Người Cũ Còn Thương: Bí Ẩn Phía Sau Gương

Chương 78: Lá thư đảo ngược



Từ lúc nhận được tin nhắn khùng điên từ tên Tùng Bách Sử, cô không ngừng nghĩ suy về những vấn đề liên quan mà trong tin nhắn hắn đã đề cập. Cô cũng nhất quyết làm lơ, không trả lời để tránh việc hắn được đà sấn tới.

Ca Mễ bước vào phòng làm việc của anh, nơi cô đã phát hiện ra mật thất bí ẩn. Lần này cô chỉ đơn thuần muốn vào tìm tai nghe dạng chụp tai để nghe lại bài hát được thu âm do cô hát trong lúc ngẫu hứng ở phòng thu chuyên nghiệp của một người bạn là nhạc sĩ.

- Ở đâu vậy chứ? Mình nghe Thi Kỳ nói là ở hộc tủ bên trái...

Phía bên trái của bàn làm việc có đến hai hộc tủ nhỏ, cô không biết chính xác tai nghe được cất ở đâu nên chỉ chỉ mở tại một ngăn tủ.

- Không phải...

Cô vừa định đóng ngăn tủ lại vì không nhìn thấy tai nghe thì sự xuất hiện của một chiếc hộp khiến cô tò mò mà dừng lại. Cô đưa tay lấy chiếc hộp ra khỏi hộc tủ, là một chiếc hộp gỗ trong khá cũ kỹ, khi cầm lên cô không nghe thấy tiếng động của đồ đạc bên trong di chuyển..

Ở giữa hộp còn có một ổ khóa, tuy nhiên đã bị hỏng nên cô có thể dễ dàng mở chiếc hộp ra. Bên trong chỉ toàn chứa những bức thư tay, rất nhiều thư tay. Cô vội lấy thư ra xem, các mốc thời gian ghi trên thư khiến vô phải ngỡ ngàng, có những lá thư đã ghi cách đây hơn hai mươi năm với những nét chữ trẻ thơ có phần hơi nguệchngoạc. Ngoài ra còn có những lá thư được viết trong khoảng tầm bảy, tám năm trước.

Ca Mễ kiểm tra mốc thời gian của lá thư cuối cùng, là lá thư được gửi cách đây hơn ba năm, cũng là khoảng thời gian cô và anh chưa ly hôn.

Điều đặc biệt chính là toàn bộ những lá thư này, đều chỉ được gửi qua lại giữa hai người - Phó Thi Kỳ và Phó Thi Dân. Cô quên cả những việc cần làm trong ngày, chỉ tập trung đọc toàn bộ số thư từ mà hai anh em nhà họ Phó đã gửi cho nhau suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng.

Sau khi dành hơn hai giờ đồng hồ sắp xếp lại toàn bộ thư từ theo thời gian từ lâu nhất đến gần nhất, cô chợt nhận ra...Cách đây hai mươi mốt năm (lúc ấy anh em họ Phó mười tuổi), Thi Kỳ và Thi Dân đã bắt đầu gửi thư cho nhau và họ gửi thư qua lại suốt năm năm (đến năm họ mười lăm tuổi) thì dừng lại).

Mãi đến năm họ hai mươi ba tuổi thì lại tiếp tục trao đổi với nhau qua thư (bằng chứng là có những lá thư được viết cách đây bảy, tám năm). Vậy trong khoảng thời gian từ mười lăm đến hai mươi ba tuổi tại sao họ không gửi thư cho nhau nữa? Hay nói cách khác là nguyên do gì khiến họ phải viết thư lại cho nhau sau khoảng thời gian dài dừng chuyện trò qua thư tay? Tất cả đều có câu trả lời, từ nội dung của những bức thư cô đang nắm giữ, Ca Mễ đã tìm ra đáp án cho thắc mắc của chính mình.

Thêm một điều đáng nói, địa chỉ nhận thư và gửi thư trong nước lại không phải là ở tại villa của anh mà là một địa chỉ khác. Trong khi đó, ba năm trước, trong suốt thời gian chung sống với Tiểu Ca Mễ, rõ ràng anh vẫn ở villa này, nhưng lại không dùng địa chỉ của villa để gửi và nhận thư. Địa chỉ còn lại thì ở nước ngoài, thuộc bang Ohio ở Mỹ. Cô lấy giấy viết ra, sâu chuỗi lại toàn bộ sự việc mà mình đã khám phá được, đến cuối cùng, sự thật cũng đã sáng tỏ.

- -------------------------------------

Mấy ngày sau,

Thi Kỳ đang loay hoay ở trong mật thất để tìm kiếm thứ gì đó. Cô đã đi vắng nên chú chó Fin vẫn cứ đủng đỉnh đi theo sát chân anh. Trên tay anh cầm theo quyển nhật ký, sau khi đọc hết nội dung trong đó, anh phát hiện ra quyển nhật ký bị thiếu mất một trang, lại ngay khúc quan trọng:

" Tôi là một kẻ khốn nạn, trong khi Ca Mễ đã từng vì tôi mà...".

Nội dung của nhật ký chỉ đến đó thì bị đứt đoạn, trang cuối cùng bị xé mất, dấu tích vẫn còn rất rõ ràng. Xuyên suốt nhật ký là những lời than trách, tự tố cáo bản thân, kể lại quá trình chung sống đã hành hạ người vợ đầu ấp tay gối của nhân vật "tôi".

Anh sắp điên đầu vì những hành động của người viết nhật ký gây ra. Thật sự quá khủng khiếp. Thi Kỳ mở ngăn tủ đã từng phát hiện ra quyển nhật ký, nhưng thực chất anh biết bên trong chỉ có vài ba cây bút, hơn nữa mảnh giấy kia cũng đã bị xé bỏ từ lâu, chắc gì có thể tìm thấy được nữa. Chỉ là anh cố chấp với hy vọng mong manh, nhất quyết không chịu bỏ cuộc nên mới đi vào mật thất tìm kiếm.

Chú chó Fin rảnh rỗi không có việc gì làm bên đã lấy chân cào cào rồi đưa miệng cắn vào phía chân bàn.

- Đừng phá nữa Fin à.

Chú chó cứ cố khều khều, đưa hai chân trước đẩy đẩy một mẫu giấy gấp nhiều lớp được chêm vào dưới chân bàn để tránh bị hầm hinh vì các chân bàn không đều nhau.

Mặc mệ anh bảo dừng lại, chú cún vẫn hăm say chọc đẩy khiến mẫu giấy nhanh chóng bị văng ra. Anh đang xem xét lại vài món đồ trong mật thất, đột nhiên nhìn thấy mẫu giấy vừa mà chú chó tinh nghịch vừa lấy được đang nằm lăn lóc trên sàn, trong lòng Thi Kỳ lại dấy lên sự thoi thúc lạ thường...