Người Đi Tìm Giấc Mơ

Chương 17: Không hẹn mà gặp



Kaytlyn sang Việt Nam theo diện đi du lịch. Tiền thất nghiệp không đủ sống bên Úc nhưng đủ sống ở Việt Nam vài tháng. Rồi Kaytlyn nghe lời khuyên của đồng hương, cô xin vào các trung tâm Ngoại ngữ dạy ở Hồ Chí Minh, Hà Nội, Đà Nẵng. Thoặt nhiên, đang sống lay lắt bên Úc, sang Việt Nam đúng thời điểm các trung tâm mọc lên như nấm, Kaytlyn được săn đón như bà hoàng.

Kaytlyn vốn có khuôn mặt ưa nhìn, da dẻ hồng hào, thân hình gợi cảm lại còn biết cách trang điểm. Má phấn, mắt kẻ, môi hồng nên đàn ông ai đã dính vào, khó dứt ra được. Đặc biệt, gái Tây trong miệng đàn ông Việt, giỏi chuyện đưa đàn ông lên đỉnh, khác với phụ nữ Việt, nằm trơ trơ như búp bê. Hồi mới sang Việt Nam, Kaytlyn bị sốc văn hóa, may có người bạn Philipin giúp đỡ, thế là Kaytlyn bén duyên với anh ta. Nhưng quen không được bao lâu. Khi đã quen cách sống ở Việt Nam. Kaytlyn muốn tìm người yêu mới phù hợp hơn. Loại người như anh, vừa đen, vừa không theo bất kỳ tôn giáo nào. Hẳn là đứa con vô thần nên bị trục xuất khỏi đất nước. Kaytlyn chê anh lắm thói hư tật xấu. Ví như tật cắn móng tay và ngáy ngủ.

Thật ra, đấy chỉ là cái cớ để cô đá đít anh ta. Anh hiểu nên anh và cô đã có một trận cãi nhau nảy lửa trước căn hộ, tưởng chừng sắp đánh nhau tới nơi. Ấy vậy, vài tuần sau, người ta lại thấy Kaytlyn hớn hở bên tay bồ mới người Việt Nam. Tên này chuyên trau chuốt quần áo, tóc vuốt keo bóng lưỡng, người sực mức mùi thơm. Thuộc dân có tiền. Trông bảnh bao thế thôi, nhưng cái giọng the thé như đàn bà đủ hiểu sức lực gã không đủ cày bừa ả Tây đang độ phơi phới. Nói vậy chứ họ vẫn dính lấy nhau gần nửa năm trời, vì hàng tháng, gã chu cấp cho Kaytlyn cả ngàn đô la. Nào ngờ, mùa Đông năm ấy, tay người Việt bị bắt tại biên giới Việt - Lào trong đợt truy quét buôn chất cấm. Mất đô la, Kaytlyn thở dài tiếc nuối, song để tránh bị vạ lây, Kaytlyn chuyển đến Đà Nẵng làm việc.

Cuối năm ngoái, người nước ngoài nhập cư sang Việt Nam nhiều hơn, họ có chuyên môn sư phạm và chính sách của trung tâm không còn ưu ái người nước ngoài thiếu chuyên môn như Kaytlyn nữa. Vậy là Kaytlyn tiếp tục chuyển sang tỉnh có nhu cầu về nhân lực hơn.

Bốn năm trôi qua, đi khắp nước Việt Nam, quen đủ loại đàn ông, tình sử Kaytlyn được ví như hạt cát ngoài sa mạc, đong đếm không xuễ. Nhưng chẳng hiểu sao, bước sang tuổi ba mươi, Kaytlyn lại muốn yêu một người đàn ông đúng nghĩa. Dạo gần đây, lúc chập tối, Kaytlyn thường dẫn về một người đàn ông ngoại quốc, họ cùng nấu ăn, nghe nhạc, tâm sự cả đêm. Mặt trời chưa lên, anh ta đã biến mất. Vậy nên không ai biết mặt mũi

tròn méo thế nào. Hôm nào anh ta không đến, nhớ nhau, họ điện thoại buôn dưa lê cả đêm.

Hôm nay, Kaytlyn đột nhiên vào bếp, sờ cái bụng to tròn của bà bầu.

- Hoài An! Cô có thể giúp tôi một việc được không?

- Giúp cô việc gì?

- Tôi và bạn trai quen nhau cũng được hơn một tháng rồi. Lần này, tôi muốn nghiêm túc Hoài An à! Tôi muốn cô gặp anh ấy và cho tôi lời khuyên về người đàn ông này được không?

- Chuyện này thì tôi chịu. Tôi không giỏi nhìn người đâu.

- Nhưng cô có kinh nghiệm hôn nhân. Cô nhìn vào anh ấy cô có thể cảm nhận được anh ấy có thực sự là người chồng tốt hay không mà.

- Thôi được. Tôi sẽ thử. Nhưng... đúng sai thi không chắc nhé!

Tối đó, Kaytlyn đi trước, phía sau là Hoài An. Kaytlyn dừng lại trước gian bếp có người đàn ông ngồi đợi sẵn trên bàn gỗ thông màu trắng. Kaytlyn nói: “Adam ơi, đây là Hoài An, chủ nhà của em. Hôm nay cô ấy sẽ dùng bữa tối với chúng ta“

Hoài An không thể hình dung cuộc gặp gỡ bất đắc dĩ này, là lần tái ngộ người cô từng yêu thương tha thiết, người cô hy vọng sẽ quay trở lại tìm cô trong bệnh viện lại là người yêu của Kaytlyn. Ngay khi Kaytlyn vừa dứt lời, lập tức cả Adam và Hoài An đều bất ngờ. Cảm xúc vỡ òa vì họ đã lại gặp được nhau. Song, cũng đập ngay vào mắt Adam là cái bụng to vượt mặt của Hoài An. Khi đó, trong đầu anh nhớ đến lời thừa nhận của Hoài An đêm đó. "Hóa ra họ đã có con với nhau rồi". Hoài An cũng nhận ra cái nhìn đầy ngỡ ngàng của anh vào bụng cô. Đúng vậy! Một sinh linh mang dòng máu của Công đang lớn lên trong coi, nó như gáo nước lạnh tạt thẳng vào hy vọng cuối cùng của hai người họ.

Suốt bữa ăn, cả hai đều im lặng. Thi thoảng anh lại liếc mắt nhìn cô rồi lại nhìn xuống cái dĩa có miếng bò Bít-tết. "Em rời X, xóa mọi liên lạc là vì cái thai này sao?. Cái thai này là của chồng em. Em đã phản bội anh. Adam ơi! Sao mày lại khờ khạo, tin tưởng mù quáng vào một người phản bội mày kia chứ. Mày đã mang nỗi dằn vặt bao tháng qua, tìm kiếm như một kẻ mộng du, để rồi sự thật quá đỗi phũ phàng. Mày chả là gì trong trái tim cô ấy cả" Tự nói với chính mình như thế. Adam chợt cảm giác, tất cả đã mất đi, tan biến như bong bóng xà phòng. Những thứ quen thuộc, yêu thương, đêm nay bỗng chốc trở lên xa lạ.