Người Cũ Đường Mới

Chương 6: Thẩm Bão Sơn rất đỉnh, đỉnh hơn rất nhiều người



Cuộc gọi không có sự giao lưu kéo dài gần ba tiếng, lúc giọng Lý Trì Thư một lần nữa vang lên trong tai nghe bluetooth thì tôi đang chiên sandwich cho em ấy.

“Thẩm Bão Sơn?” Em ấy gọi thử, có vẻ không chắc chắn người quấy rầy mình 3 giờ sáng nay thật sự là tôi.

“Chào buổi sáng, Lý Trì Thư.” Tôi nói, “Cậu có thể ngủ thêm 20 phút, hôm nay không cần đến căn tin mua đồ ăn sáng, mình mang cho cậu.”

“Mình không cần.” Với chuyện tốt xuất hiện bất thình lình, phản ứng đầu tiên của em ấy luôn là từ chối, “Mình đến căn tin là được.”

“Nhưng mình mua xong rồi ——” Tôi kéo dài giọng, lật mặt bánh mì nướng ở trong nồi, đặt lên đĩa, cho trứng và thịt xông khói lên, nhân lúc còn dầu rắc bắp cải thái nhỏ lên, “Cậu không ăn chỉ đành vứt đi.”

Em ấy khẽ thở dài ở đầu bên kia: “Ừ được rồi.”

Lúc tôi định cúp máy em còn nói thêm: “Cảm ơn cậu.”

“Ừ.” Tôi nhận lời cảm ơn của em, “Gặp ở trường nhé.”

Thẩm Bão Sơn chân chính ở độ tuổi này sẽ không hí hoáy những thứ này, tay nghề đỉnh cao nhất là nấu bát mì somen miễn cưỡng đủ chín, bây giờ tôi có thể tới lui trong nhà bếp là bản lĩnh được mài ra từ quá khứ.

Mấy năm mới tốt nghiệp, Lý Trì Thư bận rộn công tác nên gần như bữa nào cũng đặt thức ăn giao tận nơi, sau đó là tháng ngày nằm rạp trong nhà dưỡng bệnh, em ấy không có tinh thần tự tay nấu ăn mà lại ghét cay ghét đắng thức ăn bên ngoài, tôi mang đồ ăn không màng đắt rẻ từ nhà hàng về em ấy ăn không được mấy miếng cho xong chuyện. Từ khi đó tôi bắt đầu học cách tự nấu, về tài nấu nướng của tôi, bất kể là dở hay ngon Lý Trì Thư cũng đón nhận hết, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không thừa một giọt. Nhưng mà thời gian tôi rảnh quá ít ỏi, dù tay nghề nấu nướng tiến bộ cỡ nào em ấy cũng không thường xuyên được ăn.

Tôi vẫn đang học cách giúp em ấy yêu thương người tên là Lý Trì Thư, kiếp trước còn hơi trúc trắc lạ lẫm, kiếp này thời gian sớm hơn, tôi cố gắng hơn nữa biết đâu có thể bắt kịp tốc độ héo mòn của em ấy.

Tôi pha cà phê latte art thất bại rất nhiều lần, trước khi gần đi tôi ôm quyết tâm thử lần cuối làm ra thành phẩm không bị lỗi, tuy không thể bì được với latte chuyên nghiệp nhưng nhìn cũng tàm tạm, tôi định bụng cho Lý Trì Thư nhìn lướt qua một cái rồi bảo em ấy uống ngay.

Trùng hợp cốc cà phê này có một cái khay có thể để vừa đế, tôi nâng cốc cà phê bảo vệ cẩn thận suốt đường đi, trước giờ tự học buổi sáng sớm, lặng lẽ trốn ở cửa sau lớp Lý Trì Thư nhìn em ấy.

Lý Trì Thư chú tâm làm bài sẽ thích nắm dái tai mình bằng tay trái, nhưng rõ ràng sáng nay em ấy thay đổi, làm được một lúc sẽ ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.

Em ấy đang đợi tôi.

Tôi vỗ người ngồi ở hàng cuối: “Phiền cậu tìm Lý Trì Thư giúp mình.”

Đối phương quay qua gọi: “Lý Trì Thư!!” Ngay lập tức chỉ đầu bút về phía tôi.

Trong mắt Lý Trì Thư lướt qua ánh sáng không dễ phát hiện nhưng vẫn bị tôi nhìn ra, tôi vẫy tay với em, em nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài lớp học có ban công rộng cao gần 4 mét, nhiều học sinh sẽ tụ tập ở đây ăn bù lúc không có tiết học. Hiện tại không đông người, tôi kéo Lý Trì Thư đứng sang một bên, đặt các món điểm tâm xuống sàn gạch men sứ.

Bánh mì nướng vẫn còn nóng, trước khi đi tôi đã gói nó bằng giấy thấm dầu để tiện cho Lý Trì Thư ăn ngay.

Chắc chắn em ấy rất đói, cúi đầu cắn một cái hai mắt rõ ràng sáng rỡ, nghiên cứu bên trong bánh mì nướng có gì.

Tôi trả lời luôn: “Thịt xông khói, trứng, bắp cải, bánh mì nướng chiên bằng bơ.”

Em ấy nhai kĩ: “Bắp cải…”

Tôi bổ sung: “Tương tự như cải thảo, nhưng giòn hơn.”

“Cậu mua hả?” Em ấy hỏi, “Đắt lắm đúng không?”

“Không đắt, giá thành cao lắm chỉ 1 tệ 5.” Tôi mở mắt bịa đại.

Lý Trì Thư hỏi tiếp: “Cậu mua ở đâu?”

Tôi đáp: “Mình tự làm.”

Em ấy khựng động tác cắn bánh mì nướng, gật đầu không nói nữa cũng không ngẩng đầu nhìn tôi, ăn rất chăm chú, chỉ để lại phần gáy trắng nõn và mái tóc xõa ra cho tôi nhìn.

Lý Trì Thư mặc đồng phục học sinh mỗi ngày, trời nóng mặc đồng phục mùa hè, trời lạnh khoác thêm đồng phục mùa đông. Cổ áo và tay áo của em ấy mãi mãi sạch sẽ, hương thơm xà phòng dịu nhẹ thanh mát nhất.

Tôi hỏi em: “Lý Trì Thư, ngày nào cậu cũng tắm buổi sáng à?”

Em lắc đầu, miệng ngốn bữa sáng tôi làm, nói không rõ chữ: “Mình không tắm buổi sáng. Không có thời gian.”

Tôi móc khăn giấy gấp gọn từ trong túi ra lau vụn bánh mì ở khóe miệng cho em, em không kịp tránh.

“Ăn từ từ thôi.” Tôi lơ đễnh mở hộp đựng cà phê ra, “Vậy là tắm buổi tối?”

Em ấy không để tâm nói chuyện, nhét mẩu cuối cùng vào miệng: “Ừ.”

Lý Trì Thư của 20 tuổi hơn không phải thế. Từ lúc sống chung với em ấy, trước nay em ấy quen dậy từ sớm, để bụng rỗng vào nhà vệ sinh làm vệ sinh hơn nửa tiếng, nói vô số lần mà không chịu nghe. Ban đầu nói là do công việc mệt mỏi nên nhân lúc buổi sáng còn có tinh lực làm vệ sinh sạch sẽ, đến buổi tối chỉ cần xối nước sơ qua là có thể ngủ, nhưng về sau do bị buổi tối bao trùm nên Lý Trì Thư gần như không có động lực làm bất cứ chuyện gì, thường thích tiêu hao cạn kiệt năng lượng giữa ban ngày, trốn vào trong chăn từ rất sớm.

“Buổi tối tắm xong sẽ tiện tay giặt đồng phục.” Xem ra hiện giờ Lý Trì Thư bé phía bên này vẫn đang phát triển mạnh mẽ, em giải thích với tôi, “Phơi khô một đêm ngày hôm sau sẽ được mặc đồ sạch.”

“Hóa ra là vậy.” Tôi quay mặt đi, lấy cốc cà phê để nguội vừa phải ra, “Cậu nếm thử đi.”

Lúc này Lý Trì Thư không đợi tôi giới thiệu, em ấy hỏi: “Đây là cà phê latte art?”

Tôi đút tay vào trong túi, hơi hất cằm lên: “Sáng tạo bởi vua pha chế Thẩm Bão Sơn.”

Em ấy nhỏ giọng “Cảm ơn cậu”, nâng cốc lên nhấp một ngụm, mày nhíu lại, nhận ra tôi đang nhìn thì ép mình giãn cơ mặt ra.

“Thế nào?” Tôi nhịn cười hỏi.

“Ừm…”

Dựa theo tính cách Lý Trì Thư, hễ là chuyện xứng đáng khen ngợi thì em ấy sẽ không keo kiệt một lời khen nào, nhưng biết sao được Lý Trì Thư là người không biết nói dối, ấp úng một hồi, thật sự không nghĩ ra từ nào khác, em ấy bèn hạ thấp giọng để tôi không nghe thấy: “Đắng.”

Một giây sau em bổ sung: “… Nhưng vẽ đẹp lắm.”

“Cà phê thì phải đắng.” Tôi nói với em, “Không thích uống đừng uống, muốn uống phải nói với mình… Không chỉ cà phê, những cái khác cũng vậy.”

Tôi vừa tính lấy cốc cà phê trong tay Lý Trì Thư thì ánh mắt em ấy lướt qua phía sau tôi, chớp mắt, bất ngờ ngửa đầu rót sạch cà phê trong cốc vào miệng.

Em khó khăn nuốt cà phê xuống, thở phào nói: “Cảm ơn cậu.”

Buổi sáng nay Lý Trì Thư đã ba lần nói “Cảm ơn cậu” với tôi.

Tôi đang định lên tiếng thì em ấy chỉ ra đằng sau tôi: “Chủ nhiệm lớp cậu vào lớp rồi, cậu về đi.”

Hai ban công lớp tôi và Lý Trì Thư nằm ở bên trái và phải khúc ngoặt của hành lang, giống như hai cạnh kề nhau của hình tứ giác, đứng ở ban công hai bên có thể nhìn nhau cách qua khoảng không.

Tôi ngoái đầu nhìn, thật ra không để tâm.

Em ấy nói tiếp: “Đợi mình rửa sạch cốc, giờ ra chơi sẽ trả cậu.”

Tôi tính nói “Không cần” nhưng nghĩ lại, vừa khéo có thể gặp em vào giờ ra chơi nên đáp: “Ừ.”

“Cậu về đi.” Lý Trì Thư vẫn nghiêm túc nâng cái cốc, “Mình… Mình cũng đi vào đây.”

Nói thì nói vậy nhưng chân Lý Trì Thư bất động, giống như phải dõi mắt nhìn tôi đi vào lớp mới chịu.

Tôi không cầm lòng được nhéo nhéo tai em: “Mình đi nhé.”

Tất nhiên em ấy đực người ra, trong thoáng chốc con ngươi như mở to hơn, lỗ tai với cổ đỏ ửng, nói lắp bắp: “Ờ… Ừ.”

Tôi vờ không nhìn thấy quay người rời đi, vê đầu ngón tay còn giữ hơi ấm ở dái tai em.

Lý Trì Thư, lúc này mới đến bước nào đâu chứ?

(kuroneko3026.wordpress.com)

Thực tế chứng minh con người không thể giả vờ giả vịt, một áo liệm của trời cao đã có thể đánh bạn trở về nguyên hình.

Lúc tôi tỏ vẻ ngầu trước mặt Lý Trì Thư phong độ tiêu sái bao nhiêu thì bộ dạng ngồi học ngủ gà ngủ gật suýt lăn xuống ghế trông nhếch nhác bấy nhiêu.

10 phút ra chơi không đủ để ngủ, vất vả cố chịu đến hết tiết 3 ra gặp Lý Trì Thư trả cốc. Tôi cầm cốc quay vào lớp đặt lên bàn mình rồi trở ra đứng trước mặt Lý Trì Thư, ngã vào người em ấy ngay trước cửa lớp đông đúc người.

Em ấy hạ thấp giọng chỉ mình tôi nghe thấy, pha lẫn sự ngạc nhiên: “Thẩm Bão Sơn…”

Tôi nắm lấy bàn tay toan đẩy tôi ra của Lý Trì Thư, gác cằm lên bả vai em: “Lý Trì Thư, mình buồn ngủ quá đi mất.”

Thật ra tư thế này giữa các nam sinh cũng không có gì khác thường, Lý Trì Thư nhận ra người xung quanh không nhìn thì không phản kháng nữa, chỉ yên lặng đợi tôi dựa sát lại mới hỏi: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”

Tôi phì cười thành tiếng, đứng thẳng người dậy nhìn em ấy: “Lý Trì Thư, ngoại trừ câu đó với câu ‘Cảm ơn’, cậu có thể nói những câu khác không?”

Em ấy không ngờ tôi sẽ hỏi ngược lại, có lẽ ngẫm lại cũng tự thấy buồn cười nên cúi đầu cười, không nói tiếp.

Tôi gạt tóc mái bù xù chắn mắt em ra: “Cậu đi ra sân bãi ngồi với mình đi.”

“Ừm… được.” Em ấy nói suy tư, “Cậu đợi mình một chút.”

Lý Trì Thư về lớp cầm theo sách Sinh học đi ra sân tập với tôi.

Không sao cả, tôi chỉ muốn tựa vào em ấy ngủ cho đẫy một giấc thôi.

Vì thế khi em ấy ngồi trên mặt cỏ giở sách ra, tôi thuận thế gối luôn lên đùi em. Không yên lòng, tôi vòng tay ôm đầu gối em, đề phòng sau khi tỉnh dậy em không còn ở bên cạnh —— Tuy chỉ có tác dụng về mặt tâm lý.

Lý Trì Thư lại đẩy tôi.

“Thẩm Bão Sơn,” em ấy đẩy vai tôi như đang gãi ngứa, nhìn hai phía xung quang sợ bị người ta chú ý, “Cậu đừng ôm như vậy…”

Tôi thuần thục cởi áo khoác phủ lên đầu mình, buồn ngủ: “Cậu che đầu mình lại là được, người ta sẽ nghĩ là bạn gái của cậu.”

Em thở dài, hoàn toàn bó tay, lầm bầm trên đầu tôi: “Bạn gái nhà ai cao to thế này…”

Tôi sắp chìm vào giấc ngủ mà bị câu nói của em chọc cười, sực nhớ ra gì đó lục túi đồng phục, móc thuốc nhỏ mắt mua tối hôm qua ra giơ nó lên: “Mắt khô nhỏ hai giọt, nghỉ ngơi một lát.”

Mấy giây sau em ấy cầm lấy nó từ tay tôi: “Cậu mua à?”

“Không, người ta đưa.”

“Ai đưa?”

“…”

“Thẩm Bão Sơn?”

“…”

“…”



Ngày 24 tháng 9, trời quang

Hôm nay ngủ quên, căn tin chỉ còn bánh mì hấp và bánh bao. Không có cháo, quên mang theo nước, đi đường ăn nghẹn cả người.

Làm bài cả ngày trong lớp, không nhìn thấy Thẩm Bão Sơn.



Ngày 24 tháng 9, trời quang.

Thẩm Bão Sơn mang theo bữa sáng cậu ấy tự tay làm cho mình, nhiều lắm, mặc dù sáng sớm ăn sẽ hơi căng bụng nhưng đến giữa trưa mình cũng không thấy đói. Thịt xông khói thơm phức, mùi vị khác hẳn với loại thịt mình ăn trước kia, trứng chiên cũng ngon miệng. Lần đầu tiên ăn bắp cải, Thẩm Bão Sơn nói mùi vị tương tự cải thảo nhưng mình thấy ăn rất ngon. Hình như Thẩm Bão Sơn là người rất biết cáchn chọn món ăn.

Còn được uống phê latte art, hóa ra đắng như vậy, nhưng ngửi thơm lắm, cũng là do Thẩm Bão Sơn làm. Thẩm Bão Sơn rất đỉnh, đỉnh hơn mình, đỉnh hơn rất nhiều người. Thành tích cũng tốt, còn rất nhiều chuyện mình không biết. Tuy mình cũng biết nấu ăn nhưng không nấu ngon như cậu ấy.

Thuốc nhỏ mắt cậu ấy mang đến cũng cực kỳ tốt, tốt hơn chai mình mua hồi cấp hai. Không biết nhà thuốc nào đưa thuốc nhỏ mắt tốt vậy.

Thật lòng rất cảm ơn Thẩm Bão Sơn.

Nếu lần sau cậu ấy còn không ngủ được, có thể gọi điện cho mình.