Người Còn Tỏa Sáng Hơn Cả Ánh Trăng Kia

Chương 1



1,

Sau khi tham gia lễ trao giải, thiết lập nhân vật của tôi sụp đổ.

Ban đầu, hình tượng công ty thiết lập cho tôi là một trà xanh, nói một câu cũng tỏa hương trà tứ phương.

Ai ngờ khi tham gia lễ trao giải, từng người từng người đến bắt tay tôi, tôi tức giận ngồi lê đôi mách với cô bạn ngồi bên cạnh. Lúc đó, tôi không để ý camera, khẩu hình miệng của tôi đều bị quay lại hết.

Chẳng bao lâu sau, hotsearch bùng nổ.

10 hotsearch top đầu thì có 9 cái liên quan đến tôi.

# Giản Bạch nói gì tại lễ trao giải #

# Ai biết đọc khẩu hình không, đọc đi mà #

# Khẩu hình Giản Bạch #

# Giản Bạch đã nói gì với Nhậm Thanh #

Khi nhìn thấy hotsearch, tôi cũng rất hoảng.

Trong bình luận đều là:

“Có cao thủ nào có thể đọc được khẩu hình miệng không?”

“Cứu mạng, năm nay tôi 18 tuổi, trước khi lâm chung chỉ có một nguyện vọng, đó là biết được Nhậm Thanh nghe được những gì?”

“Giản Bạch rốt cuộc nói gì mà khiến camera man cắt cảnh của ảnh đế Bạch năm lần, rốt cuộc là cô ấy đang nói gì vậy!”

“Chúng ta mỗi người góp vài đồng, sau khi lễ trao giải kết thúc thuê một người biết đọc khẩu hình phiên dịch.”

Tôi nhớ lại những lời nói sụp đổ thiết lập đó, trong lòng âm thầm cầu nguyện không một ai trên đời biết tôi nói gì.

Nhưng trên mạng không thiếu gì người tài.

Chưa đầy nửa giờ, những gì tôi nói đã bị giang cư mận phân tích kĩ càng.

Trong video, khi đối mặt với ca sĩ đỉnh lưu Trần Phàm, trước ống kính, tôi nhẹ nhàng đứng lên.

Lễ phép đưa tay ra, ngọt ngào mỉm cười, trà ngôn trà ngữ, “Thầy hát rất hay, hi vọng sau này sẽ được hợp tác với thầy một lần.”

Vừa ngồi xuống, tôi lập tức quay sang nói chuyện với Nhậm Thanh, “Hứ, ca sĩ méo gì mà suốt ngày hát lệch tông, giọng hát thằng đó chỉ được gói gọn bằng hai chữ ‘khó nghe’, cả đời này tao cũng không muốn hợp tác với anh ta đâu! Nghe nói nhân phẩm của anh ta cũng chẳng ra gì, hình như còn có con riêng hay sao á!?”

Khi đối mặt với ảnh hậu, hương trà của tôi lại tỏa ra, “Chị, khóe mắt của chị có một chút nếp nhăn, sau này chị chú ý chăm sóc thật tốt nha~”

Sau khi ngồi xuống, tôi vui vẻ khua môi múa mép, “Nhậm Thanh, tao nói mày nghe, vừa nãy tao được nắm tay ảnh hậu á~ tao sẽ không rửa tay trong vòng nửa tháng.”

“Ảnh hậu Đường thơm quá! Tại sao công ty lại thiết lập cho tao một hình tượng rác rưởi như này chứ, đến nỗi tao không được khen nữ thần của tao.”

Khi đối mặt với nam diễn viên xuất sắc nhất, Bạch Tẫn, người sắp lên sân khấu nhận giải…

Anh đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, đưa tay ra chờ tôi đứng dậy bắt tay.

Hôm nay Bạch Tẫn mặc vest, vòng eo rõ ràng, làn da trắng nổi bật trên nền vest đen, khi nhìn tôi còn mỉm cười thân thiện.

Trước ống kính, tôi cười gượng gạo, đạo đức giả nói, “Mong rằng sau này có cơ hội được hợp tác với tiền bối.”

Bạch Tẫn vừa rời đi nhưng gương mặt ấy vẫn hiện lên trong đầu, tôi bắt đầu ngồi xuống than vãn, “Thật xui xẻo! Bạn trai cũ đã thành ảnh đế rồi, còn tao thì vẫn là diễn viên quèn! Nhìn thằng cha đó cười ngốc nghếch chưa kìa, không biết đang nhìn ai mà vui vẻ như vậy!”

Lần này Mặc Thanh nghe tôi lải nhải xong không đồng ý, còn khịt khịt mũi, “Bạch Bạch, mày có ngửi thấy mùi gì không?”

“Trong không khí có mùi chua chua!”

Tôi hít sâu một hơi ngửi ngửi, nghi hoặc hỏi lại, “Mùi hôi chân của Bạch Tẫn?”

“Ý tao là mùi chua chua của mày á!”

Tôi bối rối thanh minh, “Chua cái gì mà chua! Chua cái gì, thằng cha đó nhìn ai, yêu ai, thích ai cũng chẳng liên quan đến tao!”

“Người khôn ngoan không rơi vào tình yêu, oan sai lặp lại vết xe đổ! Mày nghĩ tao sẽ lặp lại vết xe đổ sao!”

Nhậm Thanh bày ra vẻ mặt phức tạp, lườm tôi một chút, nhỏ giọng phàn nàn. “Giản Bạch, ý tao là mày ghen tị Bạch Tẫn được nhận giải, tao không có nói là mày chua vì anh ta nhìn người khác nhé. Mày đừng có tự dát vàng lên mặt mình.”

Video kết thúc ở đây, giang cự mận thậm chí còn nhận xét giọng điệu của tôi.

Ghét bỏ ca sĩ đỉnh lưu, yêu thích ảnh hậu không thôi, còn đối với ảnh đế Bạch Tẫn thì nói bóng nói gió.

Được lắm, hình tượng trà xanh bà đây vất vả xây dựng sụp đổ rồi.

Trong bình luận, có vài người gọi tôi là “chị gái ngốc”, thậm chí họ còn khuyến khích tôi nói thêm vài câu chuyện phiếm nữa