Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 54



Edit: windy

Người đứng ở trước cánh cửa, chính là Nam Nguyệt Như.

Nháy mắt cửa phòng bị đẩy ra, sau lưng liền có hào quang chiếu vào, chiếu vào bóng lưng cao gầy của Nam Nguyệt Như, ở trong trí nhớ của Nam Sơ, bà vĩnh viễn đều là áo khoác ngoài, trang điểm tinh xảo, vẻ mặt lạnh lùng, hơn mười năm, vẻ kiêu ngạo không giảm.

Bà vẫn trẻ trung như xưa.

Nam Sơ thậm chí đã quên, hiện giờ Nam Nguyệt Như đã 47 tuổi.

Nhưng giữa lông mày bà lại không tìm thấy một nếp nhăn nào, đoan trang đứng đó, nghiễm nhiên vẫn như thiếu phụ 30.

Đã quên đã bao lâu rồi không gặp, năm trước hay là năm kia.

Nam Sơ cúi mắt, khẩn trương tới mức lông mi đã phát run, hô một tiếng: “Mẹ.”

Sau đó là một tràng tiếng giày cao gót.

Cô vừa muốn ngẩng đầu nhìn, liền vụt qua, một tiếng “Bốp” vang lên, người bị đánh nghiêng đi.

Bàn tay vung tới bất ngờ, Nam Sơ mất một lúc mới hồi phục lại, có lẽ bị đánh tới ngơ người, nghiêng người suy sụp.

Còn chưa tỉnh nhỉ?

Có lẽ là một giấc mơ?

Nhưng nóng rát trên mặt lại nhắc nhở cô, đó không phải.

Nghiêm Đại cũng chưa phản ứng kịp, chờ lúc cô ấy phản ứng kịp, Nam Nguyệt Như đã muốn đánh xuống tiếp, cô ấy cũng không quan tâm cánh tay mình, trực tiếp bổ nhào tới, ngăn lại, “Dì! Dì điên rồi hả?”

Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời, ánh vàng rực rỡ chiếu vào, trên mặt đất, chăn mỏng nằm dưới đất.

Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc còn rất rất nhỏ, cô thích ăn ngọt, vì thế thường ăn vụng sau lưng Nam Nguyệt Như, kết quả, đau răng nửa tháng.

Khi đó, Nam Nguyệt Như cũng đánh cô, mông đánh cho sưng lên, trước đó không hiểu chuyện, cũng không để ý, hu hu khóc lên, hét lên, “Mẹ không thích con.”

Sau này mới hiểu, khi đó là vì yêu thương.

Nhưng hôm nay thì sao?

Vì sao lại đánh cô?

Nam Nguyệt Như nhìn cũng không nhìn Nghiêm Đại, trực tiếp rút tay lại, cúi đầu nhìn cô, giọng nói lạnh băng: “Theo mẹ về nước Mĩ.”

Về?

Vì sao phải về?

Nam Sơ cúi đầu, từ từ suy nghĩ, nước Mĩ có nhà của cô sao?

Trôi qua nhiều năm như vậy, cô với Nam Nguyệt Như giống như có một tầng khoảng cách vô hình, cho dù đứng gần nhau như vậy, lại cảm thấy, giữa hai người có một tầng khoảng cách ngăn cản, không thể chạm tới được, hoặc nói là, lúc cô vừa sinh ra, Nam Nguyệt Như liền dùng cô là lá chắn mỏng.

Cô đẩy Nghiêm Đại ra, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Nam Nguyệt Như.

Trăng rằm như câu.

Từ nhỏ vẫn có người nói, cô cực kì giống Nam Nguyệt Như, hơn nữa đôi mắt kia, đuôi mắt nhàn nhạt nhếch lên, giống như đuôi én, dịu dàng lại quyến rũ người.

“Không đi.”

Cô quyết đoán cự tuyệt.

Trước kia, mỗi lần Nam Nguyệt Như ra nước ngoài, cô hy vọng xa vời là có thể đem cô đi theo.

Mấy năm trôi qua, hiện giờ, thật sự chờ được bà nói lời này, giống như ăn một viên kẹo đã rất lâu rồi, đã sớm không còn hương vị lúc trước nữa.

Nam Nguyệt Như bỗng nhiên quay đầu nhìn Nghiêm Đại, “Có thể mời cô ra ngoài một chút không? Mẹ con chúng tôi có chuyện nói.”

Nghiêm Đại không nghĩ tới, sợ cô vừa đi ra ngoài, Nam Nguyệt Như lại động tay với Nam Sơ, cô không muốn lại gánh trên lưng tội danh bỏ lại đồng đội đâu.

Nam Sơ nói: “Cô ra ngoài trước đi.”

Cuối cùng cô gật gật đầu, nhắc nhở Nam Nguyệt Như: “Dì đừng ra tay nha, cô ấy vừa mới tỉnh, thân thể yếu đuối.” Quay đầu nói với Nam Sơ: “Tôi ở ngoài cửa, có việc cô cứ gọi.”

Trong lòng Nam Sơ ấm lên, khẽ gật đầu.

Rõ ràng mấy tháng trước, hai người vẫn còn đánh nhau trong vũng bùn, bỗng nhiên có chút hiểu được tình cảm của Lâm Lục Kiêu với đám anh em, đã từng đi lính, quả thật không giống nhau.

Nam Nguyệt Như kéo ghế, ngồi xuống, bộ dáng vô cùng tao nhã, cũng không khủng hoảng.

“Không đi cũng được, chia tay với cậu ta đi.”

“Không đi cũng không chia tay.”

Nam Nguyệt Như: “Thực cho là mẹ hết cách với con phải không?”

Nói xong, một phong bao đỏ ném lên trên giường, Nam Nguyệt Như lấy một tập ảnh bên trong ra, trực tiếp quăng lên trên người cô.

Nam Sơ phản ứng không kịp.

Một tay cầm ảnh chụp lên, toán loạn ở trên giường, Nam Sơ nhặt lên mấy tấm, nhanh chóng lật xem, là ảnh cô và Lâm Lục Kiêu ở ngoài nhà trọ với mấy bức ảnh thân mật.

“Mới mấy tuổi? Học người ta ở chung? Con không biết xấu hổ nhưng ta biết! Không chia tay liền trở về nước Mĩ cùng mẹ, mẹ giúp con liên hệ trường học bên đó, trở về học hành hẳn hoi cho mẹ!”

Nam Nguyệt Như giống như rống lên.

Từ nhỏ đến lớn, ở trong trí nhớ của Nam Sơ, bà rất ít khi tức giận, vĩnh viễn đều là bộ dáng lạnh nhạt, đôi mắt kia giống như trang trí, ngoại trừ lạnh lùng với cô thì vẫn là lạnh lùng.

Nhưng lúc bà quay phim, ánh mắt kia lại rất tình cảm.

Ảnh chụp cũng không chọc giận Nam Sơ, cho dù không có những bức ảnh này, cô cũng định nói cho bà, “Mẹ, con muốn kết hôn với anh ấy.”

Nam Sơ giống như rất bình tĩnh nói, không mang theo chút cảm xúc nào.

Ánh mặt trời trong phòng bệnh cực ấm áp, như trong ngày đông rất lười biếng, nhưng bên trong lại lạnh lẽo.

Ở trong mắt Nam Nguyệt Như, Nam Sơ giờ phút này có phần giống trước đây cô thường ôm gấu bông trong tay bi bô, cả người lạnh thấu. Bà hít sâu một hơi, sắp xếp lại suy nghĩ, rất hiểu rõ tính tình của Nam Sơ, từ nhỏ đã như vậy, khi thật muốn thứ gì đó, đòi sống đòi chết, nhưng kìm nén một trận, cũng bỏ qua.

Vì thế sắc mặt bà dịu đi, “Nam Sơ, hai đứa không thích hợp, con theo mẹ về nước Mĩ, kết bạn thêm nhiều người, con sẽ phát hiện, rất nhiều người ưu tú hơn cậu ta.”

Nam Sơ lạnh lùng nói: “Mẹ, con chỉ muốn anh ấy.”

Nam Nguyệt Như rốt cục không nhịn được, thốt ra: “Con muốn cãi sao?”

Nam Sơ thất thần, ngẩng đầu nhìn qua.

Nam Nguyệt Như lớn tiếng: “Nếu như con thực thích người tham gia quân ngũ như thế, con cứ tìm một binh chủng đi, lính cứu hỏa thì có ích lợi gì? Đãi ngộ phúc lợi ít, lại còn bất cứ lúc nào cần cũng không thấy người! Sinh con thì làm sao hả? Tự con đi? Một mình con đi sao? Con ưỡn ngực gả đi, tiểu tử kia còn không có mẹ, trong nhà chỉ có một người đàn ông, con còn phải giặt quần áo nấu cơm mang thai, người ta sẽ cảm kích sao? Người ta chỉ biết đâm chọc sau lưng con! Đến lúc đó con còn muốn quay phim sao? Đầu óc con ngập nước rồi hả? Con cho là làm quân tẩu tốt như vậy? Con cho là những người đó thực để mắt con? Mỗi một người tới ngày lễ tết lại ngồi cùng nhau nhìn con diễn trò, có chút ái muội sau màn ảnh  cũng sẽ che miệng cười con, mặt lại như không có gì, về nhà nhất định cho con ăn quả ngon, a… Một lần nhịn hai lần nhịn, thời gian dài, trong lòng người đàn ông kia không có chủ nghĩa đàn ông? Cuối cùng chỉ biết chê con bẩn! Đến lúc đó con làm thế nào hả? Ly hôn? Hay là rời hỏi Làng giải trí? A…, vừa vặn, tạo ra chuyện cho người ta, nói con không công việc, lại với chút tiền lương của cậu ta, nuôi sống được con hả? Mẹ nó một cái túi đã bằng tiền lương một năm của cậu ta rồi. Lúc đến đường cùng, con lại đi tìm việc, tốt nhất, con đi tìm đi! Mẹ cũng không tin con đang là tiểu thư cả ngày được người ta hầu hạ quen rồi thật có thể chịu được mà làm công cho người khác sao!”

Nam Nguyệt Như nói từng từ một.

Nam Sơ há miệng, muốn nói gì đó, lại thôi.

Nam Nguyệt Như thở dốc một hơi, vứt đi động tới, “Con tự xem đi!”

Nam Sơ cúi đầu, như con rối nhặt điện thoại lên.

Tầm mắt nhìn xuống.

Tiêu đề đỏ thẫm treo cao, tất cả đều là: Nam Sơ hư hư thực thực với lính cứu hỏa.

Trong một đêm, tất cả trên mạng đều giống như có người mua chuộc, trước tiên là trào phúng, nhưng không phải là với cô, là Lâm Lục Kiêu.

Nam Sơ đầu đau muốn nứt ra, huyệt thái dương giật giật.

Đáy lòng như dây cung, cuối cùng bị người ta cắt đứt, thở một hơi nhẹ nhõm, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cô thậm chí không dám mở bình luận.

Nam Nguyệt Như châm chọc: “Mở đi, bình luận cực kì đặc sắc.”

Cô hít hít cái mũi, mím môi, nhẹ nhàng mở, mấy vạn bình luận lộ ra.

“Lính cứu hỏa cùng minh tinh?”

“Lính cứu hỏa này nhất định sống được rồi, lớn lên đẹp trai như vậy?”

“Có thể thấy được thanh danh của Nam Sơ có bao thối tha, không dám tìm trong vòng, tìm người ngoài vòng.”

“Soái ca này lần trước đã từng gặp, sao lại ở cùng kỹ nữ kia. Chết cùng một chỗ.”

“Mùa xuân của lính cứu hỏa.”

“Hai người bọn họ lúc cùng một chương trình giải trí liền tốt hơn, chậc chậc, đàn ông cuối cùng là không nhịn được hấp dẫn, mất mặt quân nhân!”

“Không hổ là binh chủng kém cỏi, cùng với phụ nữ thối nát.”

“Người phụ nữ này không phải trước bị nói là bị bắt lúc dùng ma túy hả?”

“Lầu trên không thể nói lung tung được, có chứng cứ không?”

“Nam Sơ không dùng ma túy, đừng nói lung tung.”

“Nói cô ta không dùng ma túy, bảo cô ta đi xét nghiệm nước tiểu đi, tôi có ngời bạn nói đêm đó cô ta cũng bị bắt.”



Cô nhớ anh đã từng nói với cô.

“Đừng thất vọng với xã hội này, em chỉ nhìn thấy một bộ phận nhỏ, có lẽ một phần vạn cũng không đủ trình độ, rất nhiều nơi không thấy được, đại đa số mọi người đều rất tốt.”

“Đây là ý chí của mỗi người, tuyệt đối sẽ không dễ dàng ngã xuống.”

“Đến hơi thở cuối cùng, chỉ theo một lý tưởng.”

“Quốc kì là tín ngưỡng của anh.”

Thất vọng sao?

Lâm Lục Kiêu, nhìn thấy những thứ này anh vẫn thất vọng sao?

Nam Sơ nhịn không được giơ tay lên lau khóe mắt, ướt át, cô sửng sốt, từ nhỏ đến lớn hình như vẫn không khóc, có khó chịu, nhịn một chút cũng thôi, đây hình như là lần đầu tiên, cô lại duỗi tay xoa xoa, kết quả càng lau càng nhiều, nước mắt giống như mở nút, chảy không ngừng.

Cô nhớ đến đã từng xem qua một quyển sách trong đó có câu.

Nếu nói người trong nước kiên nhẫn là độc nhất vô nhị, vậy bọn họ lại càng có tiếng lạnh lùng.

Truyền thông dư luận mai một chức nghiệp của anh, đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió, tạo thành lợi dụng chức vụ và thông đồng với nữ minh tinh.

Trước kia cô quá khép kín, cô tự nhốt mình lại, không nghe người bên ngoài nói gì.

Nếu ngay từ đầu, cô giống như Nghiêm Đại, cố gắng sinh tồn ở vòng tròn này, cố gắng leo lên đỉnh quyền lợi, hôm nay có thể sẽ là cục diện khác không?

Tất cả đều như lười dao.

Ngay từ đầu đã không nhận rõ được bản chất.

Cô hoàn toàn tỉnh ngộ, xốc chăn lên, xoay người cúi xuống tìm dép lê, bị Nam Nguyệt Như giữ lại, “Con làm gì?”

Nam Sơ xỏ dép vào, giọng nói kiên định: “Con muốn đi tìm anh ấy.”

Nam Nguyệt Như khó giữ được bình tĩnh rống lên, “Nam Sơ, trên đời này không phải chỉ có tình yêu là đủ, con nghe mẹ nói, con người khi còn sống sẽ thích rất nhiều người, đời người mới bắt đầu, đi chưa được một nửa, con gặp được liền cảm thấy em thích cậu ta nhất, chẳng qua là con chưa gặp được người tốt hơn thôi.”

Nam Sơ ngừng lại, đờ đẫn đứng tại chỗ, “Là vì bên cạnh mẹ phải là người tốt nhất, cho nên cha con mới không xứng kết hôn với mẹ hả?”

“Bốp.”

Bàn tay đến rất nhanh, lúc Nam Nguyệt Như còn chưa phản ứng kịp, đã đánh xuống.

Làn da Nam Sơ vốn đã trắng lại càng trắng hơn, hai bạt tai liên tiếp đánh xuống, liền đỏ đỏ sưng phồng lên, khóe miệng trực tiếp chảy máu, cô lè lưỡi liếm liếm, đều là máu.

Nam Nguyệt Như không khống chế được: “Ai cho con nhắc tới ông ta!”

Nam Sơ nhàn nhạt nhìn về phía cô: “Mẹ, nếu mẹ có thể thấy được linh hồn, con thật muốn cho mẹ xem linh hồn của con.”

Nó có bao nhiêu trung thành.

Ngày đó nói chuyện không bệnh mà mất.

Nam Nguyệt Như kiên cường cô từ nhỏ đã nhìn thấy, trực tiếp tìm người thay cho cô thành phòng bệnh đơn giản, ở cửa lúc nào cũng có hai bảo vệ cao lớn đứng đó.

Điện thoại bị lấy mất.

Cô bị giam lỏng rồi.

Ở lần Nam Sơ bỏ từ cửa sổ xuống lần thứ 3, bị hai bảo vệ xách từ cửa sổ lại.

Một người nắm tay cô, sau đó từ cửa, biến thành trên giường.

Hai người thật thà phúc hậu đeo kính râm mặc tây trang, như hai gốc cây cổ thụ đứng ở đầu giường cô.

Trong lúc đó, Thẩm Quang Tông đến thăm, cũng bị mời ra ngoài, chống nạnh ở cửa mắng to: “Mẹ cô điên rồi à?”

Nam Sơ cười khổ.

Cô vẫn là kẻ điên.

Trên mạng càng ngày càng thay đổi, lính cứu hỏa yêu đương với minh tinh, câu chuyện này giống như thành chuyện cho mọi người uống trà rồi bàn luận.

Chuyện Nam Sơ làm ảnh hưởng chuyện tình cảm của Nhiễm Đông Dương cùng Nghiêm Đại lại bị lộ ra, nhưng vào lúc tối Nghiêm Đại phát trực tiếp giải thích, hai người bọn họ chia tay không phải vì Nam Sơ, mà là vì Nhiễm Đông Dương thật sự là tra nam, kết quả bị Nhiễm Đông Dương cắn ngược một cái, lại bị kéo ra.

Không quá vài ngày, lại có suy đoán mới, thân phận quân thiếu của Lâm Lục Kiêu bị lộ tẩy, bao gồm cả chuyện Lâm Khai hít thuốc bị bắt, còn có chú Lâm lúc trẻ bám chức cao bị người ngấm ngầm hại nói ra, thậm chí có người còn tìm đến tận văn phòng của chú Lâm, chứng thực chuyện Lâm Lục Kiêu yêu đương với Nam Sơ.

Lâm Thanh Viễn bị làm tức cho phải nhập viện.

Tưởng Cách bên này đang vò đầu bứt tai dùng quan hệ xã hội cùng marketing hỗ trợ, ý muốn làm cho cơn sóng dư luận bình ổn lại, trực tiếp bị người khác trả lời lại, “Tưởng nhị công tử, ông cụ nói, F&D bây giờ không có cậu nữa, đề nghị cậu không nên giao du với kẻ xấu.”

Tưởng Cách đang phát điên, ông cụ chống gậy bước vào, hung hăng cảnh cáo anh ta: “Chuyện này con đừng mù quáng mà tham gia vào! Trước ta để cho cô ta chơi nhiều năm như vậy ta đã nhịn, hiện tại có người chỉnh cô ta! Nếu con dám nhúng tay vào! Ta cắt chân của con!”

Lần đầu tiên Tưởng Cách cảm thấy bất lực, anh ta lại đi cầu ông cụ, ông cụ trực tiếp đẩy anh ta ra, anh ta liền quỳ gối ở cửa.

Ông cụ trực tiếp chống gậy tới đánh anh ta!

“Đàn ông dưới gối có vàng! Mẹ nó con dám tùy tiện quỳ xuống hả!”

Tưởng Cách kìm nén, “Người là ông nội của con, con quỳ với người thì có vấn đề gì! Người giúp cô ấy đi!”

Ông cụ hừ lạnh: “Giúp? Mẹ cô ta ngồi không hả? Xen vào chuyện của người khác! Quay về đi!”



Ngày giam lỏng thứ tư.

Từ Trí Nghệ đến thăm cô, mang theo khẩu trang.

Nam Sơ giống như trở về năm mười sáu tuổi, cả người tỏa ra lạnh lùng, mặc đồ bệnh nhân rộng rãi, tựa vào đầu giường, “Cô đã gặp Đại Lưu chưa?”

Từ Trí Nghệ thấp giọng, “Có gặp.”

Nam Sơ theo bản năng hỏi: “Vậy cô có gặp Lâm Lục Kiêu không?”

Từ Trí Nghệ lắc đầu: “Không có.”

“A…”

Sau đó liền không nói.

Cô không ra tìm anh được, anh cũng không tới tìm cô.

Từ Trí Nghệ cầm quả lê bên cạnh: “Chị Nam Sơ, tôi gọt lê cho chị nhé?”

Nam Sơ lắc đầu, “Không cần, cô ăn đi.”

Từ Trí Nghệ mặc kệ cô, cầm lê bên cạnh gọt nói: “Tôi nghe Đại Lưu nói, anh Lục Kiêu đang bị điều tra chính trị, mấy ngày nữa còn phải lên vùng núi để hỗ trợ, đi một năm.”

Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng rơi của vỏ lê.

Nam Sơ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia cực kì rõ ràng: “Anh Đại Lưu rất tốt.”

Động tác trên tay Từ Trí Nghệ dừng lại, rất lâu sau, mới từ từ gọt tiếp, gật gật đầu thấp giọng nói: “Tôi biết.”



Từ Trí Nghệ đi rời, Nam Sơ kéo điện thoại gọi cho Nam Nguyệt Như, “Mẹ, con về nước Mĩ với mẹ.”

Có vài chuyện, giống như là nước ở trong lòng bàn tay, cho dù bạn có nắm chặt hay mở ra đến đâu, cũng sẽ theo kẽ hở mà chảy đi, cho dù, nó có bao nhiêu không nỡ.