Người Đẹp Và Quái Vật - Trăng Khuyết

Chương 20: Có những lời nói dối mãi không vạch trần



Nhìn bóng dáng cô gái trang phục đầy đủ say giấc, Ngụy Hoắc Thần mím môi không kìm được. Mới sáu giờ ba mươi phút, mặt trời phía ngoài đã sáng chói lóa chiếu vào phòng ngủ phụ của anh. Nhìn quanh thì nó giống thư phòng nhiều hơn, anh lấy quyển sách phân tích tâm lí hành vi ra đọc. Điện thoại trong túi quần bóng rổ vang lên từng hồi có quy tắc, ấn nhẹ rồi kề lên tai nghe:

Anh mày đã đích thân phân tích thành phần thuốc rồi, cậu mở lên xem đi!

Lúc này Ngụy Hoắc Thần theo thói quen cất quyển sách qua một bên rồi nhanh chóng mở Ipad lên mở bản báo cáo đã được gửi sang qua, Minh Long bên đầu dây bên đây tiếp lời:

[Fluvoxamine, pranzosin, propanolol, lamotrigine ….]

Đầu dây bên kia im lặng rồi nặng nề cất lên

[Thuốc trị PTSD]

Minh Long đoán hiểu được suy nghĩ của anh lúc này, chưa cần đầu dây bên kia cất lời, anh nói tiếp:

[Anh không biết chú đang tính gì-]

Cảm ơn, em sẽ tự biết cân nhắc!

Ngụy Hoắc Thần cắt ngang, thở dài, tay chủ động cúp máy. Đôi mắt ôn nhu nhìn người con gái giấu cơ thể lõa lồ dưới tấm chăn mỏng. Anh lại tham lam, rón rén hôn trộm cô một cái

Sau cùng Liêu Song cũng chỉ là con người

—-

Ngủ có vẻ ngon nhỉ?

Người đàn ông lạnh lùng cất giọng, vô tội thản nhiên ngồi trên ghế mây đọc báo, hương cà phê đen thơm ngát cả căn phòng lạnh lẽo. Anh lắc lư cốc cà phê rồi ôn nhu nhìn người con gái sớm đã mở mắt dậy nhìn lên trần nhà, đôi mắt long lanh vừa dời về phía cạnh giường. Ngụy Hoắc Thần sớm rất nhanh đã thu lại ánh mắt kia, lạnh lùng:

Hôm qua Trần tổng gọi tôi, trong điện thoại côcô vốn chỉ có số gần đây nhất là gọi đi cho tôi. Tôi vừa về đây đã chạy đi đón, cô có thể kiểm tra lại điện thoại

Đôi mắt đen láy lúc này nhìn cô gái nhỏ đang loay hoay kiểm tra thân thể, nói thêm:

Cô nghĩ tôi là loại đàn ông đó à?

Không khí trong phòng dường như dừng lại, Ngô Liêu Song nhìn anh không chớp mắt, sự im lặng chính là sự thừa nhận. Ánh mắt chán chường nhìn cô, lại quay sang nhấp một ngụm cà phê nóng hổi

Anh đến tủ lấy chiếc khăn mới tinh, ném lên giường cho cô:

Tôi đợi cô dưới nhà, xuống nhà ăn sáng rồi hẳn đi. Một lát cùng tôi đi công việcviệc

Cô lí nhí trong họng, xấu hổ:

Vâng ạ…

—--

Ngô Liêu Song theo chân Ngụy Hoắc Thần đi đến chi cục Pháp y. Vừa bước xuống xe cô đã bắt gặp nhóm Trương Tuấn, Ngô Liêu Song khẽ nhíu mày lại. Trương Tuấn lúc này đi lại, ấp a ấp úng run rẩy nhìn anh một thoáng rồi sợ sệt nhìn qua Ngô Liêu Song, hôm qua anh ta mạnh miệng với Liêu Song bao nhiêu nay đứng trước mặt cô, cổ họng như có một tảng đá chen ngang qua. Anh đứng sau lưng cô lườm nguýt đám người trước mặt, khoác tay, giọng điệu biếng nhác cất lên:

Vốn dĩ các cậu không coi mệnh lệnh của tôi ra gì cả!

Ngắn gọn, xúc tích

Bọn họ tiêu đời rồi!

Ngụy Hoắc Thần vốn dĩ thích hoạt động riêng lẻ để có thể linh hoạt đầu óc hơn, tuy nhiên từ khi đứng đầu tàu, anh cực kì đặt nặng vấn đề đoàn kết lên hàng đầu. Nhưng hôm nay đám người Trương Tuấn phạm vào “đại kị” của đội trưởng, họ biết rằng mình sắp tiêu rồi, sự bất mãn hiện rõ lên khuôn mặt

Sao, không phục à?

Nếu các anh không muốn, không cần nhất thiết phải xin lỗi tôi đâu. Dù sao mỗi người mỗi suy nghĩ… - Ngô Liêu Song mỉm cười - Các anh nghĩ nó đúng thì nó sẽ đúng thôi, dù sao tôi cũng không quá để tâm chuyện yêu ghét lẫn nhau… Dù sao thì ở đây có con ông cháu cha hay gì gì đó đi chăng nữa thì đã là một thành viên của Đội hình sự thì thực lực vẫn là chính mà nhỉ? Sao chúng ta không tiếp tục công việc đi nhỉ?

Lúc này không khí cũng đã bớt đi phần nào ngột ngạt, Ngô Liêu Song gật đầu lịch sự, Ngụy Hoắc Thần hiểu ý mà theo cô đi vào phòng giám định cùng với một giám định viên, bỏ mặc đám Trương Tuấn đang bị “đóng cọc” phía sau lưng.

—-

Đây là kết quả của anh yêu cầu đây ạ!

Người vừa đưa tài liệu lại anh là tên tiểu thịt tươi chưa búng ra sữa, mái tóc undercut xoăn xù mì, khuôn mặt bị che bởi khẩu trang chỉ còn lộ đôi mắt mèo, đeo mắt kính gọng vuông vàng đen càng tạo nên nét sang trọng tao nhã. Áo blouse trắng, áo sơ mi xanh dương và quần tây màu da bò càng toát lên nét tươi trẻ sáng chói lóa kia, trái ngược với khí chất già dặn và lạnh lùng của người kia. Giọng nói có chút ngây ngô gần đến anh hỏi:

A sếp à, phiếu báo cáo gì đấy ạ?

Anh nhét vào phông thư rồi bỏ vào túi trong áo khoác dù, vừa hay Tô Quế Lan theo Ngô Liêu Song đi tới, cô xởi lởi giới thiệu “lính mới” cho cậu trai kia:

A Tiểu Song, xin giới thiệu đây là Vương Đồng Đồng, giám định viên của Viện pháp y đấy. À, còn đây là chị Ngô Liêu Song, đội phó mới của đội hình sự!

Ánh mắt cậu ta vừa hay chạm vào người con gái mặc quần tây lửng đen phối với áo lenin tím nhạt. Nhìn người con gái phát ra khí chất nhẹ nhàng đó, tim anh ta hẵng đi một nhịp. Sau đó tháo đôi găng tay chủ động bắt tay với cô, đôi mắt của cậu không thể che giấu được nỗi phấn khích căng tràntràn:

Rất vui khi được làm quen với chị, em là Vương Đồng Đồng, nhưng chị cứ gọi em Đồng Đồng là được! Em đã làm việc ở đây hai năm rồi ạ!.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

Liêu Song cũng cười đáp lại, bắt tay:

Ừm, chị tên là Ngô Liêu Song, chị là thành viên mới của Tổ trọng án!

Anh liếc nhìn, im lặng không nói, nhàn nhã đẩy cửa rời phòng

Dù có che giấu thế nào, đôi mắt là thứ không thể nói dốidối

Nhưng còn việc khác quan trọng hơn

…Giữ bí mật

Từ đằng xa, cánh cửa phòng khám nghiệm mở ra, trợ tá của Minh Long bước ra ngoài, nhìn anh từ xa rồi gọi với:

Ngụy đội, thầy Long cho gọi anh vào ạ!

- ---

Hãy cho bé 1 tym và tiếp tục ủng hộ truyện mình nhé👁👄👁