Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 52



Edit: windy

Làm xong, Nam Sơ nhìn đồng hồ, chưa đến mười giờ.

Anh rút thời gian.

Lâm Lục Kiêu dựa vào đầu giường hút điếu thuốc, cô làm tổ trong ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, tay đặt trên ngực anh chọc chọc, ý muốn tạo ra vết, nhưng anh cơ bắp khỏe mạnh, không giống cô, bị làm cho cả người toàn xanh xanh tím tím.

Đặc biệt là đầu vai.

Nam Sơ tiếc nuối nhìn đầu vai trắng nõn của mình: “Không thể mặc đồ hở rồi...”

Lâm Lục Kiêu nghe vậy, cúi đầu lườm cô một cái, nhả khói, nói: “Mùa đông rồi em không sợ lạnh?”

“Mấy ngày nữa có một buổi tiệc, tất cả mọi người mặc lễ phục, chẳng lẽ chỉ một mình em quấn thành bánh chưng sao?”

“Bánh chưng có cái gì không tốt? Giữ ấm.”

Anh nhếch mắt lên, hiên ngang nói.

Nam Sơ lười tranh cãi với anh, chỉ có thể cầu khẩn ở trong lòng mong cho mấy ngày nữa dấu vết tiêu bớt đi.

Ngoài miệng mặc dù ghét bỏ anh ra tay nặng, vẫn không nhịn được ôm chặt anh, “Mấy nữa còn lâu nữa mới gặp nhau...”

“Hả?”

“Em còn nhiều thông cáo.” Cô cọ xát, rầu rĩ nói.

Lâm Lục Kiêu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, tay vuốt ve ở đầu cô, anh biết nếu anh lộ ra một chút luyến tiếc, chỉ sợ cô cũng càng thương cảm hơn.

Vuốt xong, cúi đầu hôn đỉnh tóc cô, “Em cứ làm đi, lúc rảnh rồi tìm anh.”

“Nhưng anh cũng bận...”

“Anh ngoại trừ chuyện công việc không có chuyện khác, một tháng bốn ngày nghỉ tất cả đều để cho em.”

“Ừ, không được gặp người phụ nữ khác.”

Lâm Lục Kiêu cười hừ: “Phụ nữ đâu ra, trong đội anh toàn là con trai.”

Trước có sói sau có hổ, Nam Sơ từ từ nhắm hai mắt, tay đặt trên cổ anh, “Hứa tham mưu là một, bác sĩ Hạ là hai.”

Lâm Lục Kiêu nhìn, đem tay cô bỏ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ngày đó ăn cơm ở khách sạn, Hứa Uẩn đã nói lời tạm biệt với anh, sau này ăn cơm không thấy đâu, còn về Hạ Vãn, một đầu ngón tay cũng chưa để cô ấy chạm vào.”

Nam Sơ ôm không được, vừa lòng gật gật đầu: “Có giác ngộ là được.”

...

Hai người sau đó thật sự vùi đầu vào công việc.

Cô quay phim, anh cứu trợ.

Gần đây thông cáo của Nam Sơ thật sự rất nhiều, không biết tại sao được ít hợp đồng, cũng có thêm đại ngôn, còn được làm nữ chính một bộ phim tuy rằng đạo diễn không là gì, nhưng nghe nói bộ phim này còn rất nổi, lại còn được hai lần lên hotsearch, đánh giá không tồi.

Trước người hắc cô nhiều như vậy, hơn nữa lúc Lâm Khai hút ma túy còn bị tóm cùng, mặc dù bây giờ Lâm Khai đã vào trại cai nghiện thanh niên, nhưng vẫn có không ít người vẫn nghi ngờ cô có hút  hay không.

Nhưng cái khó tin là giờ có người nói giúp cô.

Nhưng mà hai ngày sau, cô sẽ biết, những người giúp đỡ cô đó là thủy quân, ngoại trừ có tài khoản trên mạng ra toàn bộ đều trống rỗng, mới đầu còn tưởng là Thẩm Quang Tông mua, hỏi hai lần, Thẩm Quang Tông nói: “Với tình hình hiện tại của cô, mua thủy quân không quá thích hợp, tôi vẫn chờ có phim rồi, mới nói sau.”

Nói xong, cô cũng cảm thấy nghi ngờ, “Rốt cuộc là ai mua thủy quân cho cô?”

Nhưng mặc kệ nói thế nào, sự tình giống như phát triển theo chiều hướng tốt.

Nhưng Nam Sơ vẫn không có cảm giác như cũ.

Mấy năm nay theo chủ trì thiện tu, rất nhiều thứ đều xem nhẹ, càng ngày càng hi vọng có thể bình tĩnh sống.

Mà bên này Tưởng Cách dùng tiền mua tài nguyên mỗi ngày lướt điện thoại đều nói chuyện say sưa.

Một lát chỉ huy trợ lý, “Vai diễn này hợp với Nam Sơ, anh đi tìm bên sản xuất đàm phán đi.”

Mười phút sau trợ lý trở về, “Vai diễn này đã có nữ chính rồi.”

“Ai?”

“Một thành viên nhóm nhạc, Từ Trí Nghệ, là người mới nổi năm nay.”

“Tôi thêm một triệu, anh nói tiếp với bên đó.”

Năm phút sau, “Xong rồi.”

Tưởng Cách hài lòng gật đầu, lại gọi điện cho Hạ Chính Bình: “Tôi xem hậu kì cắt nối biên tập, tôi cảm thấy Liễu Oánh Oánh rất xuất sắc, đem cảnh của nữ chính cắt đi, để Liễu Oánh Oánh lên chính.”

Hạ Chính Bình cũng không dám: “Nữ chính là tuyến một.”

Tưởng Cách dõng dạc nói: “Sau này Nam Sơ cũng là tuyến một.”

Hạ Chính Bình: “Tiểu tử này, tôi nghe nói cô ấy làm cậu mất mặt không ít, cậu làm gì vậy?”

Tưởng Cách rầm rì một tiếng: “Tôi đây là tinh mắt.”

Hạ Chính Bình cười ha ha, “Cậu vẫn nên cẩn thận với ông cụ đi, cậu làm loạn như vậy, khó tránh khỏi một ngày nào đó ông cụ ra tay đâu.”

Tưởng Cách quen làm loạn, cũng không để ở trong lòng, rầm rì cúp điện thoại, anh ta muốn nâng một người lên, ai dám ngăn cản.

...

Hôm nay, Nam Sơ vừa tham gia một buổi lễ trao giải, kì thực không đến lượt của cô, cũng chỉ là đi vậy thôi, nhưng phóng viên khu thảm đỏ cũng nhiều, cô vẫn mặc đồ lộng lẫy một chút, mặc váy nhỏ cả người rét run trong gió.

Áo khoác của cô ở trên xe.

Lúc mới tới vốn có chút ấm, kết quả cô cùng mấy vị diễn viên đợi lên sân khấu, trong tay vốn có một túi sưởi ấm, kết quả lại bị người bên cạnh lấy mất.

Mấy nữ diễn viên giận mà không dám nói gì, người ngoài tiến vào còn phải mỉm cười.

Diễn viên đều có chức nghiệp giống nhau, bề ngoài quang vinh chói lọi, bên trong lại có nhiều chuyện người ngoài không thể biết được.

Nam Sơ ngồi một lát.

Buổi lễ bảy giờ mới bắt đầu, cô nhìn đồng hồ, lại đi ra ngoài gọi cho Lâm Lục Kiêu một cuộc.

Hai người lâu rồi không gặp.

Dạo này cũng chỉ gọi điện thoại, Lâm Lục Kiêu còn bận hơn cô, di động đều tắt máy, xác suất có thể gọi được cũng không lớn.

Như có kì tích, hôm nay lại có thể gọi được.

Sau mấy tiếng tút tút, tim Nam Sơ đập thình thịch, không hiểu có chút khẩn trương.

Rõ ràng cái gì cũng đã làm rồi, cũng không biết bây giờ lại giống như thiếu nữ mười bảy tuổi, nhớ anh đến phát cuồng.

“Nam Sơ?”

Nghe thấy tiếng của Lâm Lục Kiêu nháy mắt, Nam Sơ liền cảm thấy bỗng chốc được thỏa mãn, “Đội trưởng, tan ca chưa?”

Lâm Lục Kiêu giơ điện thoại ra, một đường đi qua các binh lính, đều bị anh phất tay, đến bãi đỗ xe, trực tiếp mở cửa xe nhảy vào, sao đó đóng “Oành” một tiếng, ngồi ở trong xe, mới có cảm giác thế giới hai người, “Vừa tan ca.”

Người ở hành lang rất nhiều, đều là nhân viên công tác đi đến vội vàng, cũng không ai để ý cô, gió thổi vào, Nam Sơ chà chà tay,  “Em ở tiệc trao giải, lạnh chết rồi.”

Lâm Lục Kiêu dựa người trên ghế, châm một điếu thuốc, híp mắt, có thể nghĩ đến hôm nay cô mặc cái gì, mỗi lần nhìn ảnh chụp của cô, liền không nhịn được mà lạnh thay cho cô.

Anh hít một hơi thuốc lá, chậm rãi từ từ nói: “Xứng đáng, ai bảo em mặc ít vậy, trở về anh bảo thím Mạnh tìm cho em bộ áo hoa để mặc vào.”

“Anh thực coi em là bà nội rồi hả?”

Lâm Lục Kiêu rất nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ai nói mặc áo hoa thì thành bà nội hả? Tư tưởng của em có vấn đề rồi.”

“Được, anh đi xin đi, mấy ngày nữa có lễ chúc mừng, em sẽ mặc, xem xem là mất mặt ai.”

Cười nhẹ vài tiếng.

Lâm Lục Kiêu dập điếu thuốc, bỗng nhiên gọi tên cô: “Nam Sơ.”

“Hả?”

“Mẹ em ở nước ngoài?”

“Ừm.”

“Muốn trở về chưa?”

“Anh tìm mẹ em?”

“Ừ.”

Cổ họng Nam Sơ cứng lại, “Tìm mẹ em làm gì?”

“Muốn hộ khẩu.” Anh thản nhiên cười nhẹ nói: “Cưới em không cần hộ khẩu hả?”

“Thật kết hôn?”

Anh trêu chọc: “Thế nào, không muốn gả?”

“Anh cầu hôn hả?” Nam Sơ hạ giọng.

“...”

Bên kia bỗng nhiên im lặng.

Lúc còn rất nhỏ, Nam Sơ nghĩ, nếu sau này có người đàn ông muốn cưới cô, nhất định là kiệu tám người khiêng hoặc là màn cầu hôn khí thế.

Dần dần lớn lên.

Quan niệm, tư tưởng, trải nghiệm, thân phận, đồng loạt thay đổi.

Thân phận của Lâm Lục Kiêu cũng không có cách cầu hôn cô khí thế được.

Ngừng trong gara.

Lâm Lục Kiêu hạ cửa sổ xuống, một tay cầm điện thoại, một tay kẹp điếu thuốc, để trên bệ cửa sổ, khói cũng rất lâu không bay đi, tàn thuốc muốn rơi xuống, gió thổi lên, nửa tàn thuốc rơi trên mặt đất, anh dứt khoát gạt tàn thuốc đi, cúi đầu tìm trong hộp ra một tờ kiểm tra chính trị.

Đó là mấy hôm trước Lâm Thanh Viễn vào bí thư Trương đưa cho anh.

“Con muốn làm gì thì làm, ta không ngăn cản, vui vẻ, buồn khổ, đừng hối hận là được.”

Mấy ngày trước, nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện này.

Mà lúc đồng ý thật, anh có chút thổn thức, lòng liền trống rỗng, nhưng nghĩ tới cô, trong lòng lại đầy lại.

Ít nhất, một bước thành công rồi.

Giờ chỉ còn bên Nam Sơ nữa thôi, chỉ cần Nam Nguyệt Như đồng ý, trên cơ bản, tên hai người bọn họ liền ở cùng một trang rồi.

Từ đây, vợ của Lâm Lục Kiêu chính là Nam Sơ rồi.

Sống là người của anh.

Chết là ma của anh.

Anh để điện thoại bên tai, tùy tay rút bút ra, dùng miệng rút vỏ, đem trang giấy đặt trên tay lái, chậm rãi viết lên.

Họ và tên: Lâm Lục Kiêu.

Viết lưu loát, đầu bút có lực.

Chữ anh rất đẹp, từ nhỏ đã được ông cụ rèn viết bút lông.

Lâm Lục Kiêu nằm sấp ở trên tay lái, vừa điền, vừa thấp giọng hỏi: “Gả cho anh không? Hử?”

Cô gái bên kia bị đông cứng, xoa xoa cánh tay, lạnh lùng nói: “Không gả.”

Lâm Lục Kiêu nở nụ cười, tiếp tục viết tiếp.

Giới tính: Nam.

Dân tộc: Hán.

Anh chậm rãi nói: “Anh đang điền giấy xin kết hôn, nếu em không gả, anh liền xé.”

Nói xong, anh làm bộ xoa nhẹ tờ giấy.

Nghe thấy tiếng giấy sột soạt, bên kia liền nóng nảy, “Này, anh dám!”

Anh cười nhẹ một cái, cố ý nói: “Vậy em gả hay không gả?”

“Gả gả gả!”

Cô sốt ruột khó nén được gật đầu, “Nhưng muốn kết hôn ngầm, trước xin chứng nhận trước, không công khai, cũng không được để cho công ty em biết.”

Lưu loát kê khai bản thân xong, Lâm Lục Kiêu tựa vào trên ghế, nhìn một lát, “Được, ngày mai anh đi, sau đó sẽ bổ sung hôn lễ cho em sau.”

Cuộc gọi điện đến hồi kết.

Nam Sơ vẫn chưa ý thức được, thật sự cứ như vậy gả đi rồi sao?

...

Ngày hôm sau, Lâm Lục Kiêu liền đem báo cáo đưa tới chi đội.

Mạnh Quốc Hoằng cúi đầu nhìn nhìn, “Có cần gấp như vậy không? Ba cháu thả lỏng một chút, cháu liền đến chỗ ta báo cáo rồi hả?”

Lâm Lục Kiêu đứng thẳng tắp, “30 còn không gấp?”

Mạnh Quốc Hoằng cười lạnh, đến nay không vừa lòng anh: “Cháu đừng hại chính mình là được!”. Đọc‎ thê𝙢‎ 𝒏hiều‎ truyệ𝒏‎ ở‎ #‎ t‎ r‎ u‎ 𝙢‎ t‎ r‎ u‎ y‎ e‎ 𝒏.𝑉𝒏‎ ‎ #

Lâm Lục Kiêu hít một hơi, nói: “Vợ cháu là xinh đẹp, nhưng mọi người đừng hiểu lầm với những người phụ nữ xinh đẹp?”

Mạnh Quốc Hoằng mặc kệ anh, vẫy vẫy tay bảo anh đi ra.

Mấy đứa nhỏ này còn điên hơn.

Ra khỏi văn phòng, khó được tâm tình tốt, Lâm Lục Kiêu gọi cho Đại Lưu mấy cú điện thoại, an ủi.

Lại Lưu gần đây cãi nhau với Từ Trí Nghệ, tâm tình không tốt.

“Làm loạn cái gì vậy?”

“Nói không nghe, cậu nói làm một ca sĩ hát là được với làm thần tượng không được sao? Cứ muốn đi quay phim, kết quả vừa được làm nữ chính lại bị người khác cướp mất, mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm, rủ cô ấy cũng không chịu ra ngoài.”

Lâm Lục Kiêu lấy điếu thuốc bỏ vào miệng, không chút để ý nói: “Cãi nhau.”

“Rống lên tận trời rồi.” Đại Lưu chợt thấy kì quái, “Nghe thấy tâm tình cậu không tồi?”

Lâm Lục Kiêu cúi đầu hút điếu thuốc, thở hắt ra, lười biếng nói: “Vốn nghĩ thông suốt biết chuyện này của cậu, thấy cậu tâm tình không tốt, sợ kích thích cậu, thôi, tôi tự vui vẻ vậy.”

“Cút! Cậu từ nhỏ đã kích thích tôi còn chưa đủ?”

Lâm Lục Kiêu cong cong khóe miệng không lên tiếng.

Đại Lưu nóng nảy: “Nói! Có chuyện gì vui, nói cho anh em.”

Lâm Lục Kiêu thổi thổi khói, chậm rãi nói: “Tôi muốn kết hôn rồi.”

“What! Nhà cậu đồng ý rồi hả?”

“Ừ.”

Đại Lưu: “DM! Chúc mừng nha! Tôi thật sự gọi Nam Sơ là chị dâu rồi hả?”

“Đã gửi báo cáo, chờ kết quả phê duyệt nữa, tôi sẽ đi gặp mẹ Nam Sơ.”

Cái khác đều đã xong.

Với anh mà nói, phê duyệt không thành vấn đề, tính tình Lâm Thanh Viễn anh cũng hiểu, nhưng cái này anh có thể khống chế, chỉ có duy nhất mẹ Nam Sơ là anh không dám chắc.

“Chúc mừng, phải đi gặp mẹ vợ rồi! Có lời nói, thuận tiện giúp tôi xin chữ ký nha, tôi rất thích bà ấy diễn nữ hiệp khách Triệu Tử Oánh đấy! Còn có cô gái mồ côi Tạ Viện! Bà ấy diễn quả thật quá kinh điển rồi!”

Lâm Lục Kiêu không theo đuổi thần tượng không xem tivi, “Cái gì vậy?”

Đại Lưu rầm rì: “Cậu không hiểu đâu? Muốn lấy lòng mẹ vợ, cậu phải xem một lần các vai bà ấy đóng đã, bằng không đến lúc hai người gặp nhau, hỏi cậu tôi đã từng diễn vai gì, cậu lại không thể hỏi vì sao được, ấn tượng đầu tiên đấy?”

Tin cậu là quỷ!

Tuy nói như vậy, trước lúc Lâm Lục Kiêu chưa gặp Nam Nguyệt Như  có xem qua mấy bộ phim bà diễn.

Có một bộ rất thoáng, có diễn cảnh nóng, hơn nữa là cách vài phút sẽ có tiếp, cách vài phút lại có tiếp.

Lâm Lục Kiêu dứt khoát tua qua, để một bên xem, hình ảnh ái muội, anh liền tua qua, như vậy xem xuống, ngược lại cũng rất ổn.

Xem xong, tắt đi.

Nam Sơ gọi tới, rất đúng lúc: “Anh đang làm gì?”

Lâm Lục Kiêu tựa vào trên ghế giật mình một cái, “Khụ, thế nào?”

“Anh có Wechat không? Em gửi cho anh mấy tấm hình?”

Trước có mở một cái, đến ảnh đại diện cũng không có, nhưng mà cũng có mấy người bạn trong đó, anh ít dùng, muốn tìm anh thì chỉ có thể dựa vào số điện thoại.

Anh báo mã số cho cô, chờ cô thêm vài, thông qua chấp nhận, rất nhanh liền hiện lên mấy tấm hình.

“Mau chọn giúp em, đêm nay em phải tham gia tiệc tròn năm, bộ nào đẹp vậy?”

Anh nhìn mấy tấm hình nửa ngày, cuối cùng chọn một bộ hơi bảo thủ chút.

Nam Sơ rất nhanh liền trả lời, “Em biết mà, biết mà, nghe anh.”

Anh hài lòng trả lời: “Ngoan. Mấy giờ kết thúc? Anh đi đón em?”

Nam Sơ trả lời chậm, chờ cô một lúc, Lâm Lục Liêu bấm vào ảnh của cô, cô gái ngồi trên ghế sofa, tay giơ kiểu con thỏ, vừa khéo che mặt.

Ma xui quỷ khiến.

Anh ấn lưu lại, sau đó đổi lại ảnh của mình.

Bạn bè của anh không nhiều, ngoại trừ Đại Lưu ra, còn có một số là đồng đội và một số lính anh từng chỉ huy.

Vạn năm trầm thi thay đổi ảnh đại diện.

Wechat nháy mắt nổ tung.

Đại Lưu: “MD, đây là chị dâu sao? Thật đáng yêu.”

Lâm: “Có phải đáng yêu hơn vợ cậu không?”

Đại Lưu: “Cút! Vợ tôi đáng yêu nhất!”

Lâm Lục Kiêu trả lời lại biểu cảm [giơ ngón giữa].

Thẩm Mục: Cậu xác chết vùng dậy?

Lâm: Không được?

Thẩm Mục: Ảnh đại diện là Nam Sơ?

Lâm: Ừ.

Thẩm Mục: Đến Wechat cũng không quên cẩu lương hả?

Lâm: Không được?

Hệ thống nêu lên: Đối phương cần tăng thêm cho thỏa đáng...

...

Nam Sơ: Anh dùng giống ảnh của em?

Lâm: Con thỏ này đáng yêu.

Nam Sơ: ...

Tiếp theo lại là một tin: “Em phải đi, đợi lát nữa lại nói, buổi tối anh đừng tới đón em, bên này nhiều phóng viên, mấy ngày nữa em qua tìm anh.”

Lâm Lục Kiêu tựa vào trên ghế, hai chân nhàn nhã gác lên mép bàn, nửa ngày mới trả lời lại cô: “Được.”

Đêm nay Nam Sơ tham gia tiệc chúc mừng tròn 50 năm sáng lập F&D, đặt ở cao ốc Hoàn Vũ.

Đêm này tham dự có rất nhiều ceo tập đoàn, có diễn viên, đạo diễn nổi tiếng cùng nhà sản xuất, Tưởng Cách gần đây đang đầu tư vào tổ kịch, bao gồm giống Nam Sơ còn có người mới, còn có một số nhà nghệ thuật, già dặn, đều là bạn tri kỉ của ông Tưởng.

Tối nay là một màn tìm danh lợi.

Mà so sánh với những người này, diễn viên ngược lại thành tầng thấp nhất, diễn viên nhỏ muốn mượn buổi này để quen mặt, diễn viên tuyến một muốn nắm chắc tài nguyên, chỉ riêng Nam Sơ, toàn bộ quá trình đều bị Thẩm Quang Tông đưa đi kính rượu, cô lộ ra vẻ mệt mỏi, ủ rũ.

Trên sàn nhảy, ánh đèn thủy tinh chói mắt.

Người người quần áo ngăn nắp, trang điểm tinh xảo, áo mũ chỉnh tề, trên mặt đeo mặt nạ vô hình, khuôn mặt tươi cười chào đón.

Trong đám người, xẹt qua một gương mặt quen thuộc.

Nam Sơ giống như đặt mình trong vũ hội đeo mặt nạ, tất cả mọi người dường như không có việc gì tâm tình vui vẻ, đều vui vẻ.

Vừa quay đầu.

Cô nhìn thấy Từ Trí Nghệ bị một ông già ôm ra.

Nam Sơ coi như không thấy, rất nhanh quay đầu, mà bên này, Nghiêm Đại giơ ly rượu lên kéo làn váy cô lại, cười cười: “Uống một ly?”

...

Mười giờ đêm.

Trung đội Đặc Cần.

Tiếng còi báo động dồn dập.

Lính cứu hỏa đang ngồi, nhanh chóng xoay người xuống giường, nối đuôi nhau chạy ra.

Lâm Lục Kiêu trực tiếp từ văn phòng lao ra, trực tiếp trượt một đường từ hành lang dài, anh là người đầu tiên tới, nhanh chóng mặc đồ cứu hỏa, đứng tại chỗ, nghiêm chỉnh.

“Nhanh chút!”

Lính cứu hỏa lục tục chạy tới.

Bốn mươi giây, mọi người đến đông đủ, Lâm Lục Kiêu lên xe, ra lệnh một tiếng: “Đi!”

Bên tai truyền đến tiếng nói, “Vị trí hỏa hoạn, Cao ốc Hoàn Vũ tầng 76.”

“Tình huống bên trong thế nào?”

“Tiệc tròn 50 năm sáng lập F&D, rất nhiều diễn viên, đạo diễn, còn có người già, người bị nhốt trong đó dự đoán là 300 người, bao gồm nhân viên khách sạn, số liệu cụ thể đã trình báo rồi...” Người kia nói xong liền cảm thấy có chút không thích hợp, sao đội trưởng Lâm khác vậy, như lúc trước, đã sớm phân tích cùng anh ta rồi, anh ta thử hỏi một câu: “Đội trưởng Lâm, anh có nghe không?”

Rất lâu, mới nghe anh trả lời, “Nghe thấy rồi.”

Cực kì lạnh lùng, lại có chút đè nén, người kia gật gật đầu, “Bên kia gọi tới, mọi người nhanh chút.”

“Cúp.”

Cúp điện thoại.

Người đi theo Lâm Lục Kiêu đều là lính lão luyện, bao gồm cả Dương Chấn Cương.

Cũng chưa hề thấy biểu cảm của Lâm Lục Kiêu giờ phút này.

Âm trầm giống như bất cứ lúc nào cũng bùng nổ.

Dương Chấn Cương thấy lần này là tình thế nghiêm trọng, lại đúng lúc anh thuyên chuyển, sai lầm gì, với anh cũng không có lợi.

“Tình huống nghiêm trọng?”

Lâm Lục Kiêu lắc đầu, tùy tay cầm chai nước bên cạnh, ngửa đầu uống, uống xong trực tiếp đem bình không ném ở trên sàn.

Bên tai đều là câu kia của Nam Sơ.

“Đêm nay em phải tham gia tiệc tròn năm, bộ nào đẹp vậy?”

“Em biết mà, biết mà, nghe anh.”

Anh giống như có thể nghĩ đến lúc Nam Sơ nói hai câu này biểu cảm hoạt bát như nào.

Không dám nghĩ.

Nghĩ tới tâm liền loạn, cô tốt xấu gì cũng ở trong đội mấy ngày, biết lúc có cháy có cơ hội liền thoát ra, không thể giống những người khác.

Sợ là cô đem cơ hội sống cho người khác.

Anh bỗng nhiên cúi đầu xuống, tay nắm thành quyền để ở bên môi, dùng răng cắn cắn, ánh mắt hồng lên, phía sau lưng tất cả đều là mồ hôi.

Trong đầu đã không có suy nghĩ khác.

Tất cả đều là Nam Sơ Nam Sơ.

Chờ xe đến hiện trường, phía dưới một vòng người vây quanh, tất cả đều là người, tập trung lại.

Có người cầm điện thoại chụp ảnh, có người còn đang không ngừng gọi điện thoại.

Lâm Lục Kiêu không đợi xe ngừng hẳn, liền trực tiếp nhảy xuống, anh ngẩng đầu nhìn, lửa bốc tận trời giống như muốn phá ta đêm tối, khói đặc cuồn cuộn đã hòa vào với đêm tối.

Ngọn lửa liền giống như nanh vuốt.

Không ngừng lan ra khắp tòa nhà, thỉnh thoảng rơi xuống mấy quả lửa đỏ, rơi xuống mui xe ở ven đường.

Phía dưới người qua đường mang theo hưng phấn hét chói tai!

“Cháy!”

“Mau phát trực tiếp mau!”

“Nghe nói bên trong có rất nhiều minh tinh!”

“Dù sao người tôi thích cũng không có đó.”

Đây là thói đời.

Tai nạn không rơi trên đầu mình, những người đứng xem vĩnh viễn đều là vui sướng khi thấy người gặp họa.

Phía ngoài vòng cảnh báo có phóng viên không  ngừng muốn xông vào, nắm lấy cánh tay Lâm Lục Kiêu, giống như nắm lấy tiêu đề nổi bật, biểu cảm hào hứng: “Soái ca soái ca, tình huống bên trong là gì? Có thể tiết lộ một chút không?”

Lâm Lục Kiêu trực tiếp không kiên nhẫn bỏ tay ra, “Cút ngay.”

Sau đó, anh dẫn theo anh em vào sinh ra tử, hướng về phía ngọn lửa.

Cũng không quay đầu lại.

Mọi người gọi là “Đi ngược chiều”.

Năm ấy nhập ngũ, anh từng hứa với bản thân.

Trung với Đàng, trung với tổ quốc, trung với nhân dân, tuyệt đối không phản bội.

Nhiều năm như vậy, anh đều ghi nhớ lời thề.

Gặp hơn ngàn đám cháy, cứu mấy nghìn người.

Trung thành đã trở thành tín ngưỡng.

Bây giờ chỉ có một nguyện vọng.

Bảo vệ cô bình an.