Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai

Chương 29



“Nhảy!”

Trong nháy mắt nhảy xuống kia, Dư Tễ Đan có thể nghe được tiếng hò reo quanh mình của nhân viên cùng người vây xem, không biết bọn họ hò hét là vì nhảy Bungee hay là vì nhảy tình nhân, hết đợt này đến đợt khác tiếng “A a a a a ——” vang vọng khe núi.

Đáng ra người nên la hét là cô mới đúng, thế nhưng lại không có tiếng kinh hô của cô, cô bị Lý Mính Hưu ôm mà nhảy xuống vách đá.

Hai người như chim én lượn cánh nơi vực sâu, nhảy Bungee chính là nhảy thẳng xuống dưới, về cơ bản chính là cùng nhau rơi tự do.

Thời điểm rơi xuống vực sâu, trong đầu Dư Tễ Đan trống rỗng, cô mở to hai mắt, không chớp lấy một cái, trước mắt toàn là hình ảnh đảo ngược của sông nhỏ, núi xanh. Không có sợ hãi, cũng không nghĩ tới người nhà, càng không có cảm giác sinh tử.

Cô an tâm một cách kỳ diệu.

Có lẽ là bởi vì Lý Mính Hưu ở bên cạnh, anh đang ôm cô.

Rất nhanh, bọn họ đã rơi xuống tận cùng.

Nhưng theo lực kéo ngược trở về, bọn họ đi lên, rồi lại rơi xuống, bị kéo ngược trở về, lại rơi xuống ……

Cái quá trình này mới là khủng bố nhất!

Dưới vực sâu gió núi mãnh liệt, hai người bị thổi đến cả người đều nhộn nhạo.

Hai người treo ở giữa không trung, nhìn hướng lên trêи, dường như xa xa cuối chân trời là vách đá vực sâu, nhìn xuống, lại là con sông chảy xiết lại mênh ʍôиɠ vô bờ.

Vực sâu bên vách núi là khái niệm thế nào?

Không có khái niệm!

Dư Tễ Đan thở dốc.

Loại cảm giác khủng bố này …… Sao lại giống như đã từng gặp…?

Dư Tễ Đan nhảy Bungee không ngừng bị bắn ngược trở về, ôm lấy đầu chính mình.

Loại sợ hãi này giống như đã từng quen biết, cô muốn đem nó đuổi ra khỏi đầu mình.

Cái loại cảm giác này, hình như là mất đi cha mẹ, mất đi người mình yêu sâu đậm nhất……

Gió trong khe núi gào thét thổi đau làn da, thổi vào trong tai cô.

Các loại cảnh tượng xa lạ ở trong đầu cô không ngừng thoáng hiện.

Cầm dao nhỏ, cả người nhuốm đầy máu là ai?

Nằm trong vũng máu, bộ mặt hoàn toàn thay đổi là ai?

Gắt gao ôm cô, hôn cô lại là ai?

Ai có thể cứu cô?

Lúc này ai có thể cứu cô?

Cô nức nở gọi lên cái tên kia: “Lý Mính Hưu……”

Dư Tễ Đan chân chính thể nghiệm cái gì gọi là “Kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay”, cô rất muốn nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, vì thế hai tay gắt gao mà ôm lấy Lý Mính Hưu bên cạnh, ở một khắc kia, cô hận không thể cùng anh hợp thành một thể duy nhất.

Lý Mính Hưu chưa từng làm cô thất vọng, lúc này cũng giống như vậy, như cô mong muốn, anh chặt chẽ ôm trong ngực.

Có thể vào lúc cô sợ hãi nhất, cho cô một cái ôm vừa ấm áp vừa đáng tin cậy, cho cô lồng ngực để dựa vào, chỉ có Lý Mính Hưu. Chỉ có cái người đối với cô mà nói hoàn toàn chính là khách không mời mà đến, Lý Mính Hưu.

Đến khi nhảy Bungee kết thúc, Dư Tễ Đan cũng chưa từng buông Lý Mính Hưu ra.

***

Trở lại mặt đất, Dư Tễ Đan cảm giác có chút không thoải mái. Cô nôn mửa vài cái, nhưng không phun ra bất cứ thứ gì.

Thậm chí đồ bảo hộ trêи người Lý Mính Hưu còn chưa cởi, đã chạy tới trấn an Dư Tễ Đan, ngữ khí nhẹ nhàng dỗ dành: “Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ, lần đầu tiên nhảy Bungee đều sẽ cảm thấy không ổn, chuyện bình thường.”

Nhân viên đem tới một chai nước khoáng, vừa mở nắp vừa phụ họa giúp Lý Mính Hưu cổ vũ: “Anh ấy nói không sai, uống nhiều nước, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi, chờ lát nữa chúng tôi sẽ gửi hình ảnh khi nhảy Bungee cho anh chị.”

Dư Tễ Đan nhận chai nước khoáng lại uống mấy hớp, sau đó nhân viên đem đến cho bọn họ di động cùng vật phẩm tùy thân khác.

Dư Tễ Đan mở di động nhìn thoáng qua.

Lúc trước ở “Y vân sơn trang” sóng không tốt, hiện giờ tới khe núi, sóng điện thoại càng yếu đến không tưởng.

Lý Mính Hưu khom lưng để nhân viên cùng tháo đồ bảo hộ, Dư Tễ Đan giơ lên di động đem một màn này lén chụp lại.

Lưu giữ lại trong điện thoại, kỷ niệm lần đầu tiên cô nhảy Bungee, lần đầu chơi trò chơi mạo hiểm, cùng…… Lần đầu tiên nhảy kiểu tình nhân.

Lý Mính Hưu tháo đồ bảo hộ xong, lại cùng nhân viên cùng nhau cởi cho Dư Tễ Đan.

Cảm giác lúc nhảy Bungee ban nãy một lần nữa trở lại trong đầu, Dư Tễ Đan lại chậm rãi ôm lấy đầu chính mình.

Lý Mính Hưu lập tức phát hiện Dư Tễ Đan có điểm không thích hợp, anh vội vàng giữ chặt tay cô, hỏi: “Em làm sao vậy? Muốn nôn? Hay là đau đầu?”

“…………” Dư Tễ Đan dùng hết toàn lực kiềm chế những hình ảnh kỳ lạ mơ hồ xuất hiện loạn xạ trong đầu.

“Làm sao vậy? Em có khỏe không? Anh lập tức mang em đi bác sĩ được không?”

Dư Tễ Đan nhắm mắt lại, lẩm bẩm trả lời: “Tôi còn ổn……”

Lý Mính Hưu chau mày nhìn Dư Tễ Đan.

Lúc này nhân viên đã đem đồ bảo hộ trêи người Dư Tễ Đan tháo xuống xong xuôi, cũng đem đoạn băng ghi hình quá trình bọn họ nhảy Bungee vừa rồi sửa sang lại lưu vào USB, giao cho Lý Mính Hưu.

Nhân viên nói vài câu tiếng phổ thông với bọn họ, sau thì đi mặc đồ bảo hộ cho vị khách tiếp theo.

Lại qua vài phút, Dư Tễ Đan mới buông hai tay, chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu nhướng mày: “Sao vậy?”

Vẻ mặt Tễ Đan nghiêm túc lạ thường: “Lý Mính Hưu, tôi hỏi anh một vấn đề, anh nhất định phải đúng sự thật trả lời tôi.”

Lý Mính Hưu nhìn chăm chú vào mắt cô.

“Nếu anh nói dối, nếu anh gạt tôi, nếu một ngày kia để tôi biết được, chính là ngày chúng ta cắt đứt tất cả! Lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng, nói cắt đứt chính là cắt đứt!”

Lý Mính Hưu mặt không cảm xúc mà nhìn Dư Tễ Đan trong chốc lát, anh không biết đến tột cùng cô muốn hỏi cái gì, nhưng dù là gì anh cũng muốn trốn tránh: “Chúng ta rời khỏi đây trước đã, nơi này gió quá lớn, em sẽ bệnh, đi….”

Không ngờ Dư Tễ Đan giật tay khỏi tay Lý Mính Hưu.

Mới vừa đi một bước Lý Mính Hưu chỉ có thể quay đầu lại, nhìn cô.

Dư Tễ Đan vẻ mặt vô cảm hỏi: “Vì sao anh bị bắt? Đến tột cùng vì sao anh bị bỏ tù?”

Lý Mính Hưu lập tức nhíu mày.

Chẳng lẽ cô đã nhớ ra?

Không đúng! Nếu cô thật sự nghĩ ra, hẳn là sẽ không hỏi như vậy?

Nhưng cô vừa mới nói “Nhất đao lưỡng đoạn” lại là như thế nào?

Không thể xem nhẹ bất cứ chi tiết nào, cô từng là một cảnh sát hình sự, tinh thông các loại phương pháp thẩm vấn.

Như vậy…… Cô là cố ý thử anh? Hay là…?

“Vì sao không trả lời tôi? Tôi muốn biết quá khứ của anh.”

Đánh cuộc, hay là không đánh cuộc?

Quá khó có thể lựa chọn.

“Nói chuyện!”

Trải qua đấu tranh tư tưởng ngắn ngủi, Lý Mính Hưu vẫn không dám đánh cuộc, anh ba phải cái nào cũng được mà trả lời nói: “Bởi vì một người.”

Dư Tễ Đan mở to hai mắt.

Là như thế này! Quả nhiên là như thế này!

Anh quả nhiên là bởi vì “Một người” mà bị bỏ tù.

Giọng Dư Tễ Đan thanh có chút run rẩy: “Nhất định phải như vậy sao?”

“Rất nhiều chuyện anh không nghĩ cho em biết, kỳ thật em cũng không cần phải biết.” Lý Mính Hưu đi lên trước, dắt tay Dư Tễ Đan, “Nhân sinh trêи đời, luôn có quá nhiều thứ không như ý và thân bất do kỷ…… “

“……Coi như lần này anh sai đi. Không có người nguyện ý để sinh mệnh mình có vết nhơ như vậy, ngục giam không phải nơi để ngắm cảnh, bạn tù cũng không phải chiến hữu, nếu có thể lựa chọn, anh không nghĩ sẽ phạm sai lầm, cũng không nghĩ sẽ vướng vào. Nhưng Đan Đan, nhân sinh chính là không công bằng như vậy. Khi em mong muốn có được điều gì, nhất định phải đánh đổi.”

“Nếu ông trời không báo ứng anh, như vậy sẽ báo ứng trêи người người kia—— cô ấy đối với anh rất quan trọng, là sinh mệnh của anh, so với tất cả mọi thứ anh có đều quan trọng hơn, vì bảo vệ cô ấy, cho dù là việc gì anh cũng sẽ làm, anh đều dám làm. Nhưng thiện ác đến cùng phải có báo ứng, trước pháp luật, mỗi người đều bình đẳng, nó sẽ không tha thứ bất luận một tội nhân nào. Cho nên…… anh cần phải vì hành động của mình mà chuộc tội.”

Dư Tễ Đan chớp chớp mắt.

Anh nói người kia so với sinh mệnh của anh còn quan trọng hơn……

Anh nói vì bảo hộ người kia, bất luận việc gì anh cũng sẽ làm, đều dám làm……

Dư Tễ Đan mím môi.

Sau đó cô bị Lý Mính Hưu dắt tay, anh lôi kéo cô từng bước từng bước mà đi xuống chân núi.

Đến nơi dừng xe, anh mở cửa xe cho cô.

Cô ngồi vào.

Xe lại lần nữa trải qua con đường đèo quanh co, về tới “Y vân sơn trang”.

Dọc theo đường đi Dư Tễ Đan rầu rĩ không vui, không nói một lời.

Trong lòng luôn xoay quanh mấy câu nói kia của Lý Mính Hưu.

Làm cô thất sắc, làm cô chấn động…… Càng làm cho cô không thoải mái.

Lý Mính Hưu tất nhiên phát hiện Dư Tễ Đan khác thường, nhưng anh chỉ cho rằng cô bị “di chứng Nhảy Bungee”, hoặc là khó tiêu hóa quá khứ cùng chuyện xưa của anh.

Tới “Y vân sơn trang”, hai người đi ăn lẩu kiểu truyền thống.

Lý Mính Hưu trước tiên cùng giám đốc sơn trang nói chuyện, ở đây ăn lẩu truyền thống đối với bọn họ không phải việc gì khó.

Dư Tễ Đan không ăn uống gì, tùy tiện chọc chọc mấy cái liền buông đũa, mặc cho Lý Mính Hưu hao hết tâm tư muốn đút cô thêm một ít, cô đều uyển chuyển cự tuyệt.

Lý Mính Hưu có chút nghi hoặc nhìn Dư Tễ Đan.

Cơm nước xong, Lý Mính Hưu đề nghị đi tắm suối nước nóng.

Dư Tễ Đan tuy rằng không cao hứng, nhưng lại nghĩ, nếu đã tới “Y vân sơn trang”, không tắm suối nước nóng đã trở về thì thật thiệt thòi.

Suối nước nóng ở “Y vân sơn trang” phân thành vài khu vực, các loại độ ấm khác nhau, nhưng đặc biệt chính là: Nam nữ tắm chung.

Dư Tễ Đan chọn một nơi có độ ấm cao, ngồi xuống bên trong, nhắm mắt, bắt đầu ngâm mình.

Lý Mính Hưu đương nhiên ngồi bên cạnh Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan cảm giác được Lý Mính Hưu lại nắm lấy tay cô, cô rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu hạ mi: “…………”

Anh thậm chí bắt đầu hồi tưởng, hôm nay anh làm sai chuyện gì sao? Rốt cuộc anh chọc người ta không vui lúc nào……

“Anh……”

Ánh mắt Dư Tễ Đan trở nên sắc bén: “Anh rất thích cô ấy sao?”

Lý Mính Hưu không rõ nguyên do: “………… A?”

Trừ cô ra, anh còn thích ai?

“Anh thích tôi hơn, hay là cô ấy hơn?”

“………… A?”

Lý Mính Hưu hoàn toàn ngốc, Dư Tễ Đan từ khi nào tưởng tượng ra một tình địch vậy? Chẳng lẽ anh không thể cho người ta cảm giác an toàn sao?

Bất chấp tất cả, đầu tiên phải thể hiện tấm lòng: “Anh chỉ thích một người, vĩnh viễn là em, độc nhất vô nhị.”

Dư Tễ Đan mặt không cảm xúc nhìn Lý Mính Hưu, không chỉ có thái độ một chút cũng không hòa hoãn, ngược lại càng thêm nghiến răng nghiến lợi: “…………Anh chỉ biết nói ngọt gạt tôi!”

Nói xong, cô còn hất một vốc nước hướng về phía Lý Mính Hưu, sau đó cô từ suối nước nóng bò ra ngoài, không quay đầu lại mà chạy ra.

Để lại Lý Mính Hưu ngâm mình ở suối nước nóng trăm nghĩ ngàn suy cũng không hiểu sự tình.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

***

Dư Tễ Đan muốn ngay lập tức rời khỏi “Y vân sơn trang”, sau đó thề không bao giờ phản ứng với cái gã Lý Mính Hưu lả lơi ong bướm này nữa.

Nhưng nghĩ đến lúc này trả phòng hay ở lại thì giá cũng như nhau, hơn nữa cô còn phải tự mình thuê xe trở về, tính đi tính lại, vẫn là ở thêm một ngày càng có lợi.

Di động của cô vẫn chưa thể gọi điện được.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

Ngày hôm qua cô còn không ý thức được có vấn đề gì, nhưng liên tục hai ngày, cô đã sinh ra nghi hoặc.

Vì thế cô mượn điện thoại của phục vụ.

Quả nhiên gọi được.

Tiếp điện thoại chính là Dư Giang nguyệt.

Không đợi Dư Tễ Đan mở miệng, Dư Giang nguyệt đã nhỏ giọng nói: “Được rồi, chị, đơn vị chị đêm qua gọi điện thoại cho bọn em, bọn em đều biết chị đi ra ngoài phá án. Nhưng mà ba ba rất tức giận, ông ấy cảm thấy chị cố ý, mỗi lần chị cùng Hứa gia hẹn ăn cơm, chị đều có việc, nếu là lúc trước thì không sao, hiện tại trùng hợp như vậy, cho nên ba ba đã không tin chị!”

Dư Tễ Đan: “…………”

Đơn vị ngày hôm gọi điện thoại cho nhà cô? Còn nói cô đi ra ngoài phá án???

Sao có thể đây?

Bọn họ bởi vì mới vừa phá được một vụ án, mới được nghỉ một ngày mà.

Nếu không phải nửa đường cô bị Lý Mính Hưu ‘bắt cóc’, đêm qua chắc chắn cô đã về nhà ăn cơm cùng Hứa gia a……

Dư Tễ Đan thở dài, “lúc trước chị đã cùng chú nói qua, chị không thích Tiểu Hứa……”

“……Em biết chị không thích Tiểu Hứa. Rốt cuộc trong nhà cất giấu trai đẹp như vậy, chị cũng không có khả năng đi thích Tiểu Hứa a. Cho nên ngày hôm qua vì giúp anh chị, em cũng nói khan cả giọng rồi, chỉ là ba không nghe, không tin. Luôn cảm thấy chị cùng Tiểu Hứa có thể bồi dưỡng cảm tình, kế tiếp còn muốn khuyến khích hai người phát triển nha.”

Dư Tễ Đan: “…………”

“Chị hiện tại chỉ nói mình không thích Tiểu Hứa, ba đương nhiên sẽ coi như đang nghe chuyện trẻ con.” Dư Giang nguyệt nghĩ nghĩ, giúp Dư Tễ Đan ra chủ ý, “Bằng không chị đem anh đẹp trai mang về nhà đi, quản làm gì anh ta là thật hay giả, chỉ nhìn thấy anh đẹp trai kia ba sẽ tin tưởng là sự thật. Sau đó ông ấy sẽ không thúc ép chị cùng Tiểu Hứa nữa.”

“Chủ ý trẻ con!” Dư Tễ Đan lập tức phủ định, “Quan hệ giữa chị và Lý Mính Hưu hiện tại đã khó nói? Còn cho chú gặp Lý Mính Hưu?”

Dư Giang nguyệt thở dài theo: “Chị nói cũng có lý……”

***

Kết thúc cuộc trò chuyện với Dư Giang Nguyệt, Dư Tễ Đan liền về phòng, nằm trêи giường tự hỏi nhân sinh.

Gọi cho người nhà cô, nói dối cô đi ra ngoài phá án, sẽ là Lý Mính Hưu sao?

Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì……

Anh đối với cô là thế nào đây?

Dư Tễ Đan càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng dứt khoát ở trêи giường mơ mơ màng màng mà ngủ.

Giấc ngủ này của cô không yên ổn, thời gian rất dài, cơm chiều cũng chưa ăn.

Lúc cô nửa tỉnh nửa mê, cửa phòng bị gõ vang.

“Cốc cốc cốc——”

Tiếng đập cửa vô cùng kiên nhẫn.

Dư Tễ Đan giãy giụa hồi lâu, mới từ trong mộng tỉnh lại, mơ mơ màng màng mà xoay người xuống đất —— cô nhìn ra bên ngoài đã thấy bầu trời đen nhánh, sao treo đầy trời, cô không ngừng chớp mắt.

“Cốc cốc cốc——”

Dư Tễ Đan lảo đảo ra mở cửa, ngáp thêm vài cái: “Đến đây, ai vậy?”

Cô kéo mạnh cửa ra.

Lý Mính Hưu được một chàng trai trẻ tuổi đỡ lấy, cậu ta rất đẹp trai, đương nhiên so với Lý Mính Hưu thì vẫn có chút kém hơn.

Chàng trai kia đi thẳng vào vấn đề tự giới thiệu: “Chào chị Tễ Đan, em họ Hạ, là em họ của anh ấy, chúng em đã rất lâu không gặp mặt, liền uống chút rượu, nhưng hôm nay tâm tình của anh ấy giống như không tốt lắm, uống nhiều quá……”

Dư Tễ Đan có chút sững sờ.

Nghĩ thầm, anh uống nhiều quá thì cậu dẫn anh ấy đi tỉnh rượu a, đưa đến cho cô làm gì……

Hạ Liên như đọc được suy nghĩ của cô, ý vị sâu xa mà nở nụ cười: “Vốn dĩ em muốn mang anh ấy đi ra ngoài hóng gió, nhưng anh ấy luôn miệng gọi chị, cho nên em cũng chỉ có thể đem người đưa tới đây.”

“—— rốt cuộc tâm rượu còn cần tâm dược giải.”

Nói xong, Hạ Liên mặc kệ thái độ của Dư Tễ Đan như thế nào, trực tiếp đem Lý Mính Hưu say rượu đưa cho Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan mới vừa đỡ Lý Mính Hưu, Hạ Liên liền giả mù sa mưa mà cười một tiếng, đóng cửa lại.

Ánh sáng mỏng manh nơi hành lang lập tức biến mất, bóng tối tràn ra như muốn che trời lấp đất. Đồng thời trong không gian còn có hơi thở tràn ngập mùi rượu.

“Đan Đan……”

Anh ôm chặt cô, đem cả người cô ấn vào lồng ngực mình, không cho cô kháng cự.

“Đan Đan…… Đan Đan của anh……”

Anh ôm cô đi về phía trước vài bước, hai người cùng té ngã trêи giường.

“Đan Đan, anh rất nhớ em, nhiều năm như vậy, anh không có một ngày nào không nhớ tới em……”

Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu giam cầm trong ngực, cho dù cô giãy giụa thế nào đều không thể thoát ra, chỉ có thể để anh tùy ý dùng hai tay sờ loạn.

Trong phòng không bật đèn, Dư Tễ Đan thấy không rõ biểu tình của anh, nhưng cô có thể nghe rõ ràng được tiếng tim anh đập mạnh mẽ thế nào, cuối cùng, đầu ngón tay anh cũng đang run rẩy.

“Lý Mính Hưu, anh…… uhm…hmmm……”

Cho dù trong bóng đêm, Lý Mính Hưu vẫn có thể chuẩn xác tìm đúng môi Tễ Đan, mở cánh môi, cô vừa gọi tên anh, anh liền hung hăng hôn xuống.

Câu nói kế tiếp bị anh nuốt mất.

Dư Tễ Đan không ngừng phát ra những tiếng “hmm..uh…uhmhmm……”

Lý Mính Hưu ôm mặt cô, bá đạo lại ôn nhu mà hôn cô, thành tâm muốn hòa tan cô trong nụ hôn này.

Không biết qua bao lâu, Dư Tễ Đan cảm thấy chính mình bị Lý Mính Hưu hôn đến đầu váng mắt hoa, mắt đầy sao xẹt, anh mới buông cô ra để cô thở hổn hển một hơi.

Qua vài giây.

Lý Mính Hưu cố ý hạ giọng, môi dán bên tai Dư Tễ Đan, nhẹ nhàng nhấm nháp vành tai cô, sau đó dùng giọng điệu thân mật nhất thì thầm, nói với cô ba chữ:

“Giết anh đi!”

Cùng lúc đó, áo choàng tắm của cô bị người ta xé mở trước ngực.