra một ít tư liệu ở án đường của Đại Lý tự, xác minh suy đoán của ta."

Chu Đạt Thường: "Suy đoán gì?"

Hoa Nhất Đường nhướng mày cười: "Chân tướng Long Thần!"

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Lâm Tùy An, tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc.

Suýt nữa Chu Đạt Thường đã biến thành tín đồ Long Thần rồi, hắn ngạc nhiên hỏi: "Hoa huyện úy nói như vậy có ý gì? Chẳng lẽ Long Thần hiện thành là có ẩn số gì bên trong?"

Hoa Nhất Đường khoác tay áo đứng dậy, đi vòng quanh bàn, việc đầu tiên hắn trở lại huyện nha sau khi tắm rửa huân hương, lúc Mộc Hạ chạy trối chết cũng không quên cong mấy rương trang phục trang sức hoa lệ của Hoa Nhất Đường, lúc này Hoa gia Tứ Lang mặc quần áo" Ỷ La Vân tán sam," chân đạp "giày Sơn dung thủy thái", đầu cắm trâm "Lạc Nhược Phi Hoa", lắc lắc quạt "Tà Dương lại muộn", dung mạo đường đường, ánh mắt sáng ngời, Lâm Tùy An thấy hơi buồn cười.

Bệnh ngáo tổ của tên này lại phát tác rồi.

Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy Long Thần Hiển Thánh, Lâm Tùy An cũng là ngây cả người, nhưng tỉnh táo cẩn thận suy nghĩ một chút, đã đoán ra đại khái, cảnh tượng rộng lớn hoa lệ như vậy, hiển nhiên không phải nhân lực có thể làm, mà là quỷ phủ thần công của thiên nhiên, nếu nàng đoán không sai, ước chừng là một kỳ cảnh hiện đại mà mọi người đều biết.

Nhìn đức hạnh đắc ý này của Hoa Nhất Đường, chẳng lẽ tên này cũng biết?

Thôi... Lâm Tùy An nghĩ, loại chuyện nổi bật này cứ để lại cho tên chuyên nghiệp ăn chơi trác táng kia nói đi.

"Sử sách, Thiên lịch ghi chép: Ba ngọn núi tiên là Bồng Lai, Phương Trượng, Bộc Châu nằm trong Bột hải tam tiên sơn vị bột hải, con người khó đến gần, nhìn giống như mây, trong mây giấu giao long, rồng thở ra hoặc thành lâu đài thành quách, hoặc thành cầm thần thú vật." Hoa Nhất Đường bộp một tiếng khép quạt lại, xoay người một cách hoa lệ, bày ra tạo hình: "Xưng, là, thận!"

Mọi người: "Gì cơ?"

Tạo hình của Hoa Nhất Đường suýt nữa thì giữ không được: "Không phải là gì cơ, mà là thận!"

Mọi người càng không hiểu: "Gì?!"

Lâm Tùy An nín cười: "Ý ngươi là Hải Thị Thận Lâu(*) sao?"

(*)Theo từ điển hán nôm ạ: "Thận khí" 蜃氣 ánh giả, ảo ảnh. § Ánh sáng soi bể rọi lên trên không thành muôn hình vạn trạng, ngày xưa cho là vì con sò thần hóa ra và gọi là "thận lâu hải thị" 蜃樓海市 lầu sò chợ biển.

Hoa Nhất Đường gõ quạt: "Hải Thị Thận Lâu, nói rất hay, từ này càng tinh diệu hơn."

Chu Đạt Thường: "Nói, nói cách khác, Thần này là hơi thở của rồng, đó không phải là Long Thần thật sự giáng thế sao?!"

Hoa Nhất Đường trợn trắng mắt: "Long Thần chó má, Thần chẳng qua chỉ là một loại thiên tượng, chẳng khác gì gió thổi, thiểm điện, sấm sét, mưa, chẳng qua là rất hiếm thấy mà thôi."

Mọi người nghẹn họng.

Lâm Tùy An chợt nhìn Hoa Nhất Đường bằng cặp mắt khác xưa, không ngờ Hoa Nhất Đường lại có nhận thức chính xác với bản chất của Hải Thị Thận Lâu như vậy, quả nhiên là cái quái gì cũng đọc.

"Long Thần sống động như thật vậy, thế mà chỉ là thiên tượng sao?" Vẻ mặt Chu Đạt Thường như hoài nghi nhân sinh: "Thật sự khiến người ta thấy khó tin."

Vân Trung Nguyệt gãi gãi cổ: "Cái này không phải đơn giản sao, nói chân tướng Hải thị Thận Lâu cho dân chúng không phải là được rồi sao."

"Không đơn giản như vậy đâu." Phương Khắc: "Thiên tượng như vậy cộng thêm nước bùa mang đến cảm giác sung sướng thân thể, sinh ra ảo giác Long Thần ban phúc, cho nên dân chúng huyện Thành cực kỳ tin tưởng truyền thuyết Long Thần, chúng ta chỉ nói miệng thôi thì không ai tin đâu."

Y Tháp: "Giống như, mẫu tử A Ngưu, Phương đại phu cứu mạng, lại nói là Long Thần cứu mạng, không nghe, không tin, không tin, không nghe, không đúng! Không đúng... Không có cách sao..."

Chu Đạt Thường: "Đúng vậy, rất khó tin..."

Lâm Tùy An cũng hơi sầu não, đây gọi là "khống thân" cộng với "tẩy não", nếu muốn phá ván này, thực sự rất khó.

"Hoa Nhất Đường, ngươi định làm như thế nào?" Lâm Tùy An hỏi.

Hoa Nhất Đường: "Không chỉ phải giải độc trên thân thể, mà còn phải giải tâm độc, dân chúng huyện Thành sùng bái mù quáng với Long Thần như thế, là độc trong lòng bọn họ."

Phương Khắc: "Ngươi định giải quyết như thế nào?"

"Lấy độc trị độc!" Hoa Nhất Đường cười tươi rói, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ dưới ánh mặt trời: "Dân chúng huyện Thành tin vào Long Thần như thế, đơn giản là bởi vì Long Thần có thể hiển linh, nước bùa có thể trị bệnh, vậy ta sẽ tạo thêm một vị thần lợi hại hơn Long Thần ngàn, vạn, lần!"

11.7.2023

Tiểu kịch trường:

Lâm Tùy An: Hay lắm, dùng phép thuật để đánh bại ma thuật?