Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 256: Nguy cơ hói tóc



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 256: Nguy cơ hói tóc

Ngự Thư tư thành lập thời gian không lâu, căn cơ còn cạn, vì mở rộng thư khố trải đường thanh vân cho hạt giống độc nhất Bạch Thập Tam Lang mà đệ nhất tàng thư thế gia Lũng Tây Bạch thị Đường quốc cơ hồ dốc hết toàn lực, không ngừng hiến sách hiến tranh, thậm chí còn cống hiến cả nhật tạp lục của gia tộc lên triều đình.

Bạch gia chủ nói rất đường hoàng thế này: Trải sự học đi khắp thiên hạ là thiên chức của chúng ta, Lũng Tây Bạch thị nhân đức khiêm nhường, nghĩa bất dung từ!

Thánh thượng rất tán thưởng nghĩa cử của Lũng Tây Bạch thị, coi trọng việc quyên tặng sách vở của Bạch thị, đặc biệt xây mười hai kho sách, dùng mười hai con giáp để đặt tên và sắp xếp thứ tự.

Nhật tạp lục từ năm Huyền Đức thứ hai mươi lăm đến năm Huyền Xương thứ nhất giấu ở kho chữ Mão, nhìn thấy các giá cao ngất như rừng, trục sách chất đống như núi đá, mùi công văn lâu năm xông thẳng vào ót, Lăng Chi Nhan lập tức hắt hơi một cái thật mạnh.

Bạch Nhữ Nghi giơ đèn nến lên, trán chảy mồ hôi: "Nhật tạp lục đưa đến Ngự Thư tư vừa mới bốn tháng, còn chưa kịp sửa sang lại, chỉ mới chất lên theo niên đại, việc tra cứu này..."

Nửa câu sau thật sự nói không nên lời: tra thế này là chế ó!

Lăng Chi Nhan thở dài, móc trong ngực ra hai dạ minh châu viên dạ minh châu to bằng ngón tay, còn phối ngọc thạch đưa cho Bạch Nhữ Nghi một cái: "Tra đi!"

Mắt Bạch Nhữ Nghi trợn tròn: "Còn có phần của ta sao?"

Lâm nương tử nói, ở kho công văn, an toàn phòng cháy là trên hết nên chớ dùng nến lửa, đây là dạ minh châu Bắc Hải, ánh sáng sáng ngời không tổn thương mắt, thích hợp để đọc công văn trong thời gian dài." Lăng Chi Nhan giơ đèn lên: "Bắt đầu từ năm Huyền Đức thứ hai mươi bảy đi..."

Nói một lúc lâu cũng không có ai trả lời, quay đầu nhìn lại thấy mắt Bạch Nhữ Nghi ngấn lệ, kinh ngạc nhìn dạ minh châu trong tay, dung nhan như bạch ngọc tỏa ra sự thê lương.

Lăng Chi Nhan đột nhiên nhớ ra tin bát quái đệ tử Tịnh môn đưa đến, tên mọt sách này từng đưa thơ định tình cho Lâm Tùy An lúc ở học viện Tam Hòa... tất nhiên là bị từ chối... sau khi trở lại Đông Đô, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, suy sụp tinh thần một thời gian rất lâu.

Lăng Chi Nhan vốn chỉ coi như đó là chuyện cười, Bạch Nhữ Nghi và Lâm nương tử chẳng gặp mặt được mấy lần, sao lại bén rễ tình iu lẹ như thế?

Nhưng hôm nay nhìn thấy tình trạng của Bạch Nhữ Nghi, thì có vẻ lời đồn không sai rồi!

"Ừm khụ!" Lăng Chi Nhan nhắc nhở: "Bạch Thập Tam Lang, xin hãy dẫn đường."

Bạch Nhữ Nghi gật đầu thu cảm xúc lại, dẫn Lăng Chi Nhan quẹo trái quẹo phải ở trong kho sách, đến trước giá sách ở phía bắc, trên giá treo bảng gỗ, viết "Huyền Đức năm hai mươi bảy", chính là ba mươi hai năm trước, phía trên bày dày đặc những quyển trục, ít nhất cũng phải mấy trăm quyển, trình tự thời gian rất hỗn loạn, chỉ có thể tìm từng quyển từng quyển một.

Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể xắn tay áo cố gắng làm thôi.

Lăng Chi Nhan và Bạch Nhữ Nghi dọn bàn ngồi xuống, đặt dạ minh châu lên, bắt đầu xem nhật tạp lục.

Không xem thì còn đỡ, xem rồi thật muốn nổi điên.

Lũng Tây Bạch thị không hổ là thư gia tiếng tăm lừng lẫy, ghi chú có thể xếp thứ nhất Đường quốc, nội dung trong nhật tạp lục bao gồm hàng vạn hàng nghìn chuyện, không phân lớn nhỏ, chuyện quái gì cũng sẽ ghi chép lại.

Cuộc sống hàng ngày thì không cần phải nói, khi nào thức dậy (mặc quần áo gì, giày dép gì, buộc dây tóc gì), khi nào cơm lên (đồ ăn, bát đĩa mấy cái, đũa có hoa văn gì), khi nào uống trà (trà cụ và thời gian pha trà), khi nào đọc sách (đọc mấy quyển sách, tên sách là gì, viết mấy bản tâm đắc sau khi đọc, dùng bút gì, mực gì, giấy gì, viết bao nhiêu chữ), Mấy ngày đi ngủ (trước khi ngủ xông mùi thơm gì, thời gian ngâm chân, lúc ngâm chân đọc sách gì, chăn có phơi nắng hay không)...

Không có người tới chơi thì thôi, nếu có người tới nhà học tập, còn phải ghi chép người nào tới chơi, tới bao nhiêu người, ở lại bao lâu, nội dung biện học biện lý, chủ đề tư tưởng có kết luận hay không, có hẹn ngày khác lại biện luận hay không vân vân, hơn nữa đám học giả mọt sách này, cứ mỗi lần giao lưu là tận mấy canh giờ, tùy tiện thôi cũng có thể viết thành một quyển lớn.

Càng kinh khủng hơn nữa là nhân vật chính trong cuốn tạp lục này là là gia chủ đời tiền nhiệm của Bạch thị Bạch Hạo Quân, là di loại ở Bạch thị, không chỉ nói nhiều mà còn ham vui, nhà ai có hôn tang gả cưới hắn đều muốn đi xem, bình thường thì ra ngoài đi tìm học, trên đường ghi chép không ít du ký tạp văn và tin đồn Phong Nguyệt, lại còn là khách quen của phường Hồng Tiếu thành Đông Đô, cũng may mà người này không ngừng cố gắng khai chi tán diệp cho Bạch thị cho nên gia tộc mọt sách này mời không tuyệt huyết hống, cũng coi như là một đại công thần của Bạch thị.

Lăng Chi Nhan mới nhìn nội dung hơn mười ngày mà đã có dự cảm xấu về phía sau, thầm nghĩ nếu có Hoa Tứ Lang thì hay rồi, hiệu suất ít nhất có thể đề cao gấp ba lần.

Cũng may Bạch Nhữ Nghi quanh năm ngâm mình trong kho sách, tốc độ đọc cũng không chậm, Lăng Tư Trực cũng luyện được một thân công phu đọc nhanh ở kho công văn, hai người đồng tâm hợp lực, từ hoàng hôn cho đến rạng sáng, cuối cùng cũng phát hiện manh mối.

Ngày hai mười tám tháng mười năm Huyền Đức thứ hai mươi bảy, trên nhật tạp lục xuất hiện tin tức của Dịch Thành.

[Giờ thân ngày mùng một, vừa nghỉ trưa xong, nhận thư cấp bách của lão hữu, nói Dịch Thành nguy, sợ có biến, hi vọng cư trạch bình an]

"Ta còn nhớ Dịch Thành đại thắng là vào cuối năm, Lô Thị Lang nói Dịch Thành đại thương ở một tháng trước, thời gian rất đúng." Lăng Chi Nhan mừng rỡ: "Đúng là trong khoảng thời gian này."

"Bạch mỗ vừa xem nhật tạp lục trước đó." Bạch Nhữ Nghi lật một quyển khác ra: "Ngày ba tháng mười năm Huyền Đức thứ hai mươi bảy, tiền nhiệm gia chủ du học tới Đông Đô, tạm trú trong nhà bằng hữu, vốn chỉ định ở lại vài ngày, không ngờ bệnh cũ của thánh thượng tái phát, bệnh nặng, tiền nhiệm gia chủ trong lòng sầu lo, nên tiếp tục ở lại."

Lăng Chi Nhan: "Vũ Linh Cao Tổ long ngự quy thiên là vào tháng tư năm Huyền Đức thứ hai mươi tám.

Bạch Nhữ Nghi gật đầu: "Còn chưa tới nửa năm."

"Bằng hữu của tiền nhiệm gia chủ Bạch gia là..." Lăng Chi Nhan vội lật xem phía trước nhật tạp lục: "Có, nơi này có viết, tặng cho bằng hữu một bức chữ, tặng: Chân Như. "Chân Như" hẳn là tự của vị bằng hữu này là."

Ánh mắt Bạch Nhữ Nghi sáng lên: "Trọng Cầm, tự Chân Như, hiệu Minh Nguyệt tán nhân, tổ trạch Bạch thị vẫn còn giữ tranh của người này, người này là phò mã của Bình Nhạc công chúa."

"Bình Nhạc công chúa, nữ nhi được Ngũ Linh Cao Tổ sủng ái nhất, cũng là cô cô của đương kim thánh thượng, tính theo năm thì lúc đó Bình Nhạc công chúa và phò mã Trọng Cầm đều đã qua sáu mươi tuổi."

Phát hiện này đúng là kinh hỉ, vì điều này có nghĩa là Bạch gia chủ có thể biết được rất nhiều thông tin trực tiếp từ phò mã Trọng Cầm.

Lăng Chi Nhan và Bạch Nhữ Nghi lập tức chuyển những quyển trục gần đó ra, cẩn thận nghiên cứu từng quyển, ghi chép vụn vặt hằng ngày càng ít, tin tức Dịch Thành và Cung Thành càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã chiếm cứ vị trí chủ yếu của Nhật Tạp Lục.

[Ngày hai mươi chín tháng mười nằm Huyền Đức thứ hai mươi bảy, bằng hữu bị triệu gấp vào cấm cung, một đêm không về, lòng nóng như lửa đốt.]

[Ba mươi tháng mười, giờ tý ba khắc, cửa thành đột nhiên mở cửa, tám trăm dặm cấp báo vào cửa Trường Hạ, truyền lệnh tiếng vang vọng cả đường dài.]

[Đông nguyệt mùng một giờ Dậu một khắc, bằng hữu từ cấm cung truyền tin ra, nói thánh thượng bệnh nặng, hoàng hậu cho triệu tam hoàng tử, quý phi Khương thị vào điện thị gấp, đông cung thái tử tuần thành Quảng Đô còn chưa về, bằng hữu ở bên cạnh thánh thượng, không được về.]

[Đông nguyệt mùng hai, bằng hữu vẫn ở trong triều chưa về. Vô tâm đọc sách.]

[Đông nguyệt mùng ba, đi Tây thị mua sắm, nghe được chuyện phiếm từ thương nhân Tây Vực, nói Dịch thành gặp nguy, Đồ Tán quốc lòng lang dạ sói dã tâm rõ ràng. Trên đường về nhà, thấy bách tính ai nấy đều hoảng sợ, trong lòng bi thiết]

[Đông nguyệt mùng bốn, cung thành đóng cửa, không có tin tức của bằng hữu]

[Đông nguyệt mùng năm, cung thành đóng cửa. Không tin.]

[Mùng sáu giờ mão đông nguyệt, quân báo tám trăm dặm của Dịch Thành lần thứ hai vào thành, dân chúng sợ hãi.]

[Đông nguyệt mùng bảy, ở chợ tây gặp người phiên, nghe nói văn Dịch thành thương vong vô số, hậu viện không tới, Tần gia quân một mình thủ Dịch thành, màu chảy thành sông, nghe rợn cả người, cảm thấy thương cho đất nước!]

Nhật tạp lục của mấy ngày sau không biết bị nhét vào góc nào mà không tìm được, Lăng Chi Nhan và Bạch Nhữ Nghi lật tìm nửa ngày, cuối cùng tìm được nhật tạp lục ngày mười lăm tháng mười một năm Huyền Đức thứ hai mươi bảy.

[Đông nguyệt ngày mười lăm, đóng cửa ba chợ tây nam bắc, dân chúng không có chuyện quan trọng thì không được rời phường.]

[Đông Nguyệt ngày mười sáu, triều đình cung thành đóng cửa. Không tin tức.]

[Đông Nguyệt ngày mười một, không tin tức.]

[Đông Nguyệt ngày mười tám, không tin tức.]

[Đông Nguyệt ngày mười chín, không tin tức.]

Lăng Chi Nhan và Bạch Nhữ Nghi bất tri bất giác ngừng thở, hai người hắn đều xuất thân từ đại tộc, lúc này đã đoán được một phần sự thật.

Thánh thượng bệnh nặng, biên thành thất thủ, đang lúc loạn trong giặc ngoài, Đông cung thái tử lại không cách nào kịp thời trở về, chỉ có hoàng hậu, tam hoàng tử và quý phi ở trong cung. Hoàng hậu đến từ Càn Châu Khương thị, quý phi là Thái Nguyên Khương thị nữ, hai Khương thị ở trên triều đình thế lực cơ hồ không phân cao thấp, năm đó Đường quốc đang ở vào thời khắc nguy cấp nhất.

[Đông Nguyệt ngày mười một, Dịch Thành tám trăm dặm quân báo vào thành lần thứ năm, tiếng vó ngựa rung động bầu trời đêm, tinh thần ai nấy đều vỡ vụn. Triều hội đã ngừng mười ngày, hoàng thành đóng cửa, không tin tức.]

[Đông nguyệt ngày mười chín giờ Tuất, tất cả cửa thành Đông Đô đều đóng kín, cửa phường đóng kín. Ban đêm, hoàng thành đột nhiên bùng cháy, ngoài phường vang lên tiếng chém giết rung trời, tiếng binh lính vó ngựa không dứt bên tai. Lo lắng hoảng sợ, cả đêm không ngủ.]

[Đông nguyệt ngày hai mươi, lúc rạng đông, tiếng trống sớm ở Ứng Thiên Lâu vang vọng thiên địa, cửa phường mở. Hoàng thành mở lại, triều hội mở, thái tử về, Đông cung giám quốc.]

[Đông nguyệt ngày hai mươi mốt, Đông cung chiếu lệnh Vạn thị Thanh Châu gấp rút tiếp viện Dịch Thành, ba chợ tây bắc năm mở lại, bách tính vui mừng như tết.

[Đông Nguyệt ngày hai mươi, bằng hữu gửi thư, nói trong triều đã yên ổn, chớ lo lắng.]

Tuy rằng chỉ là nhưng thông tin ít ỏi, nhưng Lăng Chi Nhan và Bạch Nhữ Nghi lại như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đặt mình trong thời gian kinh tâm động phách kia, bây giờ nhìn thấy triều đình ổn định, không khỏi đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nhật tạp lục lại khôi phục phong cách bình thường, rời giường, dùng bữa, uống trà, đi dạo phố, mua sắm, cuộc sống trôi qua rất thoải, tốc độ nhật tạp lục hai người tìm đọc càng lúc càng nhanh, thời gian qua vội trôi qua dưới tay, rất nhanh đã đến tháng hai năm thứ hai.

[Mùng năm tháng hai, bạn bè tới chơi, rất vui mừng, cùng uống mười vò rượu Mãn bích. Vào đêm, bạn bè say rượu, đột nhiên khóc rống lên, trong lời nói lúc say nghe phải một vụ án kinh thiên động địa, hoảng hốt]

Tim Lăng Chi Nhan treo lên, vội lật ra phía sau, nhật tạp lục sau đó lại không có ghi chép chuyện này.

"Khoan khoan, đợi Bạch mỗ ngẫm lại..." Bạch Nhữ Nghi đi vòng vòng: "Bạch gia chủ tiền nhiệm lúc uống say thường thích ngâm thơ làm phú, đặc biệt thiện phú văn, những phú văn này phức tạp chữ nhiều, sẽ không nằm trong nhật tạp lục, mà cất ở « Hạo thanh từ lục », « Hạo thanh từ lục » hẳn là ở kho chữ dậu!"

Hai người bưng dạ minh châu, vội vàng vội vàng đi tới kho chữ Dậu, tìm được các giá của Hạo Thanh Từ Lục, khá lắm, từ lục thế mà cũng có sáu mươi quyển, Lăng Chi Nhan và Bạch Nhữ Nghi chỉ có thể tiếp tục kiên trì tìm kiếm, lúc này chỉ dùng nửa canh giờ, đã tìm được thiên "Tế thiên thu phú", hơn sáu trăm chữ, tự mặc hào phóng, tình thần bi phẫn.

Lăng Chi Nhan không có tinh thần thưởng thức hành văn, vội tìm kiếm manh mối trong văn phú.

[Thiên hàng vũ khúc, lương tướng quốc gia, thiên thu phá quân... phản quốc chi tội... sai lầm quá lớn... Ô hô... Lục An Từ thị, thứ chuột rắn của đất nước, tham lam đáng sợ, quân khí mục nát... Đáng chết tăm vạn lần... rường cột quốc gia lại bị đầu độc, oan uổng biết bao... Tần thị anh liệt, một mình giữ nước, đánh tan sào huyệt, núi sông cùng bi, thiên địa khóc thảm... Tặc thần ác phỉ, chứng ngôn dơ bẩn... Lại nói tận mắt thấy lương tướng chạy trốn kẻ địch, vứt bỏ quốc thổ, vứt bỏ quân nhà, chó ăn cứt, lừa đánh rắm (nơi này lược bỏ từ ngữ mắng chửi người)...... Ôi chao!]

Bạch Nhữ Nghi vừa xem vừa ghi nhớ, Lăng Chi Nhan lọc ra trọng điểm, rất nhanh đã sắp xếp tình tiết vụ án lại.

"Chứng cứ mấu chốt của vụ án này có hai, thứ nhất là Lục An Từ thị." Lăng Chi Nhan chỉ vào bản sao chép nói: "Lục An Từ thị phụ trách chế tạo quân khí, lại tham ô phí sửa chữa quân khí, khiến quân khí lâu năm không tu sửa, là nguyên nhân lớn dẫn đến Đại Thương Dịch Thành.]

Bạch Nhữ Nghi: "Hơn nữa Lục An Từ thị còn đổ tội danh tham ô quân phí lên đầu Tần thị Thái Nguyên."

Lăng Chi Nhan: "Chứng cứ thứ hai, là thủ tướng Dịch Thành... cũng chính là chủ soái Tần gia quân Tần Nam Âm đi theo địch, nói có nhân chứng tận mắt thấy nàng đi theo địch... tiền nhiệm Bạch gia chủ mắng hơn một trăm chữ, hiển nhiên lời khai của hắn mới là chứng cứ quyết định."

"Thế này thì khoa trương quá rồi, nào có ai đơn thương độc mã đi theo địch, để các huynh đệ chiến đầu đồng sinh cộng tử lại ngăn địch?" Bạch Nhữ Nghi nói: "Hơn nữa vừa rồi ta đọc đến mấy quyển nhật tạp lục của năm Huyền Đức thứ hai mười tám thì không thấy có bất kỳ ghi chép nào liên quan Tần tướng quân, chẳng lẽ... từ sau khi Dịch Thành đại thắng, Tần Nam Âm đã mất tích?"

Lăng Chi Nhan suy nghĩ một chút: "Không đúng, Tần Nam Âm lãnh binh như thần, võ nghệ siêu quần, nếu có nàng tọa trấn Dịch Thành thì Dịch Thành không đến mức lâm vào khổ chiến như thế, cho nên đại thương ở Dịch Thành... cũng chính là trước tháng mười năm Huyền Đức, Tần Nam Âm không ở Dịch Thành cho nên mới bị Đồ Tán Quốc lợi dụng."

Bạch Nhữ Nghi: "Nàng đã đi đâu?"

Lăng Chi Nhan nhíu mày một lúc lâu, lắc đầu: "Kẻ khả nghi nhất chính là nhân chứng vụ án này, người này rốt cuộc là ai?"

Bạch Nhữ Nghi nhìn chằm chằm phú từ: "Tặc thần ác phỉ, chứng ngôn dơ bẩn... Tiền gia chủ cũng thật là, ngoại trừ mắng chửi người thì không thể viết thêm chút gì đứng đắn sao?"

Lăng Chi Nhan thở dài: "Mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng đã xác nhận được Lục An Từ thị có liên quan đến vụ án phản quốc, trước tiên hãy lần theo đường dây này để điều tra, không sai được.

Bạch Nhữ Nghi lại lật "Hạo Thanh Từ Lục", lật tới một tác phẩm nhỏ kỳ quái: "Đây là cái gì?"

Lăng Chi Nhan nhíu mày nhìn một lúc lâu: "Luật bằng trắc hơi kỳ quái, không giống bút tích của Bạch gia chủ, mà giống như là một bài sơn ca dã từ."

Bạch Nhữ Nghi: "Bạch mỗ lại cảm thấy giống như... quân ca..."

Hai người đang nói thì một gã người hầu vội vàng đến báo, nói có một người tên là Minh Thứ đến cầu kiến Ti trực Đại Lý Tự.

Minh Thứ thở hồng hộc chạy đến, đưa lên một phong thư: "Đây là thư giám thư đường vừa mới đưa tới."

Giám thư đường là nơi chuyên môn giám chứng bút tích mà Đại Lý tự mới thiết lập, thành lập chưa đến một năm, chỉ có hai cố vấn giám chứng kỹ thuật, đều mời từ văn thư danh gia ở dân gian, danh tiếng lớn, tính khí cùng nóng nảy, ngày thường đều phải giục lắm mới làm việc, hiệu suất cực kỳ thấp, Lăng Chi Nhan đợi năm ngày cuối cùng cũng chờ được kết quả.

Chữ viết trên giấy giám định phóng khoáng phong lưu, rất ư là là ngang ngạnh.

[Chữ ký trên bản đồ quân khí và bút tích bài thi đã so sánh xong, là cùng một người.]

Tiểu kịch trường:

Lâm Tùy An: "Dạ minh châu này rõ ràng là ngươi tặng, vì sao phải nói là ta tặng?"

Hoa Nhất Đường: "Nếu nói là ta tặng, Bạch Thập Tam Lang tất nhiên không chịu dùng, lỡ như xem sách đến hỏng mắt, Lũng Tây Bạch thị chẳng phải sẽ đến gây chuyện với Hoa mỗ sao?"

Lâm Tùy An bật cười: "Bạch Nhữ Nghi đâu phải là ngươi, bụng dạ làm gì hẹp hòi như vậy?"

Hoa Nhất Đường thở dài: "Ngươi không hiểu đâu, lòng đố kỵ của nam nhân rất là đáng sợ!"

Lâm Tùy An: "......

Chắc tui tin anh!

8.12.2023

Mai em hong đăng nha, bận đi chơi òi hiu hiu