Người Còn Tỏa Sáng Hơn Cả Ánh Trăng Kia

Chương 10



10

Ngày tôi được gọi tên đoạt giải Ảnh hậu, Bạch Tẫn đứng trên đài nhìn tôi.

Lần này tôi học khôn hơn lần trước, lúc tám với Nhậm Thanh và Đường Ý, tôi đều che miệng lại rồi mới nói, cho nên dù camera nhiều lần cố ý hướng về phía tôi, tôi cũng không để lộ như lần trước nữa.

Gần tới danh sách nhận giải cuối cùng, nụ cười trên môi Bạch Tẫn cũng càng lúc càng rõ.

Nhậm Thanh liếc Bạch Tẫn mấy cái, vô cùng chán ghét nói: “Đây là người cậu mất tận mấy năm thanh xuân để chọn ra sao? Không hiểu kiểu gì mà mới có một năm qua đi thôi nhìn cậu ta đầu óc không còn được minh mẫn lắm í?”

Đường Ý thì không thèm quan tâm Bạch Tẫn: “Thanh Thanh, cược với tớ không? Tớ cược lần này giải Ảnh hậu chắc chắn thuộc về Bạch Bạch nhà tụi mình.”

Vừa nghe xong Nhậm Thanh liền cười nhạo Đường Ý: “Cậu xem dáng vẻ của Bạch Tẫn kìa, hận không thể đá MC xuống đài để cậu ta tự mình gọi tên Bạch Bạch lên trao giải, lần này Ảnh hậu 100% là của Bạch Bạch rồi, không phải của cậu ấy thì còn của ai được nữa.”

Ngay trong lúc hai người bĩu môi lải nhải, tôi nghe thấy được có người ở trên sân khấu đọc tên của tôi.

“Giản Bạch!”

Giờ này khắc này, Bạch Tẫn đang đứng ở trên sân khấu, chuẩn bị đích thân trao giải thưởng cho tôi, một bộ tây trang màu đen ôm sát người, làm nổi bật vòng eo thon chắc của anh.

Giống như một năm trước anh ấy đứng ở trên sân khấu nhận giải.

Trong ánh mắt của Bạch Tẫn vĩnh viễn đong đầy tình yêu, không hề chớp mắt mà nhìn tôi.

Bộ lễ phục hôm nay tôi có làn váy rất dài, giày cao gót cũng rất cao, lần trước lúc lên sân khấu nhận giải, có một diễn viên mang giày cao gót bước nhanh lên nhận giải làm cho đế giày bị đứt ra, cho nên tôi rút kinh nghiệm, mỗi bước đi đều thật cẩn thận.

Tôi từng bước từng bước một bước lên sân khấu, cũng là từng bước một hướng đến bên cạnh anh.

“Tôi tin tưởng, ngôi sao của tôi sẽ vượt qua biển sao trời mênh mông, chạy về phía tôi, mà tôi cũng phải nỗ lực chạy về phía anh ấy.”

“Rốt cuộc tới ngày hôm nay, tôi cũng trở thành một ngôi sao sáng lấp lánh, có thể cùng anh sóng vai đồng hành hết quãng đời còn lại.”

Sau khi kết thúc lễ trao giải, Bạch Tẫn cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đứng chờ tôi.

Trên xe, anh dùng khóe môi hôn nhẹ ở chỗ cần cổ của tôi, khẽ cắn phần cổ làm tôi phát ngứa.

Mà tôi cũng đăng bài đầu tiên sau khi đạt giải trên WeChat.

Giản Bạch: “Em ngước nhìn lên bầu trời đêm, chỉ thấy mỗi anh còn toả sáng hơn cả ánh trăng kia.”

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!