Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 184: Hoa mỗ quả nhiên là may mắn hơn người



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 184: Hoa mỗ quả nhiên là may mắn hơn người

Trong đại sảnh của Sở Tư pháp dựng một tấm ván gỗ lớn rộng bốn thước, dài sáu thước, mặt ngoài là giấy Thục, sạch sẽ trắng, phía dưới là giá gỗ lim, trên kệ đặt ba cây bút lông sói thô, mực nghiên, chu sa.

Lâm Tùy An, Lăng Chi Nhan, Phương Khắc và Cận Nhược ngồi trên ghế thái sư, bên cạnh mỗi người đều bày mấy bàn chân cao, Mộc Hạ pha xong trà bách hoa thượng phẩm, chuẩn bị bánh đường trắng Cận Nhược thích, cá xát Lâm Tùy An thích ăn, bánh Lăng Chi Nhan thích ăn, đương nhiên không thể thiếu hương vị địa ngục ưa thích nhất của Phương Khắc.

Hoa Nhất Đường cắn bút, vừa đi dạo trước ván gỗ vừa viết tên người, chữ viết như rồng bay phượng múa, quả nhiên là nét chữ nét người.

"Liên Tiểu Sương" ở giữa, "Ngô Chính Lễ" ở bên phải, bên trái vẽ một vòng tròn trống rỗng, "Cù Tuệ" nằm ở vị trí dựa vào giữa Liên Tiểu Sương và Ngô Chính Lễ, "Hàng thêu Thanh Châu" nằm ở vị trí dựa vào giữa. Viết xong, Hoa Nhất Đường lại đổi sang một cây bút nhỏ, vẽ sự kết nối giữa mấy cái tên kia.

"Liên Tiểu Sương và Cù Tuệ đều từng bị Ngô Chính Lễ ngược đãi, di vật của Liên Tiểu Sương để lại manh mối về hàng thêu Thanh Châu, nam tử bán Liên Tiểu Sương cho Ngô Chính Lễ..." Hoa Nhất Đường bổ sung hai chữ "Tình lang" trong vòng tròn trống rỗng: "Trước mắt không biết thân phận của hắn, chỉ biết người này cũng là con bạc, mượn tiền Ngô Chính Lễ, còn bán Liên Tiểu Sương cho Ngô Chính Lễ."

Cận Nhược: "Liên Tiểu Sương trước kia là nhạc kỹ, trước kia từng ở Nhạc Phường phường Hồng Hương."

Lâm Tùy An: "Sau này làm tú nương, có ba phường thêu thường liên hệ với nàng ta."

Hoa Nhất Đường vẽ hai vòng tròn phía trên Liên Tiểu Sương, lần lượt viết "phường Hồng Hương" và "phường Thêu", lại dùng vòng tròn nối liền "Nhạc phường" và "Tình lang" lại.

Lăng Chi Nhan: "Nếu có thể tìm được nhạc phương mà Liên Tiểu Sương đã ở trước đây, thì có lẽ sẽ tìm được manh mối về thân phận tình lang kia, đáng tiếc ta đã tìm hết trong sổ sách nhạc tịch của thành Ích Đô, nhưng không hề thấy tên của Liên Tiểu Sương, giống như cái người tên Liên Tiểu Sương chưa từng tồn tại vậy."

Hoa Nhất Đường hừ một tiếng, chỉ vào phường Hồng Hường trên giấy: "Ghi chép trên giấy có thể bị hủy đi, nhưng ghi chép trong đầu người thì không tiêu tan được. Ta đã bảo bộ đầu mang theo chân dung của Liên Tiểu Sương đến Hồng Hương phường thăm dò điều tra rồi, nếu Liên Tiểu Sương thật sự đã từng ở phường Hồng Hương thì hẳn là có thể tìm được người quen biết nàng ta."

Cận Nhược: "Họ Hoa, không phải ta không tin ngươi, nhưng ta luôn cảm thấy nha lại và bất lương của phủ nha Ích Đô không thích chúng ta lắm, nhờ họ điều tra án có được không thể? Chi bằng vẫn là tìm Tịnh Môn chúng ta hỗ trợ đi."

"Tịnh môn tất nhiên cũng phải điều tra, nhưng phải gạt những nha lại và bất lương nhân này để điều tra." Hoa Nhất Đường nói.

Cận Nhược: "Ngươi làm thế không phải là cởi quần đánh rắm sao?"

Hoa Nhất Đường cười: "Ta là muốn xem thử coi bọn họ rốt cuộc có thể tra ra được hay không. Nếu Tịnh Môn không tra được mà bọn họ tra được (Cận Nhược: Xí, chuyện đó là không thể?!) thì coi như họ có công, nếu Tịnh Môn tra ra được nhưng họ lại không điều tra ra thì ta sẽ phán bọn họ tội lơ là nhiệm vụ, như thế còn có thể thuận nước đẩy thuyền bắt ra một nghi phạm khác."

"Một nghi phạm khác, là ai?" "

"Ta tốt xấu gì cũng coi như là tham quân tư pháp, bất lương và bộ khoải cũng phải nhìn sắc mặt ta mà ăn cơm, nếu họ thật sự dám đối nghịch với ta, thì hẳn là có người đằng sau xúi giục, ngoài mặt nghe lời bên trong bất tuân, tiêu cực chậm trễ." Hoa Nhất Đường nhướng mày, viết ba chữ "Ngô Chính Thanh" ngay phía trên Ngô Chính Lễ.

"Ngươi nghi ngờ Ngô tham quân?" Lăng Chi Nhan nhíu mày nói: "Nhưng ta đã nhiều lần xác nhận rồi, đêm mà Liên Tiểu Sương bị hại, Ngô Chính Thanh quả thực đang ở trong án mân đường của phủ nha tra cứu hồ sơ, thư lại làm chứng cho hắn ta ta cũng đã điều tra rồi, là thuộc hạ của Hạ Trường Sử, không có quan hệ lợi ích trực tiếp với Ngô Chính Thanh."

"Ta nghĩ ngờ chuyện khác cơ." Hoa Nhất Đường dùng bút điểm tên Ngô Chính Thanh: "Xuất thân thế gia, là tham quân tư binh, còn là anh hùng bắt được sát thủ hoa đào, tuổi trẻ có tài, bề ngoài... ấy... Ghép lại tất cả mọi thứ, các ngươi nghĩ xem với một nam nhân như vậy mà xuất hiện trước mặt một nhạc kỹ, rồi nói ái mộ nàng ta lại còn có thể giúp nàng thoát khỏi tiện tịch, nhạc kỹ này có phải sẽ hết lòng hết dạ với hắn không?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Lâm Tùy An: "Ngươi nghi ngờ Ngô Chính Thanh là tình lang của Liên Tiểu Sương?!"

Hoa Nhất Đường vòng tên Ngô Chính Thanh và "Tình lang" vào một chỗ: "Các ngươi còn nhớ rõ biểu cảm của Ngô Chính Thanh khi thấy thi thể Liên Tiểu Sương không, thực sự rất lạ kỳ."

Lâm Tùy An cố nhớ lại, cảm thấy quả thực kỳ quái.

Dường như vô cùng khiếp sợ, lại có hơi bi thương, còn có mấy phần giải thoát, thậm chí còn có chút dữ tợn.

Lăng Chi Nhan: "Chỉ dựa vào điều này thì có hơi gượng ép."

"Không chỉ vậy, còn có bốn điểm đáng ngờ nữa. Thứ nhất, Ngô Chính Thanh vừa vặn là người phụ trách chính điều tra vụ án giết người liên hoàn sát thủ đào hoa năm năm trước, trùng hợp thay, trên thi thể Liên Tiểu Sương xuất hiện dấu đào hoa."

"Thứ hai, từ lúc điều tra đến bây giờ, nam nhân có liên hệ với Ngô Chính Lễ và Liên Tiểu Sương chỉ có một mình hắn, nhưng trước mắt tất cả chứng cứ đều cho thấy Ngô Chính Thanh trong sạch. Đương nhiên, chuyện này cũng có hai khả năng, loại thứ nhất là Ngô Chính Thanh quả thực không có quan hệ gì với Liên Tiểu Sương, loại khác là Ngô Chính Thanh lợi dụng thân phận và nhân mạch của hắn, xóa tất cả manh mối bất lợi cho hắn đi."

"Thứ ba, Ngô Chính Thanh thân là tham quân tư binh, lúc trước còn từng làm bộ đầu và tư pháp tham quân, lợi dụng chức vụ có thể làm được nhiều chuyện, ví dụ như..." Hoa Nhất Đường lắc lư cây bút: "Vào nha ngục đầu độc Ngô Chính Lễ."

Phương Khắc gật đầu: "Nếu là Ngô Chính Thanh thì quả thực là có thể. Ngô Chính Lễ và hắn là biểu huynh đệ, tất nhiên sẽ được Ngô Chính Lễ tín nhiệm, có thể lừa Ngô Chính Lễ uống thuốc giả chết."

Lăng Chi Nhan: "Hắn ở phủ nha Ích Đô nhiều năm như vậy, chắc chắn là rất quen thuộc với đám ngục tốt, lừa gạt để vào nhà lao là chuyện dễ như trở bàn tay."

Cận Nhược: "Có thời gian nói những lời vô nghĩa này chi bằng cứ trực tiếp thẩm vấn mấy ngục tốt hôm nay đi."

"Lăng tư trực từng hỏi rồi, ngục thừa và ngục tốt đều thề rằng hôm nay không có người đến thăm Ngô Chính Lễ." Lâm Tùy An lắc đầu nói: "Huống chi cho dù Ngô Chính Thanh thật sự đi thăm Ngô Chính Lễ thì cũng là chuyện thường tình của con người, chúng ta không thể chứng minh thuốc chết giả là do Ngô Chính Thanh đưa tới được."

Cận Nhược: "Ngoài hắn ra thì còn ai khác nữa?"

Lăng Chi Nhan: "Ngô Chính Thanh có thể nói ngô Chính Lễ tự mình uống thuốc độc, hoặc là trực tiếp phủ nhận, một đẩy ba không biết. Ngô Chính Lễ hiện giờ đang mê man, căn bản không cách nào làm chứng, chúng ta không có chứng cớ khác thì không thể thẩm vấn một tham quân tư binh được, như thế không ổn."

Cận Nhược trợn trắng mắt: "Làm quan đúng là phiền toái, dựa theo tính tình của người giang hồ chúng ta thì cứ lồng bao tải đánh một trận, bảo đảm hắn có gì trong bụng là khái ra sất."

Lâm Tùy An dở khóc dở cười: "Cho dù có thể khuất phục khai ra thì lên công đường lật cung lại càng phiền toái hơn."

Cận Nhược tặc lưỡi.

"Còn có một nghi vấn mấu chốt nhất." Cây bút Hoa Nhất Đường bắn lên phía trên "Ngô Chính Thanh": "Người này lần đầu tiên nhìn thấy, ta đã cảm thấy rất đáng ghét!"

Mọi người: "..."

Phương Khắc: "Đây mà là điểm đáng ngờ quái gì?"

Hoa Nhất Đường chống nạnh: "Hoa gia Tứ Lang ta bình sinh đắc ý nhất ba chuyện, thứ nhất, tiêu tiền, thứ hai, nhìn người, thứ ba, vận khí tốt, đều là bản lĩnh ta mang ra từ trong trứng ra cả."

Cận Nhược cực kỳ khinh thường: "Cái vận cứt chó đòi mạng của ngươi? Bớt lại giùm cái!"

Lâm Tùy An thở dài, cố gắng bẻ câu chuyện bị lệch hướng lại: "Nếu tình lang này là con bạc thì chúng ta cũng có thể bắt đầu điều tra thân phận của hắn từ sòng bạc."

Cận Nhược nghiêm mặt: "Sòng bạc cũng không dễ điều tra, tất cả sòng bạc ở thành Ích Đô đều là địa bàn của Ngũ Lăng Minh, sau lưng có Tùy Châu Tô thị."

Mẹ ơi, hỏng rồi. Lâm Tùy An thầm nghĩ, đám chơi đồ làm loạn Tô thị Tùy Châu kia, đừng nói là hiệp trợ điều tra án, không gây thêm phiền phức cho bọn họ thì đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

"Tùy Châu Tô thị..." Hoa Nhất Đường đột nhiên nở nụ cười: "Thế thì lại khéo quá."

Nói xong, hắn lấy sổ sách hôm nay lấy từ chỗ hàng vải Ngô thị vứt ra: "Vị chưởng quỹ họ Dư đã ghi chép lại tất cả khách hàng mua hàng thêu Thanh Châu trong tám tháng qua lại, thành nam Từ thị, Chu thị, thành Bắc Vương thị, Tôn thị, thành Đông Mã thị đều nằm trong danh sách này, mà người mua nhiều nhất đó là Tùy Châu Tô thị."

Lâm Tùy An thầm cảm thán một tiếng, rồi nhận lấy sổ sách nhìn lướt qua một lượt, cô hoàn toàn xem không hiểu, bèn thuận tay đưa qua cho Lăng Chi Nhan.

Lăng Chi Nhan cau mày tỉ mỉ đảo qua một lượt: "Phần lớn con cháu thế gia đều mua riêng, chỉ có Tùy Châu Tô thị là gia tộc mua theo lố, trung bình ba tháng mua một lố, chỉ là, mấy tháng gần đây số lượng mua đột nhiên giảm đi..."

"Đó là bởi vì nguồn hàng thêu Thanh Châu đột nhiên bị chặt đứt, Ngô Chính Lễ cho rằng thứ hàng kỳ lạ này sẽ được giá, nên cố ý để cho những chưởng quầy này ép hàng, chờ thời cơ tăng giá." Hoa Nhất Đường lạnh lẽo nói.

Lâm Tùy An tính toán thử, thời gian cắt hàng vừa khéo là lúc vụ án Long thần hạ màn. Trong lòng chợt thoải mái vài phần.

Cận Nhược: "Long thần quả đều bị đốt cả rồi, để xem bọn họ sau này còn bán cái rắm gì!"

Hoa Nhất Đường đi vài vòng trước ván gỗ, lần lượt điểm qua đường mối quan hệ chung quanh "Liên Tiểu Sương, Ngô Chính Lễ và Ngô Chính Thanh đều có chứng cứ ngoại phạm, còn Cù Tuệ thì sao?"

Lăng Chi Nhan: "Người phụ trách điều tra vừa mới hồi báo, đêm xảy ra vụ án Ngô Chính Lễ không ở biệt viện, Cù Tuệ vào đêm từng ra ngoài một lần, lúc trước nàng ta nói là không hề ra ngoài là nói dối."

Tim Lâm Tùy An nhảy dựng lên: "Lúc nào thì về lại?"

"Chưa đến giờ tý. Sau đó ngồi trong vườn cho đến khi bình minh, nhiều tôi tớ đã nhìn thấy."

"Hung thủ nếu muốn hoàn thành việc ném xác thì hẳn phải ở nhà Liên Tiểu Sương đến giờ sửu." Lăng Chi Nhan lắc đầu: "Thời gian Cù Tuệ cũng không đúng."

Hoa Nhất Đường: "Cù Tuệ đi ra ngoài làm gì?"

Lăng Chi Nhan: "Còn chưa kịp hỏi."

Hoa Nhất Đường vẽ một cái nĩa ở phía trên "Ngô Chính Lễ", "Ngô Chính Thanh", đầu bút do dự một lát trên cái tên "Cù Tuệ", cũng vẽ một cái nĩa: "Nói cách khác, ba người này đều có chứng minh ngoại phạm, chẳng lẽ..."Hoa Nhất Đường lại viết ra ba chữ "sát thủ hoa đào" ở chỗ trống: "Là sát thủ đào hoa thực sự tái xuất giang hồ?"

Mọi người đồng loạt trầm mặc.

Nếu là trường hợp đó thì vụ án sẽ khó điều tra hơn.

Ánh mắt Lâm Tùy An nhanh chóng chạy đi trên tấm ván gỗ trắng, âm thầm sắp xếp lại tất cả manh mối.

Manh mối quan hệ của Liên Tiểu Sương không đi được, Sát thủ hoa đào lại càng không có đầu mối, bây giờ manh mối duy nhất còn lại, chỉ có di ngôn tử vong mà Liên Tiểu Sương để lại... hàng thêu Thanh Châu.

Hoa Nhất Đường viết bên cạnh "hàng thêu Thanh Châu" bốn chữ "Tùy Châu Tô thị", nối liền với nhau, cây bút vẩy vẩy điểm ba cái, cười nhạo nói: "Xem ra chúng ta phải đi gặp Tô gia chủ của Tô thị Tùy Châu rồi."

Nói đến đây, Lăng Chi Nhan đột nhiên "A" lên một tiếng, lấy trong ống tay áo ra một tấm thiệp mời chữ thếp vàng bằng gỗ lim: "Đây là quả pháo mà Hạ Trường Sử đưa cho Lăng mỗ hôm nay, Lăng mỗ thật sự không từ chối được... nói là.... thiệp mời của Tô thị gửi Hoa Tứ Lang."

Lâm Tùy An: Ôi!

Hoa Nhất Đường mở thiệp mời ra xem, chợt hai mắt tỏa sáng: "Nhìn xem ta đã nói gì nào, Hoa mỗ quả nhiên là vận may từ trong trứng ra mà!"

4.8.2023

Tiểu kịch trường:. 𝐓hử đọc t𝒓u𝗒ệ𝙣 khô𝙣g quả𝙣g cáo tại + 𝐓 𝒓ùm𝐓𝒓u𝗒ệ𝙣.𝘝N +

Hạ Trường Sử: Hề hề, quả nhiên vẫn là Lăng gia Lục Lang dễ nói chuyện, có thể đưa tấm thiệp mời bỏng tay kia ra rồi.