Người Giám Hộ Không Thể Cưỡng Lại

Chương 21: Chê bẩn



Lâm Nha Khiết đi lên trên phòng mình, cô tức giận thu dọn quần áo của hắn trong tủ cô cho hết vào trong vali, đến cả vật dụng của hắn cũng cho luôn vào, cô không muốn ở với hắn nữa, đồ đạc của hắn đều chuyển ra khỏi phòng của cô không chừa thứ gì, ánh mắt thu về phía chai rượi tối qua hắn cho cô đang đặt gọn trên kệ tủ.

- Hắn cho mình rồi là của mình.

Đến giờ này cô còn ham uống rượi quên mất đang giận. Đồ đạc của hắn bị cho ra ngoài cửa phòng cô, cô không cho hắn trong phòng cô nữa. Vào trong phòng cô liền khoá trong lại, trốn một góc giường ngồi nhìn cánh của phòng, từ nãy đến giờ nấu ăn dọn đồ cũng đã được gần hai tiếng rồi, hắn còn chưa về nữa, cô nhìn tay nắm cửa như đội gì đó, cô ngồi co người lại, tựa cằm lên chân.

Cô ngồi đó với tay lấy máy lướt, lướt được vài bài thì dừng lại, ánh mắt cô nhìn đôi trai gái trong hình đang ôm ấp mờ ám, đây là hình ảnh cùng lời cap bên dưới của một phóng viên Đế Đô.

' TAM GIA TRẦN ĐÌNH HẠO CÙNG LÝ HƯỚNG TUỆ TIỂU THƯ LÝ GIA THÂN MẬT '

Đôi mày cô chau lại nhìn thời gian đăng bài chính là một tiếng trước, khi đó cô đang gọi cho hắn nhưng không nghe máy, tay cô siết chặt điện thoại vứt sang một bên, cô càng ôm chặt lấy chiếc chăn khó chịu, hình ảnh hắn cùng Lý Hướng Tuệ ôm nha trong đàu cô, mới nhìn bức ảnh sơ qua một lượt chính là đang đi tiệc, hắn đi tiệc cũng không gọi cho cô nói cho cô một tiếng, đã vậy còn cừng người con gái khác ôm ôm thắn thiết còn bị phóng viên chụp hình lại. Chính hắn còn nói với cô không biết cô ta, không để ý cô ta vậy mà mới cùng cô xong lại đi ôm người khác.

- Trần Đình Hạo đồ khốn nhà anh hức hức... đồ khốn, tôi ghét anh.

Cô trong lúc này mới để ý rằng bản thân đã để tâm đến hắn, cô thấy ảnh hắn và người khác làm cô rất khó chịu, nhất là với Lý Hướng Tuệ cô không thích hắn ở cùng với cô ta.

- Đồ tồi Trần Đình Hạo nhà anh hức.

Bên Trần Đình Hạo hắn đến bữa tiệc thay cho Trần Lão gia vì ông đang phải dưỡng, cơ thể cũng coi là có tuổi không hợp nơi đây, hắn mới đi vào trong sảnh đã có nhiều người vây lại trò chuyện, bản thân không chút hứng thú với mấy bữa tiệc cho lắm, thay vì tốn thời gian ở đây hắn về Dạ Lâm Chơi với Lâm Nha Khiết còn thú vị hơn.

Buổi trưa vì họp gấp nên không về dfuocwj, hắn nhớ cô rồi, ấy vậy mà còn phải đến bữa tiệc nhạt nhẽo này, hắn khi này mới để tâm, bên phải là Lý Lão Gua có chút quen mắt, bên cạnh ông ta còn cố cô gái tối qua, hắn chỉ liếc mắt qua nhìn chưa đến giây thứ hai liền định rời đi thì cơ thể người phụ nữ khia từ đâu đụng đến, cô ta ôm chắc lấy người hắn liền bị hắn xô ra, ánh mắt lạnh lẽo khó chịu nhìn người phụ nữ đang ngồi bệt xuống đất.

- Đình Hạo anh giúp em chút được không.

Lý Hướng Tuệ cô ta cố tình ngã vào người hắn, cô ta cũng đã xắp xếp người chụp ảnh lại phút đó, tưởng hắn sẽ không vì ghét cô mà đẩy cô ra nhưng chưa đến một phút liền bị hắn thẳng thừng hất ra, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên, nơi đông người như vậy hắn cũng không nể chút mặt mũi cho cô.

- Tên tôi cô có quyền gọi.

Trần Đình Hạo hắn lạnh lùng, sáy khí như bao chùm quanh hắn khiết người khác nghẹt thở. Hắn không chút nể nang mà cảnh cáo cô ta trước mặt quan khách.

- Tam gia, con bé là cháu nội của tôi...

- Thì sao.

Trần Đình Hạo cắt ngang lời nói của lão, ột mực khó chịu nhìn lão ta. Lý Hướng Tuệ không biết gì gọi là thức thời, cô ta vất vả đứng dậy, nụ cười được nặn ra không chút gì gọi là cảm xúc, vô vị.

- Đình Hạo em không sao em đứng dậy được.

- Tên tôi cấm cô nhắc lại lần nữa.

Lão Lý nhìn khuôn mặt của Trần Đình Hạo càng ngày càng khó chịu, ánh mắt đáng sợ của hắn có chút không ổn, nghe nói hắn còn có cả một trời riêng ở thế giới ngầm, hắn rất đáng sợ, đến cả Trần Lão gia là ba của hắn năm xẩy ra chuyện còn cảm thấy con trai thứ ba này của mình thâm sâu đáng sợ.

- Hướng Tuệ con không nghe Tam gia nói gì sao.

- Nhưng ông...

- Im lặng.

- Tam gia, con bé còn nhỏ không hiểu mạo phạm cậu rồi.

Trần Đình Hạo không diễn với ông cháu họ nữa, hắn trên người cảm thấy khó chịu, chính vì ban nãy Lý Hướng Tuệ chạm vào, hắn cởi áo khoác giữa đại sảnh lớn đưa cho thuộc hạ theo sau.

- Vứt đi.

Hắn chỉ nói đúng hai từ khiến cho xung quanh xì xầm, nhất là hai ông cháu Lý gia, họ hiểu hành động của hắn là ý gì, tay của Lý Hướng Tuệ nắm chặt đến mức nổi gân xanh, móng tay cắm vào da thịt, cô ta mới chỉ chạm vào hắn chưa đầy nửa phút đã vứt đi áo còn chê cô bẩn hay sao, vậy mà hôm đó hắn lấy áo của mình cho Lâm Nha Khiết mặc. Vì sao chứ, những gì Lâm Nha Khiết có cô ta cũng có, khuôn mặt cô ta còn chưa đủ đẹp sao, nếu thân thể thì cô ta cũng có thể cho hắn mà.