Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 67: Hiện trường vụ án



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 67: Hiện trường vụ án

Lâm Tùy An tự nhận kiến thức bản thân mình cũng coi như rộng rãi, chưa kể cô từng đọc đủ các loại tiểu thuyết trinh thám lớn nhỏ trong thế giới hiện đại, đi vào thế giới này cũng từng trải qua ba vụ án lớn, tự cảm thấy bản thân dù có đối mặt với hiện trường án mạng thế nào cũng có thể thản nhiên xử lý.

Nhưng lúc này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trong lòng cũng không khỏi thấy sợ hãi.

Hình dáng vết máu trên mặt đất rất là kỳ quái, giống như có người dùng một chiếc bút lông khổng lồ chấm máu, rồi vẽ một bức tranh trong phòng, nét vẽ lộn xộn không có quy luật, căn bản nhìn không ra là vẽ cái gì.

Ngoài ra, còn có hai chỗ có nhiều vết máu nhất, một chỗ là thư án trước cửa sổ phía tây, góc thư án đọng lại một vũng máu lớn, vệt máu bắt đầu kéo dài từ nơi này, còn có một chỗ là chiếc giường dựa về phía đông, máu thấm ướt ga trải giường.

Lăng Chi Nhan lập tức dừng bước, hỏi: "Có bao nhiêu người đã từng vào phòng này?"

Vạn Lâm: "Chỉ có ngỗ tác và hai nha lại khiêng thi thể, ta cũng có đi vào khám xét một hồi, nhưng đều có đều đeo bao chân, lời Lăng lão đệ nói trước kia ta đều nhớ kỹ, không đụng vào bất cứ đồ vật, đồ đạc nào trong phòng."

"Lấy giấy bút đến đây." Hoa Nhất Đường lên tiếng, Minh Phong vội vàng gọi người đưa văn phòng tứ bảo tới, Hoa Nhất Đường khoanh chân ngồi xuống đất, trải giấy ra, cầm bút lông lên, ánh mắt giống như máy quét xẹt qua tình hình trong phòng, hạ bút vẽ nhanh một tấm bản đồ trên giấy, tốc độ cực nhanh, đánh dấu cực chuẩn, những vết máu đánh sợ đều hiện ra dưới ngòi bút của hắn, thậm chí còn có thêm vài phần ý cảnh.

Lăng Chi Nhan: "Thi thể được tìm thấy ở đâu?"

Vạn Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn bức tranh của Hoa Nhất Đường, giật mình một cái, mới đáp: "Ở trên giường, lúc phát hiện ra thi thể, là nằm sấp chết."

Hoa Nhất Đường lại vẽ thêm mấy nét vào trên trên giường, vẽ ra một hình người, từ tỷ lệ tranh mà nói, người rất nhỏ, nhưng nhìn mạnh mẽ, thần thái có mấy phần giống Đan Viễn Minh.

Vẽ xong đại khái, hắn bắt đầu hạ bút miêu tả chi tiết, vẽ lại tất cả đồ đạc trong phòng một cách sống động trên giấy.

Trên tường chính bắc là hai cửa sổ, phía tây một cái đóng, trước giường bày một mặt móc áo, trên giá dựng hai bộ thường phục, dựa vào tường là một cái giường, treo màn che màu xám xanh biếc, bên cạnh giường có một chiếc bàn, cuối giường dựa vào một bên tủ quần áo, cửa tủ quần áo mở ra, quần áo bên trong bị lật lộn xộn, còn có mấy cái bị ném xuống đất, cửa sổ phía đông mở ra, cửa sổ bị gió thổi hơi lắc lư, trước giường là một bàn đọc sách, trên bàn đặt rải rác vài quyển sách, toàn bộ đều dính máu, vị trí dựa vào bức tường phía đông của thư án là một giá sách, mấy chục quyển sách nằm rải rác khắp mặt đất, trục thư buộc dây thừng đều bị cởi bỏ, đối diện với thư án là một chỗ ngồi, bàn trà hình vuông cao hai thước, một ấm trà và bốn chén trà, một cái bình gốm hình tròn, ngoài ra, cũng không có trà cụ khác, dưới án trà bày hai cái đệm ngồi, đó là tiêu chuẩn của phòng khách.

"Thi thể bây giờ đang ở đâu?" Phương Khắc bước lên hỏi.

Vạn Lâm đang chuyên tâm nghiên cứu tác phẩm của Hoa Nhất Đường, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói lạnh lẽo, quay đầu lại thì thấy một kẻ mặc quần áo đỏ như máu, gương mặt xanh biếc không hề báo trước đột nhiên xuất hiện khiến hắn kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa thì rút đao khỏi vỏ, may mà Lâm Tùy An nhanh tay nhanh chân, đẩy bàn tay hắn đưa lưỡi đao vào vỏ lại.

"Vạn tham quân, vị này là Phương ngỗ tác."

Biểu cảm của Vạn Lâm càng kinh hãi, biểu cảm nhìn Lâm Tùy An giống như nhìn thấy quỷ quái đến từ địa ngục vậy.

Phương Khắc có hơi không kiên nhẫn: "Thi thể đâu rồi?!"

Vạn Lâm kinh ngạc chỉ về phía phòng chữ địa bên cạnh, Minh Thứ xung phong: "Ta dẫn đường."

Lâm Tùy An vội vàng đi theo ra ngoài, Phương Khắc nhíu mày liếc Lâm Tùy An một cái: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

Lâm Tùy An: "Tò mò."

Phương Khắc nhíu mày giống như nói cô vướng víu, trừng mắt nhìn Lâm Tùy An hai mắt, hình như muốn nói hai câu, cuối cùng vẫn không nói, đi theo Minh Thứ vào phòng chữ địa cách vách.

Thi thể Đan Viễn Minh bày ở trên chiếu cỏ giữa phòng, giày dép dính đầy máu, quần áo chất đống ở bên cạnh, ngỗ tác Kinh Triệu Phủ vừa mới kiểm tra xong, đang dọn dẹp dụng cụ, nhìn thấy đám người Minh Thứ tùy tiện xông vào, không khỏi kinh hãi, đang muốn quát hỏi thì nha lại giữ cửa vội vàng bước đến lẩm bẩm vài câu bên tai, biểu cảm trở nên hơi quái dị, kinh ngạc nhìn Phương Khắc hai cái, nhưng cuối cùng vẫn lui sang một bên.

Phương Khắc cũng không hỏi kết quả khám nghiệm tử thi của Kinh Triệu Phủ như thế nào, trực tiếp tiến lên, đặt hòm gỗ lớn xuống, đeo găng tay trắng và khăn che mặt mình tự chuẩn bị, bắt đầu khám nghiệm tử thi từ đầu đến chân.

Minh Thứ lui ra thật xa, Lâm Tùy An vén áo bào ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn thi thể của Đan Viễn Minh không khỏi thở dài.

Hắn chết hẳn là rất thống khổ, ngũ quan cơ bắp đều vặn vẹo, làn da trắng đến đáng sợ, vết thương trên trán máu thịt mơ hồ, hình như là bị thứ gì đó đập, trên cổ còn có một vết bầm tím rộng bằng ngón tay, hai mắt nhắm nghiền, nhưng nhìn biểu cảm, hẳn là vừa mới bị ngỗ tác làm khép hai mắt lại.

Phong cách khám nghiệm tử thi của Phương Khắc giống hệt con người hắn, yên lặng tĩnh mịch, không nói một câu, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, hoàn toàn không giống với phong cách làm vừa kiểm tra vừa chứng minh hình thái của bộ phận kiểm tra, ước chừng là không phù hợp với quy trình làm việc của ngỗ tác, bị Kinh Triệu Phủ hừ lạnh một tiếng, trào phúng một câu "nghiệp dư".

Bàn tay Phương Khắc đang sờ đến xương ức của Đan Viễn Minh, đột nhiên, tay hắn dừng lại, giương mắt nhìn Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An nháy mắt: "Nếu ngươi chê hắn ầm ĩ thì ta sẽ đánh xỉu hắn, được chứ?"

Minh Thứ kinh hãi thất sắc, vội vàng kéo ngỗ tác kia kéo ra ngoài.

Khóe mắt Phương Khắc giật giật: "Lâm nương tử, ngươi chắn ánh sáng rồi."

Lâm Tùy An cười gượng, dời đi hai bước, nhìn ngón tay Phương Khắc trượt từ ngực xuống dưới, nắm lấy xương háng, xương đùi, xương cẳng chân, ngón chân, lại đi ngược chiều kéo trở về, lần lượt nắm lấy đầu vai, cánh tay, khuỷu tay, ngón tay, hình như phát hiện vấn đề gì đó ở ngón tay, kiểm tra cẩn thận hơn một chút.

Lâm Tùy An nắm đúng thời cơ, dùng tay áo bọc lấy ngón tay, mở mắt Đan Viễn Minh ra, tầm mắt nhìn thẳng vào đồng tử đã giãn ra của hắn.

Một tiếng ù ù chói tai chui vào trong óc cô, ánh sáng trắng quen thuộc chợt hiện ra... cô nhìn thấy một bàn tay cầm lấy chiếc chìa khóa đồng, mở một cái rương gỗ ra, trong rương gỗ là một quyển trục thư, dài ước chừng bốn tấc, chỉ có hai phần ba của trục thư là bình thường, cột bằng dây thừng màu đỏ, chất liệu là da bọc có màu xanh lá cây, in hoa văn tinh xảo, tên sách hơi kỳ lạ, đó là một câu thơ, cuối sách có một con dấu, chữ bên trong lại là chữ triện, Lâm Tùy An miễn cưỡng đọc được một chữ trong đó là "Phượng"...

"Lâm nương tử!"

Giọng nói lạnh như băng của Phương Khắc vang lên bên tai, Lâm Tùy An giật mình, ý thức đột nhiên thoát ra khởi hồi ức của ngón tay vàng, hình ảnh trong tầm mắt thay thế thành biểu cảm cứng ngắc và lông mày nhíu chặt của Phương Khắc con ngươi đen như mực của hắn giống như hai cái giếng khô, khóe miệng biến thành hình chữ bát: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Lâm Tùy An lơ đãng thu ngón tay lại: "Có thể xác định thời gian tử vong không?"

Ánh mắt Phương Khắc lại dừng lại trên gương mặt Lâm Tùy An một lát, cuối cùng dời đi, thấp giọng nói: "Từ giữa giờ dậu đến đầu giờ mão." Dừng một chút, lại nói: "Ta muốn giải phẫu thi thể, ngươi đi hỏi thử xem cần có thủ tục gì. Càng sớm càng tốt."

Lâm Tùy An lập tức nhớ tới hình ảnh Phương Khắc giải phẫu thi thể Lỗ Thời ở bãi tha ma, theo phản xạ có điều kiện bắt đầu thấy buồn nôn, vội vàng lui ra, gọi Minh Thứ đi xin giải phẫu, ngỗ tác của Kinh Triệu Phủ lẩm bẩm: "Vết thương trí mạng trên trán đã rõ ràng như vậy rồi, còn giải phẫu thì đúng là thừa hơi", sau đó cũng không tình không nguyện đi theo.

Lâm Tùy An vuốt cằm trở về phòng chữ thiên, trong lòng thầm nghĩ: Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, hồi ức trong ngón tay vàng ít nhiều đều có liên quan đến nguyên nhân cái chết của người chết, nội dung của trục thư trong trí nhớ của Đơn Viễn Minh ước chừng là mấu chốt... ngón tay vàng hố cha kia, nếu có thể xem thêm vài giây nữa thì tốt rồi.

Trong phòng chữ thiên, Hoa Nhất Đường đã hoàn thành xong bản đồ hiện trường, thái độ của Vạn Lâm đối với Hoa Nhất Đường rõ ràng là cung kính hơn rất nhiều, cầm tranh hoa Nhất Đường lên chép miệng khen ngợi không thôi, nói đợi vụ án này phá xong sẽ treo bức tranh này ở nhà, nghe thấy thế Lăng Chi Nhan chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

"Thời gian tử vong là giữa giờ dậu và đầu giờ tuất." Lâm Tùy An vừa nói nửa câu, sắc mặt Hoa Nhất Đường đột nhiên thay đổi, đi hai ba bước tới, cầm cổ tay Lâm Tùy An, ánh mắt căng thẳng đảo qua mặt Lâm Tùy An: "Ngươi... đã xem rồi?"

Lâm Tùy An gật đầu, hạ thấp giọng: "Ta thấy có người dùng chìa khóa đồng mở một cái rương, trong rương là một quyển sách trục, tiêu đề sách rất kỳ quái, viết 'khai hoa kham chiết trực tu chiết'."(*)

(*)Đoạn ni chị An đọc hem ra nên em chưa dịch đâu.

"Vì sao không đợi ta?"

"Hả?"

"Lần sau nhất định phải chờ ta đi cùng ngươi!"

Lâm Tùy An buồn bực: "Ngươi đi làm gì? Ngươi cũng đâu thể nhìn thấy."

Ngón tay Hoa Nhất Đường khẽ dùng sức, nhéo Lâm Tùy An hơi đau, ngữ khí cũng hơi nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có biết sắc mặt của ngươi bây giờ... tóm lại, không thể một mình tự tiện hành động!"

Lâm Tùy An nhìn biểu cảm trịnh trọng của hắn, chớp chớp mắt: "Ngươi lo lắng cho ta à?"

Tai Hoa Nhất Đường chợt đỏ lên, đột nhiên ý thức được mục đích của Lâm Tùy An, mặt càng khó ở hơn, tức giận nói: "Đừng có đánh trống lảng!"

"...... Lần sau cố gắng." Lâm Tùy An cười nói.

Tên ăn chơi trác táng này thật sự là càng ngày càng khó lừa.

"Ừ khụ khụ khụ khụ!" Cận Nhược lên tiếng: "Vào việc đi!"

Nơi đầu tiên dò xét tất nhiên là chỗ phát hiện thi thể trên giường, ga trải giường nhăn nhúm đã bị máu thấm ướt, xung quanh giường thế mà lại khá sạch sẽ, thăm dò dấu vết hiện trường là thế mạnh của Cận Nhược hắn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn một vòng mành trướng, lại cúi đầu đi vòng quanh giường hai vòng, dọc theo vết máu lộn xộn bắt đầu đi dạo trong phòng, thoạt nhìn rất giống một con kiến trên chảo nóng.

Vạn Lâm ngạc nhiên: "Cậu nhóc này đang làm gì vậy?"

Lâm Tùy An: "Đi dạo."

"..."

Hoa Nhất Đường càng quái dị, đi đến bên cạnh bàn trà ngồi xổm xuống, bưng chén trà lần lượt ngửi ngửi, lại mở nắp ấm trà lên ngửi ngửi, cuối cùng lắc quạt nhìn chằm chằm đệm ghế, yên lặng không nói gì.

Vạn Lâm: "Hoa Tứ Lang lại đang làm gì?"

Lâm Tùy An: "Ngẩn người."

"..."

Lăng Chi Nhan ho khan một tiếng: "Vạn đại ca, huynh nói có có kẻ trộm vào nhà giết người cướp của, có chứng cứ không?"

"Tài vật trong phòng Đan Viễn Minh bị cướp sạch không còn gì." Vạn Lâm dẫn hai người đi đến cửa sổ phía đông, đầu tiên hắn chỉ vào máu ở góc bàn sách và một vũng máu lớn dưới chân bàn, nói: "Hung đồ nhất định là trèo cửa sổ vào, rồi túm mạnh lấy đầu Đan Viễn Minh đập vào góc bàn, đập chết hắn xong mới cướp của cái trong phòng rồi chạy trốn." Lại vén rèm cửa số lên, chỉ vào cửa sổ: "Nơi này có vết máu, hẳn là lúc trèo cửa sổ rời đi bị dính lại. Ta đoán chừng vết máu trên mặt đất này là hắn đang tìm kiếm đồ vật để lại, nhưng lại cảm thấy vết máu này quá quái dị, Lăng lão đệ, ngươi thấy thế nào?"

Lâm Tùy An tiến đến trước cửa sổ, cẩn thận quan sát, vết máu trên cửa sổ giống như là nửa dấu vân tay, không khỏi thấy cực kỳ tiếc nuối, nếu là ở thời hiện đại, thì chỉ cần dựa vào dấu vân tay này là có thể bắt được hung thủ rồi, nhưng ở thời đại này, sợ là không có tác dụng gì.

Ngoài cửa sổ là tường viện của khách xá, cửa sổ cách tường viện ước chừng bảy bước, ở giữa cách bụi cỏ, lá cỏ hỗn loạn, hình như bị người giẫm qua, Lâm Tùy An không dám phá hỏng dấu vết, trèo cửa sổ tung người nhảy lên đầu tường, ngoài tường là một con hẻm nhỏ hẹp, bên trái là ngõ cụt, bên phải thông thẳng đến đường chính, trên đường đèn đuốc sáng trưng, là nha lại và Bất Lương tuần tra của Kinh Triệu Phủ.

Tiếng bước chân ồn ào quanh quẩn trên đường phố trống rỗng, đương như còn mơ hồ xen lẫn tiếng nhạc tỳ bà, Lâm Tùy An đứng lên, nhìn ra ngoài, nhưng thấy bầu trời đêm phía tây mơ hồ lộ ra ánh sáng, tiếng nhạc là từ nguồn sáng kia truyền đến.

Phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ, Cận Nhược nhảy ra khỏi cửa sổ, trượt qua tường sau phòng chữ Thiên đi một vòng, trèo lên đầu tường nhìn thử lại trèo tường nhảy ra khỏi sân, dọc theo con hẻm nhỏ đi ra đầu hẻm, ngồi xổm trên mặt đất quan sát một lúc lâu, rồi bò trở lại đầu tường, nói: "Có người trèo từ tường sau vào viện, đi vòng tới cửa trước, sau đó lại trèo ra từ cửa sổ phía sau, rồi nhảy tường rời đi, từ dấu chân mà phán đoán, hẳn là cùng một người. Hơn nữa, người này cho dù là trèo cửa sổ vào, hay là trèo tường chạy ra, bước chân đều vững vàng, không chút hoang mang."

Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ là kẻ phạm tội nhiều lần?"

"Rất có thể."

"Có thể theo dõi nơi hắn đi?"

"Dấu chân ngoài ngõ lộn xộn quá, không được."

Lâm Tùy An "chậc" một tiếng, công tác bảo vệ hiện trường nơi này thật sự quá không đúng chỗ. Bây giờ chỉ có thể hy vọng có thể tìm được nhân chứng thôi, theo lý mà nói, trên người hung thủ hẳn cũng dính vết máu... ít nhất đế giày cũng sẽ có vết máu, hẳn là sẽ rất nổi bật trong đám đông... nhưng mà, nhìn biểu hiện của Vạn Lâm và bầu không khí căng thẳng của nha lại điều tra, thật đúng là không có nhân chứng sao?

Điều này cũng thật thú vị, có vẻ như kẻ giết người có một tên có ý thức chống trinh sát mạnh mẽ.

"Không phải trộm vào nhà cướp bóc giết người, là người quen gây án." Giọng nói của Hoa Nhất Đường truyền từ trong cửa sổ ra: "Đan Viễn Minh quen biết người này."

Lâm Tùy An và Cận Nhược liếc nhau, đồng thời nhảy xuống đầu tường, chui từ cửa sổ về phòng.

Hoa Nhất Đường ngồi xổm bên cạnh thư án, cùng Lăng Chi Nhan nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất.

Vạn Lâm ngạc nhiên: "Sao biết được?"

Hoa Nhất Đường đứng lên, dùng quạt chỉ chỉ vào bàn trà: "Từ mùi trà và trạng thái bã trà trong ấm mà phán đoán, thời gian pha trà ước chừng ở khoảng giữa giờ Dậu."

Lăng Chi Nhan: "Đúng với thời gian tử vong của Đan Viễn Minh."

Hoa Nhất Đường: "Trong hai chén trà có một chén là bã trà, một chén kia chỉ còn đáy trà, chứng tỏ Đan Viễn Minh đã pha hai chén trà, chỉ là người kia vẫn chưa uống. Có thể khiến hắn pha trà tiếp đãi thì nhất định là người quen."

Pha trà?

Lâm Tùy An vội vàng bước qua, mở nắp ấm trà lên xem, suýt nữa vui mừng đến khóc, trong ấm ngâm, thế mà lại là lá trà mà cô vô cùng quên, tuy rằng mùi rất khó ngửi, cũng chỉ còn lại bã, thế nhưng đối với cô mà nói, đây quả thực là bình minh thắp sáng mà.

Hóa ra thế giới này đã có loại trà này.

Vạn Lâm bước lên ngửi ngửi nước trà trong ấm, thầm nghĩ: "Mũi chó à, ngay cả trà pha khi nào cũng có thể ngửi ra được?"

Trán Hoa Nhất Đường nhảy dựng lên, dường như muốn mắng lại hai câu, nhưng không biết vì sao lại nhịn xuống, tiếp tục nói: "Ngồi ở phía nam là Đan Viễn Minh, đó là vị trí hắn quen thuộc, đệm ngồi hơi mòn và lõm xuống nhiều hơn. Ngồi đối diện hẳn là người hắn tiếp đãi. Hơn nữa trên trà án, ấm trà, chén trà, đệm ngồi đều được sắp xếp gọn gàng, chứng tỏ hai người họ chỉ nói chuyện phiếm ở đây, chưa hề xảy ra xung đột gì kịch liệt."

Vạn Lâm lại ghé xuống nhìn chiếc đệm ngồi nửa ngày, gãi gãi đầu: "Nói cách khác người quen này tán gẫu xong thì cùng với Đan Viễn Minh đi đến bên cạnh thư án, nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì, đột nhiên nắm lấy đầu Đan Viễn Minh đập vào góc bàn, đập chết Đan Viễn Minh..."

"Không đúng." Lăng Chi Nhan nói: "Máu nhiều thế này, đập không chết được."

Vạn Lâm: "Nhiều máu như vậy còn chưa chết?"

Nếu một cú đã đập chết, thì sẽ không chảy nhiều máu như vậy, hẳn là..." Lăng Chi Nhan giơ nắm đấm lên ra ý bảo: "Hung thủ nắm lấy tóc của Đan Viễn Minh, đập trán hắn nhiều lần vào góc bàn mới gây ra."

"Thì ra là như thế, điều này có thể giải thích vết máu trong phòng là vì sao rồi!" Vạn Lâm nói: "Nhất định là hung thủ không thể giết chết Đan Viễn Minh trong một cú, Đan Viễn Minh và hung thủ chiến đấu, mới vấy máu khắp phòng... hình như vẫn không đúng..."

"Những vết máu này không phải do vật lộn tạo thành, mà là hung thủ xách Đan Viễn Minh đi lại trong phòng." Cận Nhược nói.

Lời này vừa nói ra, đừng nói Vạn Lâm, mọi người đều giật mình.

"Thì ra là như thế." Ánh mắt Lâm Tùy An chậm rãi chuyển động theo vết máu: "Mạch máu trên đầu người dày đặc, sau khi bị thương lại bị chảy máu nhiều như thế, ta thấy trên cổ thi thể Đan Viễn Minh có màu xanh đen, hẳn là bị người ta túm lấy cổ áo túm lên." Lâm Tùy An khoa tay múa chân một hồi: "Đan Viễn Minh tuy rằng thân hình gầy yếu, nhưng thân hình khá cao, hung thủ không cách nào xách cả người hắn hoàn toàn rời khỏi mặt đất, cho nên mới nửa kéo nửa xách..."

Hoa Nhất Đường: "Đan Viễn Minh cong đầu, giọt máu trên đầu rơi xuống đất. Chân và vạt áo trên mặt đất kéo qua vết máu, mới hình thành vết máu kỳ quái kéo dài như vậy."

Cận Nhược ngồi xổm xuống, chỉ vào mặt đất nói: "Các ngươi nhìn mấy vết máu này đi."

Mọi người vây quanh hắn ngồi xổm xuống, chỉ thấy trên mặt đất quả thực có ba giọt máu hình tròn, bên cạnh giọt máu xuất hiện dấu vết giống như gai.

Trong đầu Lâm Tùy An đinh lên một tiếng, kiến thức từ tiểu thuyết trinh thám đã xem từ lâu chợt bị đánh thức: "Máu ở trạng thái vận động nhỏ giọt, sẽ hình thành loại vết máu có gai này, mà phương hướng gai chỉ về là..."

Cận Nhược đứng dậy, cất bước về phía trước: "Hướng đi."

Mọi người cực kỳ kinh ngạc, nhìn Cận Nhược đi tới trước giá sách, dừng chân một lát: "Hung thủ lục lọi giá sách, túm Đan Viễn Minh..." Hắn xoay người, vòng qua trà án, dừng ở trước bình phong: "Bàn tay đẫm máu của Đan Viễn Minh lướt lung tung qua bình phong." Đi vài bước, dừng lại trước tủ quần áo: "Hung thủ lật tủ quần áo." Lại đi một vòng quanh giường: "Lật giường." Lại trở lại bàn, xoay người, song song đi về giường, dừng bước: "Kéo Đan Viễn Minh trở lại giường, đây là con đường và trình tự hung thủ đi lại."

Lăng Chi Nhan: "Hung thủ làm thế để làm gì?"

Hoa Nhất Đường: "Hình như là đang tìm cái gì đó?"

Vạn Lâm: "Quả nhiên vẫn là tới cướp bóc!"

Chẳng lẽ, hắn đang tìm trục thư trong ngón tay vàng?

Ánh mắt Lâm Tùy An liếc hai vòng trên con đường Cận Nhược vẽ ra, chỉ có một nơi hung thủ đi đến hai lần... vị trí cuối cùng của thi thể Đan Viễn Minh – giường.

Cô bước nhanh đến bên giường, đến gần giường cẩn thận lục soát, nhưng không phát hiện được gì, ngẫm nghĩ một hồi, tay trái cầm mép giường khẽ kéo một cái nhấc cả chiếc giường lên, Vạn Lâm kinh ngạc "ôi chao" một tiếng.

Lâm Tùy An: "Xem dưới gầm giường và sàn nhà có cơ quan hay không?"

Hoa Nhất Đường và Cận Nhược lập tức đến hỗ trợ, Hoa Nhất Đường sờ sờ đáy giường, Cận Nhược gõ sàn nhà, một tay Lâm Tùy An đỡ một cái giường gỗ lớn như vậy, tay kia còn vuốt ve chân giường, thành giường, nhưng đều không có gì đặc biệt, Hoa Nhất Đường kiểm tra xong, không phát hiện ra gì, Cận Nhược gõ vào một khối sàn gỗ gần vách tường, đột nhiên ngẩng đầu: "Khối này rỗng!"

Lâm Tùy An mừng rỡ, cánh tay mạnh mẽ dùng sức, nâng toàn bộ giường lên khỏi mặt đất, vù một tiếng đẩy chiếc giường sang một bên, ngồi xổm xuống, ngón tay cắm vào sàn nhà, lật sàn nhà lên.

Dưới sàn nhà có một cái rãnh to bằng nắm tay, bên trong đặt một túi bông vải, Hoa Nhất Đường lấy chiếc túi kia lên lắc lắc, một chiếc chìa khóa đồng rớt ra.

Đó là chìa khóa trong hồi ức ngón tay vàng! Lâm Tùy An mừng rỡ, liếc mắt với Hoa Nhất Đường, ánh mắt hai người chợt sáng ngời.

"Hoa Tứ Lang, Lâm nương tử, các ngươi lại đây xem thử đi!" Lăng Chi Nhan đột nhiên hét lên.

Thì ra vừa rồi lúc Lâm Tùy An đẩy giường, đệm giường trên giường bị quăng ra, lộ ra bộ phận đầu giường bị đệm che lại, trên ván gỗ có hai vết máu viết.

Vạn Lâm nghiêng đầu nhận ra: Một nét sổ? Một phiệt một ngang? Hay là vài nét ngang? Hình như là... là chữ chưa viết xong?"

Cận Nhược: "Chẳng lẽ là... Đan Viễn Minh viết trước khi chết?"

Hoa Nhất Đường nhướng mày, Lăng Chi Nhan liên tục day trán.

Lâm Tùy An: Ôi, xuất hiện rồi! lời nhắn của người chết?!

30.12.2022

***Tiểu kịch trường:

Hoa trạch Lục Thập Lục

Y Tháp cầm một chén trà xanh mướt, giống như đòi công đưa đến trước mặt Mộc Hạ: "Trà tỉnh táo trư nhân dặn đã xong rồi, nếm thử."

Mộc Hạ cẩn thận nếm một ngụm, chỉ cảm thấy giống như sét đánh thẳng vào ót, cả người đều nứt ra.

Y Tháp: "Tỉnh táo chưa?"

Rất tỉnh!

"Đưa trà đi!"

"Khoan đã." Mộc Hạ vội vàng ngăn cản: "Đông Đô có lệnh giới nghiêm."

Vẻ mặt Y Tháp sụp đổ: "Chờ lâu không?"

"Trời sáng là xong."

"Khi nào?"

Mộc Hạ nhìn sắc trời: "Nhanh thôi.