Người Đẹp Và Quái Vật - Trăng Khuyết

Chương 25: Đứa trẻ kì vọng (1)



Những ngày sau, mỗi buổi chiều tan làm, như thường lệ Ngô Liêu Song vẫn dắt chú mèo cưng đi dạo

Và những buổi chiều đó, cô cũng thường hay gặp hai anh em đó

Chúng là những đứa trẻ lễ phép, và rất thích chơi với mèo

Qua vài ngày gặp nhau, Ngô Liêu Song cũng kết bạn với hai người bạn nhỏ tuổi này. Hôm kia khi đi bơi cùng nhau, hai anh em đó nói rằng rất vui khi có được một người bạn như cô, hào hứng mong muốn khoảnh khắc đấy kéo dài thật dài

Cô mong mọi thứ sẽ khác hơn lúc ở Cục cảnh sát, cô cũng muốn có bạn bè để tin tưởng

Nhưng nghiệt ngã thay, tại sao Chúa vẫn không đứng về phía cô và mỉm cười.

Chúa không nghe tiếng lòng ban hạnh phúc nhỏ nhoi mà cô hằng mong ước, mà cho cô nếm trải sự phản bội

Tới Ngài cũng quay lưng với cô

Ai rồi cũng rời bỏ mày thôi, Ngô Liêu Song

—-

Anh nói như vậy nhưng vẫn bắt kịp cô, nắm lấy cánh tay

- Cô đi đâu?

Liêu Song đang bắt đầu phát bệnh, cô vẫn giữ bình tĩnh nhìn anh với ánh mắt bất ngờ bị giữ lại, gãi đầu đáp lại:

- Sếp, em có việc gia đình, rất gấp. Bà nội em vừa đột ngột ngã nên em đi đến xem một chút, một lát em sẽ qua theo mọi người, được không ạ?

Ngụy Hoắc Thần nhìn cô, không nói gì. Chắc chuyện này làm Liêu Song hơi sốc, nên mới như thế. Anh nhẹ nhàng buông cô ra rồi đưa cho cô bộ áo mưa và cây dù:

- Được rồi, cứ đi xem thử rồi quay lại, đi đi

Liêu Song gật đầu rồi rời đi, đi lướt qua người đàn ông mặc vest lịch thiệp kéo vali đi vào

Ngụy Hoắc Thần hút thuốc hút để trấn tĩnh bản thân. Từ đầu hành lang có giọng nam ấm truyền đến

- Người sống lành mạnh như anh cũng có ngày hút thuốc à?

Ngụy Hoắc Thần ngẩn đầu buông điếu thuốc trên môi ra rồi kẹp giữa hai ngón tay, nhếch môi đáp lại lời chào hỏi

- Nếu không quan tâm tới chuyện thụ lí vụ án thì sao không chết dí ở Bắc Kinh đi chứ?

Đương nhiên Tần Lâm không hề tức giận, thở dài nhún vai:

- Tôi không muốn đói, cũng chẳng muốn chết dí ở Bắc Kinh để xử nốt vụ Macau, mắc mấy ông già thích kiếm chuyện thôi.

Ngụy Hoắc Thần cứ vậy đi ngang qua Tần Lâm, vỗ vỗ vai:

- Việc ở Cục phiền công tố viên Tần phụ giúp một tay cho nhanh. À quên, anh có thể cùng với các anh em khác tìm lịch của các nhà xe và chuyến xe và chuyến tàu từ 9 giờ trở đi được chứ. Đi trước!



Sau khi tập hợp hết được mọi người, hai chiếc xe bảy chỗ bật đèn cảnh sát phóng nhanh giữa cơn mưa dày đặc

Trong xe, Hạ Vi ngồi ở ghế sau, nhìn vào lịch trình chuyến tàu rồi nói với mọi người

- Nửa tiếng trước, hai đứa này đã đổi chuyến đi chuyến đến Khu tự trị Choang Quảng Tây, chuyến 8:30 tối nay

Vậy là đổi chuyến khác sớm nửa tiếng. Ban nãy nghe từ miệng người báo mất tích nếu không nhầm, chuyến đó sẽ ghé qua trạm ga ở Quảng Đông, nhà ngoại của bọn nhóc ở đó. Còn một tiếng nữa chuyến tàu sẽ rời đi, chắc chắn giờ này hai anh em đó đã đến nhà ga

Đang chạy xe, anh cũng nhận được một cuộc điện thoại khác của Chu Minh. Nghe xong cũng dừng trước nhà ga, anh bận áo khoác mưa vào, kéo mũ lên rồi nhìn mọi người trong đội. Anh quét mắt qua rồi ra lệnh:

- Hình tôi đã gửi cho mọi người, tìm hết mọi ngóc ngách ở trong nhà ga này cho tôi!

Mọi người đồng thanh hô lên:

- ĐÃ RÕ, THƯA SẾP!

Mùi ở đây rất hỗn loạn, CCTV thì đang đợi trích xuất. Anh tập trung ngửi lại mảnh khăn tay trên người cô bé và mảnh vải của người anh trai, sải bước đi qua đám đông, lên cả chuyến tàu sắp khởi hành…

Đã sắp đến giờ, tại sao không có hai đứa nhóc đó?

Anh uống một ngụm nước lớn, dựa người vào cột, day day trán. Đứng suy ngẫm một lúc cũng cầm bộ đàm thông báo:

- Đội số hai và ba, dừng lại việc tìm kiếm, đi theo tôi!

Anh cầm điện thoại lên nhá máy thử

Đầu dây bên kia vẫn là thuê bao, lúc này một dãy số lạ gọi tới, anh nghe máy xong thì khuôn mặt trở nên khó coi hơn, đến độ hai viên cảnh sát đứng chờ lệnh anh cũng run theo.

Ngụy Hoắc Thần nhìn thẳng vào hai người nọ, biếng nhác đáp lại:

- Không có gì cả đâu, tôi không ăn thịt các cậu. Tôi qua phòng quan sát camera

Ngụy Hoắc Thần chỉ vừa đi vài bước, tiếng nhỏ xíu từ trong bộ đàm lại vang lên

Anh không cầm lên, dừng lại, đồng tử mở to hơn

—-

Cô đã chạy đi một quãng xa, đỗ xe trước cửa nhà thờ

Run rẩy lấy hộp thuốc chia theo ngày đổ ra uống, nhắm mắt lại

Vị đắng của thuốc và tiếng mưa xối xả đã khiến người trong xe an tĩnh hơn đôi chút

Cô đẩy cửa bước vào nhà thờ, nhìn thánh giá với ánh mắt đỏ hoe. Cô đi đến dãy ghế hàng đầu ngồi lặng lẽ một mình, bắt đầu rơi từng giọt nước mắt

- Tại sao Người trừng phạt con tàn nhẫn như vậy? Con đã dùng thân mình chuộc lỗi, vậy mà Người chưa từng nghe thấy lòng con nói

Liêu Song gục xuống ghế cầu nguyện, hai vai run rẩy. Từ đâu một bàn tay ấm áp xoa lấy tấm lưng run rẩy nhỏ bé của cô

- Agnes…Ngài sẽ nghe mà

Là Cha Tùng

Cô ngước nhìn vị Giám mục kia, ông đi qua ngồi cạnh cô, ngước nhìn lên vị Chúa của họ

- Mỗi con người đều có một sứ mệnh, Người cũng có sứ mệnh của mình: cứu rỗi, giảng dạy về hòa bình, về công bằng và lòng tốt. Không những vậy, Người sẵn sàng tha thứ cho những tội lỗi mà chúng ta gây ra

Liêu Song cười gượng:

- Nhưng, Cha à, Người không tha thứ cho con. Người luôn trừng phạt con, Người muốn con đau đớn, tuyệt vọng cho đến chết

Cha Tùng vỗ vai cô an ủi:

- Khi sứ mệnh của con người xuất hiện, Người sẽ luôn tạo ra những thử thách để giúp con nhận ra được sứ mệnh của mình. Ta biết đến giờ này con cũng đã rất cố gắng rồi

Cô rũ mắt, hai tay đan lại với nhau, dạ một tiếng. Im lặng một lúc nữa, Cha lại nói tiếp:

- Người sẽ không cướp đi cái gì cũng sẽ không trừng phạt những người tốt bụng như con đâu, không sao cả

Cô đứng dậy đi cùng Cha ra đến cửa nhà thờ, bên ngoài bầu trời đen vẫn mưa rơi rả rít.

Rời nhà thờ, Liêu Song chầm chậm lái xe rời đi, đôi mắt man mác buồn nhìn hai bên đường xung quanh

Bắt đầu nhớ lại những kí ức cũ, cảnh vật thay đổi

Những ngày mưa hay tuyết rơi, mẹ vẫn luôn nấu những món quê nhà. Cô bé nhỏ lúc nào cũng hí hửng cạnh bếp phụ mẹ lấy nguyên liệu

Khi là bát phở nóng, hôm lại là một bát bánh canh hoặc là tàu hũ nóng.

Bàn tay nhỏ xíu cầm chiếc muỗng to nhâm nhi từng chút, miệng nhai nhóp nhép cười với bố

“Ngon quá, bố ơi, bố ăn đi ạ!”

“Oa, ngon quá!”

“Con cho em trai ăn trong bụng mẹ ăn nữa nhaaaa!”

Cánh tay cầm muỗng đó quơ vào không khí

- Có người nhảy cầu kìa!

Cây bút trên tay rơi xuống, lăn lông lóc xuống gầm ghế

Miệng treo nụ cười dần xụ xuống

Chỉ là mơ thôi sao?

Bên ngoài vẫn mưa lớn, hai ba chiếc xe dừng lại, một vài người đội mưa xuống can ngăn cậu bé, cả người đàn ông hô hoán cũng đi đến thuyết phục người đang đứng trên thành cầu như người múa xiếc.

Bọn họ ai cũng sợ cả

Liêu Song kịp tỉnh táo lại, chỉnh vô lăng cho chiếc xe tấp vô lề, bận áo khoác mưa đi ra chạy vọt ra bên ngoài. Chiếc áo phản quang chiếu vào vụt sáng trong đêm tối, cô hét lớn:

- Tôi là cảnh sát, tránh ra! Tạ Quốc Vinh!

Cô nhanh tay kéo mạnh cậu thiếu niên xuống ôm vào lòng. Tạ Quốc Vinh nhìn cô với cặp mắt vô hồn, máy móc quay người lại, đôi mắt đỏ ngầu dùng dao đâm vào cô. Liêu Song không né, quan sát xung quanh hét lớn:

- Không được lại đây!

Cả hai ngã xuống nền bê tông, Liêu Song đẩy thằng bé sang một bên. Đám người sợ hãi gọi điện cho cả cảnh sát và cứu thương

Lúc này Tạ Quốc Vinh mới lấy lại được ý thức nhìn xung quanh. Cậu rút con dao không hề dính máu, vừa chìa con dao vào đám người vừa đi lùi về phía thành cầu, giọng run run đáp:

- Không được lại đây, tôi nhảy xuống đó!

Nhóm người đứng dừng lại, một người đàn ông trong số đó nói to khuyên nhủ:

- Chàng trai, cuộc đời này còn dài, còn tươi sáng

- Đừng tự tử! - Một người khác tiếp lời

- Đúng vậy, chuyện đâu còn có đó, cháu hãy bình tĩnh, xuống đi!

Tạ Quốc Vinh cười lạnh, lúc này bất thình lình bị Liêu Song ngồi dậy từ lúc nào khống chế lại, con dao trên tay cũng bị đẩy ra xa, Liêu Song tranh thủ còng tay cậu lại.

- A!

Cậu bé trét đầy bột ớt và mù tạt vào mắt cô, Liêu Song dùng tay ôm mắt đau đớn, cảm giác ran rát chuyển dời sự chú ý. Cậu ta đứng dậy nhìn đám người, nhìn qua dòng sông nước lớn bên dưới, nhảy xuống trước sự ngỡ ngàng của nhóm người. Mọi thứ nhanh tới nỗi họ không kịp phản ứng

Liêu Song bỏ qua cơn đau, ráng mở mắt nhìn

Cô cởi bỏ áo mưa vào áo chống đâm nặng trịch ra khỏi người, không suy nghĩ nhiều liều lĩnh nhảy xuống sông

Cô bơi tới chỗ xoáy nước dưới trụ cầu, nơi thằng bé chìm xuống, hít một hơi dài bơi xuống đáy đỡ lấy cậu bé, xuôi theo dòng nước kéo cả hai lên mặt nước. Lúc này có một chiếc thuyền nhỏ đi qua, một ngư dân tốt bụng ném cho hai chiếc phao, cô nhanh chóng mặc vào cho chàng trai rồi dùng hết sức đẩy cậu về phía con thuyền.

Mọi thứ dưới màn mưa bị chia làm đôi, bao gồm cả con thuyền. Từ xa nơi bên kia bờ, tiếng la hét của những người đàn ông thất thanh lên, hai bóng người mờ mờ nhảy lên cano phóng đi

Liêu Song chìm xuống dòng nước lạnh băng, ý thức mất đi

Sớm thôi, mọi khổ đau hành hạ sẽ biến mất.