Người Cũ Đường Mới

Chương 13: Chẳng phải mình đang cùng cậu trưởng thành sao?



Lý Trì Thư nhìn tôi rất lâu, là kiểu ánh mắt có vẻ chậm tiêu nhưng pha chút nhạy cảm nhìn thấu, là một kiểu chịu đựng người nào đó, ngưỡng mộ nhưng không gần gũi, là biểu hiện lúng túng của đứa trẻ lúc nào cũng sợ mình chạm vào điểm phẫn nộ của người khác sắp mở lời xin lỗi.

Lý Trì Thư kể hồi em ấy còn trẻ phương thức giao thiệp nhiều nhất là chịu đựng, chịu đựng đủ mọi loại chuyện to nhỏ trên đời: Chịu đựng khi đi lấy nước sẽ tiện đi nộp bài giúp bạn cùng bàn ở văn phòng xa hơn, chịu đựng khi đi ngang qua bục giảng bị bạn học sai lau bảng giúp, chịu đựng ôm đồm phần việc vốn không thuộc về mình của người đồng nghiệp đến muộn về sớm trong ngày nghỉ.

Vào thuở thiếu niên nghèo túng bần hàn, với một người chưa từng được hưởng thụ vật chất và được yêu thương vô điều kiện, em hiểu sâu sắc bản thân không thể đắc tội dù chỉ một phần nhỏ với người khác.

Cuối cùng, em động khóe môi, muốn chuẩn bị xin lỗi: “Xin…”

Tôi giành trước một bước: “Hỏi mình đi.”

Em ngẩn người, hỏi ngược: “Hỏi cậu gì cơ?”

“Hỏi mình vì sao không đến.”

Hình như em ấy thấy không cần, nhưng tôi cho em một ánh nhìn không cho phép im lặng, em chọn cách nghe lời nhưng lại cụp mắt xuống, hỏi bằng giọng nhỏ gần như chưa có hỏi: “… Vì sao cậu không đến?”

“Mình đi mua hoa cho cậu.” Dòng người chen chúc đằng sau tản đi kha khá, tôi hơi đứng thẳng người lên, “Hoa dành dành cậu thích nhất.”

Lý Trì Thư khó hiểu: “Mình… thích nhất?”

Ánh mắt của chúng tôi dừng trên khuôn mặt băn khoăn của đối phương, cùng lúc đó tôi ngửi ra dự cảm không ổn từ lời em nói.

Lý Trì Thư không thích hoa dành dành.

Không, là Lý Trì Thư của hiện tại, còn chưa bắt đầu thích hoa dành dành.

Nhưng em chưa bao giờ nói tôi biết hóa ra từng có cơ duyên nào đó làm em ấy thích hoa này, tôi tưởng từ nhỏ em ấy đã thích nó.

Giờ ngẫm lại, Lý Trì Thư từ nhỏ chìm nổi trong khổ cực lầm than ấm no thì nào có thời gian nghiên cứu cây cối hoa cỏ.

Tôi hỏi: “Cậu không thích?”

Lý Trì Thư không tỏ ý kiến, tôi nhìn ra em lại đang thầm cân nhắc xem nên nói dối thích theo tâm ý của tôi hay là nói thẳng nói thật.

Hai giây sau, em mân mê góc áo nói thật: “Mình không nghiên cứu hoa.”

Rồi vội vàng chắp vá: “Nhưng hoa đẹp lắm, cũng rất thơm. Mình cảm ơn cậu.”

“Lý Trì Thư, đừng cứ cụp mắt xuống như thế.” Tôi kéo em rời vách tường, nghiêng qua phủi vôi dính trên lưng em, “Ngày hôm qua mình hẹn cậu tối gặp nhưng mình không đến cũng không báo với cậu, cậu có quyền trách móc mình cũng có quyền giận dỗi, hiểu không?”

Tôi nói: “Cậu hỏi mình, mình sẽ giải thích với cậu, xin lỗi cậu, mình sẽ không phớt lờ cậu —— Thẩm Bão Sơn không thể phớt lờ Lý Trì Thư. Cậu hiểu không?”

Em im lặng nhìn tôi nhưng không đáp lời.

Tôi hỏi tiếp: “Hôm qua đến lớp mình tìm mình, ít nhất phải xoắn xuýt cỡ hai tiết học đúng không?”

Người như em ấy, nội việc lấy hết can đảm đi đến chỗ rẽ vào lớp học hỏi “Thẩm Bão Sơn có ở đây không” cũng đã phải soạn ra một trăm lý do có thể đối đáp nếu người khác hỏi.

Lý Trì Thư mím môi, có lẽ đang nghĩ nhanh trong đầu vì sao người trước mắt có thể thấu hiểu mỗi một suy nghĩ của mình đến mức ấy.

“Không tìm thấy mình thất vọng lắm đúng không?” Tôi vuốt đuôi tóc mái chắn mắt em ấy ra, “Nghĩ mình cố tình lỡ hẹn rồi nghĩ lung tung cả đêm, quyết định hôm sau sẽ chủ động kéo dài khoảng cách để tránh mình tưởng cậu muốn mập mờ dây dưa đúng không?”

Tôi dừng mọi động tác: “Lý Trì Thư, rõ ràng chuyện này chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết.”

Em ấy lại muốn xin lỗi.

Tôi quyết không cho em ấy cơ hội nói xin lỗi: “Có việc tức là có việc, nó không gọi là ‘cũng không sao’, không vui tức là không vui, sau khi bị nhận ra cũng không cần xin lỗi. Cần giải thích chuyện gì thì tìm Thẩm Bão Sơn, không có chuyện gì cũng có thể tìm Thẩm Bão Sơn. Lý Trì Thư muốn gặp Thẩm Bão Sơn không cần bất kỳ lý do nào, cũng không cần chọn thời gian. Dù là đồ Thẩm Bão Sơn đưa, cậu cũng có thể nói thẳng là không thích. Cậu hiểu không?”

Yêu Lý Trì Thư cần cẩn thận để tâm từng chút một, đặc biệt là với Lý Trì Thư 17 tuổi. Sự thăm dò của em ấy tựa xúc tu của loài ốc sên, hành vi cử chỉ giới hạn trong phạm vi nhận thức của mình —— Em ấy đã đi qua hết mọi chướng ngại và trắc trở trước khi tôi phát hiện sau đó bình thản thu về trong vỏ, để rồi phán tôi án tử hình chẳng một dấu hiệu báo trước.

Thực chất xưa nay Lý Trì Thư là một người rất biết chừng mực, tôi đoán là vì Thẩm Bão Sơn em ấy thích từng không để cả thế giới vào mắt, vì thế mọi hành động của anh ta luôn nhắc nhở em rằng giữa cả hai có sự chênh lệch không thể vượt qua, phủ lên thanh xuân vốn đã gian khổ của em một lớp u ám dù không muốn thừa nhận cũng khó mà che giấu. Dưới ánh nắng chói lóa mới càng dễ nhìn thấy bụi bặm, cũng bởi vậy mà khi đối mặt với tôi, mọi điều thấp kém của Lý Trì Thư không chỗ che thân.

Em lại vừa túm quần vừa nói: “Mình… không biết…”

“Không biết thì học.” Bàn tay đang để trên vai em không cầm lòng được nắm dái tai em, “Chẳng phải mình đang cùng cậu trưởng thành đây sao?”

Lý Trì Thư bó tay bó chân, là một người con ngoan quá tuân thủ quy củ. Nhưng người quá tuân thủ quy củ thì không được tự do. Tuân thủ quy củ tức là biết điều, biết điều tức là nhún nhượng trước thế giới, mà nhún nhượng trước thế giới nghĩa là từ bỏ bản thân.

Tôi đang học cách làm người yêu đạt tiêu chuẩn, bước đầu tiên của chuyện này là để Lý Trì Thư 17 tuổi học được cách làm một cậu bé không tuân thủ quy củ.



Để bù đắp cho chuyện hiểu lầm tôi, trưa nay Lý Trì Thư muốn mời tôi ăn ở lầu một căn tin.

Bữa trưa của tôi bao gồm một phần cơm trắng không giới hạn, một bát canh cải thảo miễn phí từ thẻ cơm của Lý Trì Thư, một phần thỏ xào khô, gà rừng xào nấm Tùng Nhung và sườn bò chiên do thím làm cho tôi.

Tôi nhìn nhiều ăn ít, đa phần thức ăn bị tôi lấy đủ các loại lý do vô phương từ chối đút vào miệng Lý Trì Thư.

Cuối cùng khi tôi lấy súp tổ yến thảo quyết minh sai người hầm cho ra thì Lý Trì Thư sống chết không chịu húp thêm: “Thẩm Bão Sơn, mình thật sự ăn không nổi.”

Được rồi, dù sao Lý Trì Thư vốn không thích húp súp tổ yến kèm thảo quyết minh. Kiếp trước mỗi lần xách nó về từ chỗ mẹ tôi, gọi em ấy ăn em lại vờ không nghe thấy.

Hơn 10 phút quay về lớp học không ai lên tiếng nói chuyện.

Nhìn Lý Trì Thư như thế tôi biết ngay em ấy đang soạn một bụng bản thảo, nhìn lén tôi mà tự nghĩ là tôi không thấy.

Lên tới lầu cuối cùng, em ấy rốt cuộc cũng lên tiếng: “Thẩm Bão Sơn?”

Tôi kính cẩn đợi đã lâu: “Nói đi.”

“À…” Lý Trì Thư gãi cổ mình, cuối cùng vẫn chọn cách thức cực kỳ khéo léo hỏi điều em ấy muốn hỏi, “Dạo này cậu, có phải cậu có chuyện gì cần mình hỗ trợ không?”

—— Không giấu được nữa đúng không Lý Trì Thư?

Đến tận bây giờ mà vẫn nghĩ là tôi không có việc cần thì sẽ không đến cửa.

Tôi hỏi như không có gì: “Sao cậu nghĩ vậy?”

Em ấy cân nhắc mỗi một chữ rất nhiều lần khi nói ra: “Thì là… dạo gần đây, cậu… rất quan tâm… mình, nhưng mình, mình thật sự không có gì, có thể cho cậu…”

“Lý Trì Thư,” tôi dừng trên cầu thang nói với em, “Cậu nghĩ những chuyện mình làm cho cậu lúc này đây là miễn phí?”

Lý Trì Thư ngớ người.

“Mình nói cậu biết,” tôi hơi ngả người lại gần em, nói nghiêm túc như trần thuật một sự thật không thể nghi ngờ, giống trước đó nói với Tưởng Trì là tôi muốn theo đuổi Lý Trì Thư, “Mình không những quan tâm cậu ở thì hiện tại mà mình còn có thể vẫn luôn quan tâm cậu như vậy mãi. Mình không những muốn làm sandwich cho cậu, hầm súp cậu ăn, thả diều với cậu, sau này mình còn muốn dẫn cậu đến phương bắc ngắm tuyết, dạo bờ cát ven biển cùng cậu, trời nóng thì dự trữ một phòng kem, Tết đến thì bắn pháo hoa cho cậu xem —— Cậu nghĩ những điều này là làm không công? Mình sẽ ghi nhớ tất tần tật mọi chứ, cậu cũng phải trả lại.”

“Trả, trả lại?” Đầu óc Lý Trì Thư lại không hoạt động, “Sau này?”

Tôi cho em ấy phép so sánh: “Cậu cầm hoa mình tặng, 10 năm sau cũng phải trồng một đóa trả cho mình. Trong kỳ nghỉ mình thả diều với cậu, về già cậu cũng phải dẫn mình đi ngắm Cực Quang. Tháng trước cậu uống cốc cà phê đầu tiên mình pha chế, đợi chúng ta có nhà, mình muốn ăn bữa đầu tiên cậu nấu.”

Lý Trì Thư hỏi lại không chắc chắn: “… Chúng ta?”

Ánh mắt tôi nhìn Lý Trì Thư sâu thẳm, nhận ra em ấy lại đang tránh né mới tiếp tục bước lên cầu thang, hỏi: “Cuối tuần cậu muốn đi thăm Khoai Tây không?”

Em đi phía sau, vẫn chưa hoàn hồn cũng không tiếp chuyện.

Tôi dừng lại quay xuống nhìn em.

Lúc này Lý Trì Thư mới lấy lại phản ứng, hỏi dò: “Đến nhà cậu hả?”

Tất nhiên không phải đến nhà tôi.

Với tính cách của Lý Trì Thư, ít nhất hiện tại em ấy tuyệt đối không muốn đến nhà tôi. Thậm chí tôi còn có thể kết luận là em ấy không muốn tiếp xúc với bấy kỳ vòng tròn cuộc sống nào của tôi ngoại trừ bản thân tôi.

Em không thích ngưỡng mộ cũng không thích cảm giác bị nhìn xuống dò xét. Muốn em hòa vào vòng tròn cuộc sống của tôi, hoặc nói bất kỳ vòng tròn xa lạ nào khác thì bị dò xét là điều tất nhiên, còn bị nhìn xuống thì —— Khi người ta nhìn xuống người khác với thiện ý thường sẽ không tự nhận thức được, cái này mới là cái khiến Lý Trì Thư không thoải mái. Mà tôi không tài nào khống chế chuẩn xác từng lời ăn tiếng nói của tất cả mọi người xung quanh.

Chỉ khi nào chính nội tâm của Lý Trì Thư trở nên mạnh mẽ, dù là ở hoàn cảnh nào em ấy cũng sẽ không chống đối lại chuyện bị người ta nhìn xuống dò xét. Đến ngày ấy tôi sẽ xông lên cùng với em ấy, nhưng không phải hiện tại.

Thế nên, chí ít bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để Lý Trì Thư bước vào cuộc sống của tôi.

“Không.” Tôi nói, “Mình lén ôm đến trường cho cậu thăm. Cậu muốn thăm nó không?”

Lý Trì Thư ngoài miệng hỏi “Có được không?”, nhưng cơ thể thì lại gật đầu.

“Tất nhiên là được.” Tôi hỏi lại, “Có chuyện nào mình đồng ý với cậu mà không làm được sao?”

Lý Trì Thư vừa tính mở miệng tôi chặn lại ngay: “Trừ tối hôm qua ra.”

“…” Lý Trì Thư ngậm miệng.



Ngày 8 tháng 10, âm u

Hình như nhiệt độ bắt đầu giảm, không muốn nhiệt độ giảm, không có nhiều quần áo.



Ngày 8 tháng 10, âm u

Hóa ra hôm qua không phải là Thẩm Bão Sơn cố tình, là mình hiểu lầm. Nhưng hình như cậu ấy giận mất rồi.

Hôm nay cậu ấy nói chuyện với mình, có cái mình hiểu, có cái không hiểu lắm, trước kia chưa từng có ai nói những lời như vậy với mình.

Nhưng thật sự muốn tìm cậu ấy lúc nào cũng có cũng được hết sao, liệu cậu ấy có đang nói suông không?

Thức ăn cậu ấy mang từ nhà đến ngày hôm nay rất ngon, Thẩm Bão Sơn nói tên chúng nhưng mình không nhớ, có một thịt thỏ và một thịt bò, còn lại không nhớ. Mình không húp supd, giờ nghĩ lại tiếc quá.

Nhưng cậu ấy muốn sau này mình trả lại những gì mình nhận từ cậu ấy, thậm chí đã lên kế hoạch cho về già.

Già cả rồi mình còn có thể tìm cậu ấy ư? Với điều kiện của cậu ấy, đáng lẽ sẽ sống ở nơi mình thậm chí còn chưa từng nghe tên mới phải.

Cực Quang là như thế nào, có thể nhìn thấy ở đâu?

Thẩm Bão Sơn nói cuối tuần dắt theo Khoai Tây cho mình thăm, muốn tuần này trôi qua thật nhanh.

Thẩm Bão Sơn mang theo một bó hoa cho mình, là hoa dành dành. Thơm nức. Cậu ấy nói là hoa mình thích.

Mặc dù mình không có ấn tượng nào với hoa dành dành, nhưng bắt đầu từ bây giờ thích vẫn kịp mà.