Người Đặc Biệt Trong Tim

Chương 9



Cuối cùng kết quả thi cũng tới trong sự mong đợi của mọi ngừoi.

Mạc Uyển Dư thở phào nhẹ nhõm khi điểm thi của mình vừa bằng điểm tuyển sinh của khoa kinh tế đại học C.

Ba mẹ Mạc cũng vui mừng cho cô, để chúc mừng con gái đã đỗ đạt như mong muốn, hai ngừoi liền mua tặng cô một căn chung cư ngay cạnh trường học.

''Ký túc xá dù sao cũng không thoải mái như ở nhà. Con ở ký túc một vài ngày để trải nghiệm cũng được, khi nào không muốn ở nữa thì về lại căn hộ của con. Đây là quà chúc mừng của ba mẹ.''

''Con cảm ơn ba mẹ ạ.''

Buổi tối, Mạc Uyển Dư lại nhận được một tin nhắn từ tài khoản quen thuộc

''Chúc mừng em, Đinh Mộc.''

Mạc Uyển Dư đọc xong cũng không có tâm trạng khác lạ gì, bỏ điện thoại xuống rồi sắp xếp lại mấy món đồ đã chuẩn bị, ngày mai cô sẽ về quê thăm ông bà nội ruột của mình.

Sáng hôm sau mẹ Mạc không đi sớm như mọi khi, mà lại ở nhà chuẩn bị bữa sáng cho Mạc Uyển Dư.

''Uyển Dư, lại ăn sáng đi con. Để đồ cho tài xế mang lên xe.''

Mẹ Mạc dịu dàng cừoi với cô, trong lòng bà đều là chua sót, thương yêu đanh cho Mạc Uyển Dư.

Mạc Uyển Dư cư xử vẫn như bình thường, ăn xong bữa sáng, tạm biệt mẹ Mạc rồi lên xe.

Chiếc xe lăn bánh đi xa, mẹ Mạc vẫn đứng đó nhìn theo, tới khi chiếc xe dần biến mất, mẹ Mạc mới gạt vội giọt nước đọng trên mi.

Xe chạy bon bon trên đường, Mạc Uyển Dư nhìn từng ngôi nhà, từng thân cây lướt qua cửa kính xe. Con đường này bao năm vẫn vậy, đã đi qua vô số lần, nhưng chưa lần nào là đường về nhà của cô.

Đi hết vùng ngoại ô, rẽ sang con đường đi về một thị trấn nhỏ, cũng chỉ gần ba tiếng lái xe nhưng lại là con đường xa nhất trong lòng cô.

Ngày bé có lẽ cô cũng đi trên con đường này rất nhiều lần, chỉ là tuổi còn quá nhỏ, trí nhớ trẻ con có hạn, cô đã không thể nhớ nổi bóng dáng ba mẹ ruột dắt cô đi trên con đường này nữa rồi.

''Cô chủ, tôi lái xe tới trước cổng luôn nhé, hôm nay có nhiều đồ, cô xách đi sẽ rất mệt.''

''Chú cứ đỗ ở chỗ cũ giúp cháu, ông bà cháu không thích ngừoi giàu có, nhìn thấy chiếc xe này lại bực bội trong ngừoi.''

Ngừoi tài xế thở dài, lần nào cũng vậy, ông đã làm tài xế cho nhà họ Mạc bao nhiêu năm, cũng hiểu được tình hình gia đình này. Lần nào về quê, Mạc Uyển Dư cũng chọn chiếc xe rẻ tiền, bề ngoài bình thường nhất để về quê. Nhưng chưa bao giờ qua được cánh cổng nhà họ Đinh.

Xe chạy chậm dần rồi đỗ lại ở đầu con ngõ cũ, tài xế xuống xe, xách ra mấy túi đồ Mạc Uyển Dư đã chuẩn bị, có cả đồ mẹ Mạc để vào thêm, túi lớn túi nhỏ cầm cũng khá vất vả

''Để tôi xách giúp cô tới cổng nhà, nhiều đồ vậy cô cầm không hết được.''

''Không sao, cháu cầm được hết mà. Chú cứ về trước đi, hôm nay có lẽ cháu không về luôn đâu, cháu muốn ở nhà với ông bà vài ngày.''

Mạc Uyển Dư cầm hết mấy chiếc túi, lấy sức xách lên, đi về phía trước.

Tài xế nhìn theo bóng lưng Mạc Uyển Dư, âm thầm thở dài. Một cô bé tốt như vậy mà ông bà nhà họ Đinh cũng lỡ bỏ mặc, thật là máu lạnh.

Mặc dù cô đã dặn như vậy nhưng tài xế không vội đi luôn, mà vào xe ngồi chờ cô như mọi khi. Nhiều năm nay, ông đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần cô vui vẻ xách đồ tới rồi chẳng bao lâu lại ỉu xìu xách đồ quay trở lại.