Người Cũ Đường Mới

Chương 9: Có thể là cậu ấy xem mình thành gối



Tất cả kem trong ngăn tủ đã được tôi sàng lọc: Meiji, Cold Stone Creamery, Häagen-Dazs và Magnum có đủ, tránh bị trùng với căn tin trường học, xuất hiện nhãn hiện Lý Trì Thư có thể nhận ra. Cho dù đã bắt gặp nhãn hiệu thì cũng là kiểu dáng bao bì khác.

Bằng không với tính cách của con người này sẽ lựa chọn kem nào quen mắt trong phạm vi bản thân có thể đảm bảo, tránh việc bất cẩn lấy phải nhãn hiệu quá đắt đỏ.

Quả nhiên, ánh mắt Lý Trì Thư lượn một vòng trong tủ lạnh, phát hiện một bao bì em ấy chưa từng thấy, cẩn thận cầm lấy hũ nhỏ nhất.

Häagen-Dazs.

Bãi cát trước cửa dựng một vách tường gạch thấp bằng xi-măng, dưới vách tường là rau do chủ nhà tự trồng. Tôi và Lý Trì Thư ngồi trên tường, em ấy mặc quần đùi giày vải đơn giản nhất, có lẽ là kem thật sự hợp khẩu vị nên hiếm khi em thể hiện tư thái nhàn nhã, múc những miếng kem, chậm rãi mím môi, thỉnh thoảng đung đưa hai chân.

Tôi tựa vào vai em: “Ngon không?”

Em ấy nghiêm túc gật đầu.

Hỏi lại lần nữa: “Đắt lắm phải không?”

“Không đắt,” tôi nói, “Cậu đút mình ăn.”

Lúc này không phải ở trường xung quanh không có ai, Lý Trì Thư không hề lưỡng lự, múc một thìa lớn đưa đến miệng tôi.

Đợi tôi ăn xong em múc tiếp, hỏi: “Sao cậu thắt khăn quàng đỏ cho mình?”

“…” Lý Trì Thư múc cho tôi thìa lớn quá, làm răng ê cả buổi không thể phát ra tiếng.

Hồi lâu sau tôi mới trả lời: “Đeo khăn quằng đỏ mới là em bé chứ.”

Lý Trì Thư phản bác: “Dù mình đeo thì cũng không phải em bé.”



Có vẻ Lý Trì Thư rất ngốc, trừ chuyện học ra thì bất kể chuyện gì cũng chậm tiêu. Dùng cách nói của 10 năm sau là dị ứng lãng mạn.

Nhưng sự chậm tiêu đó hình như không phải chậm tiêu từ nhỏ, là do hơn phân nửa cuộc đời cô độc đã khiến cảm xúc nhạy cảm của em ấy lắng đọng quá sâu quá lâu, đến khi bộc phát thì tôi không còn kịp cứu vãn.

Tôi tránh không đáp lời, dựa sát em ấy: “Đút mình ăn nữa đi.”

Có thể là em không quen với kiểu thân mật thế này nên không múc cho tôi, chỉ nhắc: “Trong tủ lạnh có hũ giống hệt…”

“Cậu đút cho mình đi mà.” Tôi húc nhẹ người em, “Đút mình ăn đi, chốc nữa mình đút lại cậu hai thìa.”

Em ấy im lặng, cúi đầu múc một thìa to nữa cho tôi.

Tôi ăn, ngước mắt lên nhìn chim én bay lúc cao lúc thấp trên nóc nhà đối diện, đợi kem tan ra trong miệng mới bất ngờ gọi: “Lý Trì Thư?”

“Sao?”

Tôi ghé lại gần hôn em một cái.

“Cạch”, chiếc thìa thép trong tay Lý Trì Thư rơi xuống đất.

Hình như em ấy không hô hấp.

Tôi buông môi em ra như thể không có chuyện gì, quay đầu tiếp tục nhìn con chim én trên nóc nhà, thở hắt ra, nhắc nhở: “Cậu có thể hô hấp, Lý Trì Thư à.”

Lúc này em ấy mới bừng tỉnh, hít sâu một hơi, lập tức nhảy xuống đất quay người kiếm cái thìa.

“Mình… Mình đi rửa nó.” Lý Trì Thư vừa dứt lời, còn chưa thẳng eo lên thì cái thìa lại “lách cách” tuột khỏi tay em ấy rơi xuống.

Em luống cuống nhặt lên, chạy vào nhà bếp không ngoảnh đầu, tôi nhìn tai em đỏ như sắp chín rục đến nơi, hô to: “Cẩn thận cái hố!”

Còn chưa nói xong Lý Trì Thư đã vấp chân ngã loạng choạng, cái thìa lần thứ ba rơi xuống đất.

“…”

Tôi vội vàng muốn xuống xem em có bị té không, em như đoán trước được, nhặt thìa lên, xua tay ra sau: “Cậu… Cậu đừng qua đây! Mình không sao!”

Nói xong nhảy phốc vào trong phòng y như con thỏ, mất tăm bóng dáng.

Rửa thìa rửa mất 20 phút, tôi ở bên ngoài ngắm mây trắng lượn qua lượn lại, cuối cùng không nhịn được nữa muốn đi xem rốt cuộc con hàng muốn lề mề đến bao giờ.

Không ngờ được không tìm thấy trong nhà bếp.

Gian nhà bếp có hai cửa, một cái thông ra bên ngoài, một cách thông phòng ra nhà trên. Chắc là Lý Trì Thư chạy từ cửa đó.

Tầm mắt tôi dừng ở chiếc thìa bằng thép được rửa sạch bóng ở góc bếp, bất lực vô cùng tận.

Lý Trì Thư, em muốn trốn thì có thể trốn đến đâu chứ?

Tôi đi lên lầu hai không cần suy nghĩ, ai ngờ lầu hai cũng không tìm thấy ai.

Trốn thật à?

Tôi đang trầm tư thì Tưởng Trì gọi điện đến.

Trong tích tắc bắt máy ngữ điệu của tôi không tốt lắm: “Sao?”

“Hỏi thăm mày thôi mà, như ăn pháo thế.” Tưởng Trì cười trên nỗi đau của người khác muốn góp vui, “Sao thế? Giở ý đồ xấu gì?”

Tôi sốt ruột cúp máy: “Đang tìm người, lát nữa nói.”

“Tìm người?” Thằng cháu trai này càng nghe càng hào hứng, “Sao? Bà xã mày không ăn được khổ bỏ chạy rồi hả?”

“Không ăn được khổ?” Tôi cười mỉa mai thành tiếng, “Em ấy không ăn được miệng thì có.”

Cúp máy, tôi gọi với xuống dưới lầu: “Lý Trì Thư!”

Cứ tưởng em sẽ không đáp lại, ngờ đâu tiếng em ấy mơ hồ vọng lên từ sau vườn: “Sao vậy?”

Tôi đi xuống lầu chạy ra sau vườn, bắt gặp Lý Trì Thư bước ra từ giàn nho.

Em ấy cầm thanh gỗ nhỏ dày bằng ngón út, một đầu thanh gỗ buộc một sợi dây, đầu bên kia móc vật nhỏ kỳ lạ.

“Cái gì thế?” Tôi hỏi, “Lúc trước cậu ở đây là chơi cái này?”

Lý Trì Thư cụp mắt nhìn vật trong tay mình, dần dần nâng nó lên đưa cho tôi, tay kia vô thức cọ quần như đang rất lúng túng: “Nó là… là mình làm cho cậu.”

Tôi cẩn thận cầm nó, hỏi lại: “Nó là gì thế?”

Em ấy căng thẳng hơn, tay kia cọ tới cọ lui trên quần, cuối cùng nắm siết lại nhìn chằm chằm xuống đất: “Diều.”

Tôi nghiêng đầu đuổi theo tầm mắt em, giọng cũng nhẹ nhàng theo em: “Diều?”

“Ừ.” Em gật đầu khe khẽ gần như không thể nhìn thấy, “Cha mình… dạy mình làm lúc nhỏ. Lấy giấy và hồ dán lại là có thể làm thành… con diều giấy nhỏ.”

Lý Trì Thư đắn đo mấy giây, lấy can đảm nói tiếp: “Cậu —— Mình biết, khoảng thời gian qua cậu, rất chiếu cố mình. Mình, mình cảm ơn cậu, nhưng… không biết nên làm cái gì cho cậu. Hình như cậu không thiếu cái gì, mà có… thiếu, cũng không nằm trong khả năng của mình. Vì vậy mình…”

Em ấy ngẩng đầu chỉ vào con diều, lại là nụ cười e dè pha chút thăm dò: “Mình làm con diều cho cậu.”

Lý Trì Thư thấy tôi không nói lời nào thì vội vã bổ sung: “Cái này hơi đơn giản, diều lớn hơn cần làm rất lâu, ở đây không đủ đồ dùng. Nếu, nếu cậu muốn, về mình làm cho cậu cái lớn hơn.”

Tôi giấu thanh gỗ nhỏ vào lồng ngực mình: “Không cần, mình muốn cái này. Cái này là đủ lắm rồi.”

Cuối cùng bàn tay nắm ghì mép quần của Lý Trì Thư cũng buông lỏng ra, em nhỏ giọng nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Tôi nhìn em: “Không còn điều gì muốn nói nữa sao?”

“Hả?” Năm ngón tay mở ra lần nữa siết lại, “Điều gì muốn nói?”

Lý Trì Thư lại quên hô hấp.

Tôi nói: “Vừa rồi…”

Em ấy nhìn tôi chăm chú.

Chắc chắn Lý Trì Thư đang khẩn cầu trong bụng: Đừng nói đừng nói đừng nói.

Nhưng tôi càng muốn nói: “Chúng ta ngồi trong bãi cát, mình ——”

“Cậu đấu vật miệng.” Lý Trì Thư bỗng ngắt lời tôi.

“Miệng…” Tôi chấn động ngây như phỗng vì câu này.

Em ấy nhân cơ hội lách qua người tôi đi vào nhà: “Mình đi làm bài tập.”

“…”

Gió thổi từng cơn trong sân, thổi những cành nho dài rủ kêu xào xạc.

“Đấu vật miệng…” Tôi nghiền ngẫm mấy chữ này, sau cùng nhìn lên trời tức đến độ bật cười, “Đấu vật miệng…”

Lý Trì Thư, em đợi đó.

Đợi ngày nào đó anh vật vài cái, vật xuống người em xem em chạy đằng nào.



Ngày 2 tháng 10, trời quang

Hôm nay làm bài Lý khá khó, đến kỳ nghỉ đồ ăn ở căn tin không ngon, đi trễ chút thôi sẽ hết sạch.

Trong lớp có một nữ sinh đến, hóa ra Lạc Khả cũng không về nhà.

Bạn ấy chia mình ba cái bánh quy gấu, có nhân, rất ngọt, bạn ấy cũng giải câu khó đề Toán chung với mình. Cảm ơn Lạc Khả.



Ngày 2 tháng 10, trời quang

Thẩm Bão Sơn (gạch bỏ)

Thẩm Bão Sơn bất cẩn (gạch bỏ)

Ngày hôm nay Thẩm Bão Sơn hôn mình.

Có lẽ cậu ấy hơi kích động, chắc (gạch bỏ cả hàng)

Chắc là cậu ấy không có ý đó, có lẽ cậu ấy (gạch bỏ cả hàng)

Có lẽ Thẩm Bão Sơn chỉ là (gạch bỏ)

Hôm nay cậu ấy làm cơm cho mình, hình như gọi là nấm cục đen (gạch bỏ cả hàng) (gạch bỏ tất cả)

Nhưng cậu ấy (gạch bỏ)

Buổi sáng cậu ấy bất cẩn ôm mình, có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, nói ngủ tiếp xong một lúc sau ngủ liền.

Cậu ấy (gạch bỏ)

Có thể là cậu ấy xem mình thành chiếc gối.

– – – – –

Lời tác giả:

Lý Trì Thư dần dần mất đi khả năng biểu đạt ngôn ngữ và chữ viết.