Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 45



Edit: Điềm Điềm

***********************

Lúc nhà họ Lục ăn cơm không có nhiều quy củ, tất cả mọi người đều vừa ăn vừa nói chuyện.

Hoắc Quân cố ý đặt cá kho trước mặt Trác Duyên: “Tiểu Duyên, con thích ăn cá thì ăn nhiều một chút, học trung học nặng nề, nên bổ sung thêm chút dinh dưỡng.” Nói xong còn gắp một miếng thịt mềm bỏ vào bát Trác Duyên.

Trác Duyên ngoan ngoãn cười nói: “Cám ơn dì Hoắc, dì cũng ăn nhiều một chút ạ.” Vì lý do sức khỏe của Hoắc Quân, không thể ăn quá mặn, cho nên Trác Duyên liền gắp một ít cá hấp bỏ vào bát của bà.

Trong lòng Lục Khải và Lục Kinh đồng thời không có mùi vị, chỉ có thể yên lặng ăn cơm.

Tống Nham và Lục Kinh ngồi cùng một chỗ, nhìn quan hệ thân mật của hai người, chạm vào bả vai Lục Kinh, kề sát vào anh nhỏ giọng nói: “Bác gái đối tốt với Tiểu Duyên như vậy, cậu có ăn giấm không?”

Tim Lục Kinh đập nhanh nửa nhịp, anh cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình mới làm cho mình trông rất tự nhiên: “Tôi ăn giấm gì?” . 𝗧ì𝑚‎ tr𝙪yện‎ hay‎ tại‎ ~‎ 𝗧R𝙪𝗠‎ 𝗧R𝐔Ye𝐍.𝘃n‎ ~

Tống Nham cười khà khà: “Rõ ràng cậu mới là con trai của bác gái, nhưng cậu cũng đừng khổ sở, Tiểu Duyên quả thật đáng yêu hơn cậu. Nếu tôi có một đứa con trai như cậu, tôi cũng không kích phát được tình mẫu tử tràn lan nha.”

“Điều kiện tiên quyết cậu phải là nữ.” Lục Kinh liếc y một cái.

Thì ra nói là cái này, anh thiếu chút nữa cho rằng Tống Nham nhìn ra cái gì đó —— chờ một chút, vì sao anh theo bản năng nghĩ về phương diện kia?

Anh cúi đầu và ăn nhanh hơn.

“Bác gái, khi nào bác trở về thành phố B?” Tống Kỳ từng miếng từng miếng ăn thức ăn, trên mặt lộ ra ý cười ngọt ngào, cô và Tống Nham có vài phần tương tự, nhưng so với Tống Nham càng tinh xảo xinh đẹp hơn.

Hoắc Quân cười nhạt: “Bác dự định sẽ ở lại đây, nếu sau này Tiểu Duyên thi đậu đại học ở thành phố B, bác sẽ trở về thành phố B.”

Tống Kỳ cực kỳ kinh ngạc, cô không ngờ Hoắc Quân lại thích Trác Duyên như vậy.

“Nếu Tiểu Duyên thi tới thành phố B, chị dẫn cậu đi chơi.” Tống Kỳ cười lên, giống như thật sự coi Trác Duyên như em trai.

Tuy rằng bây giờ là người nhà họ Lục, nhưng sau khi trưởng thành ai biết được? Nhà họ Lục dù sao cũng không có tổn thất gì, còn có thể có được một cái thiện danh, chờ Trác Duyên trưởng thành, liền có thể danh chính ngôn thuận để cho cậu ta rời đi.

Lúc Trác Duyên làm luật sư đã gặp nhiều người dối trá, Tống Kỳ dù sao cũng mới hai mươi tuổi, biểu hiện trước mặt cậu không khỏi quá lộ liễu, cậu mỉm cười gật đầu: “Cám ơn chị Tống.”

Tống Nham nhìn Tống Kỳ một cái: “Ăn cơm của em đi.”

Em gái này của y không có tâm tư xấu xa, chỉ là có đôi khi suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì nguyên nhân gia cảnh, có đôi khi còn có một loại cảm giác ưu việt khó hiểu kỳ diệu, tuy rằng có cảm giác ưu việt cũng không có gì đáng trách, nhưng mà, biểu hiện quá mức hơi mất tiêu chuẩn.

Tống Kỳ bị Tống Nham la, đành phải ngoan ngoãn ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Lục Kinh chủ động gánh vác trọng trách rửa bát, Trác Duyên vốn muốn hỗ trợ, kết quả bị Hoắc Quân kéo lại: “Tiểu Duyên, để Lục Kinh làm đi, con cùng dì ra ngoài tản bộ.”

Trác Duyên tự nhiên đi cùng.

Lục Khải đang gọi điện thoại bảo trợ lý đặt vé máy bay, Tống Nham có chút nhàm chán liền vào phòng bếp thăm Lục Kinh: “Lão Lục, hôm nay cậu bỏ tôi và bác trai đi làm gì đó?”

Y nói lúc ở công ty, Lục Kinh từng đi ra ngoài một lát.

Lục Kinh nghiêm túc rửa đĩa, giọng nói không hề dao động: “Không liên quan gì đến cậu.”

“Tốt xấu gì chúng ta cũng lớn lên chung một cái quần, cậu vậy mà còn muốn gạt tôi. Tôi thấy lúc cậu trở về xách một cái túi, không phải là tự mình vụng trộm đi mua đồ chứ? Tại sao cậu phải lén lút mua cái gì đó? Gần đây cậu ngày càng kỳ lạ.”

Lục Kinh “Ừ” một tiếng: “Tiến độ nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới thế nào rồi?”

Nhắc tới công việc, Tống Nham lập tức trở nên nghiêm túc: “Xuất hiện nút thắt cổ chai. Điện thoại di động màn hình cảm ứng đối với mọi người mà nói đã là cực hạn của sự đổi mới, nâng cao hơn nữa hình như cũng rất khó khăn. Gần đây tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, suy nghĩ đến đầu óc nổ tung cũng không nghĩ ra có ý tưởng gì tốt, cậu nghĩ như thế nào?

Lục Kinh lắc đầu: “Có một chút suy nghĩ, nhưng cảm thấy không thông.”

“Anh, anh Lục, hai người đang nói cái gì vậy?” Tống Kỳ từ ngoài phòng bếp đi vào, nhìn Lục Kinh ở nhà thế nhưng còn có một mặt khác như vậy, trong lòng càng cảm thấy Lục Kinh là một đối tượng cực kỳ thích hợp.

“Chuyện trong công việc.” Tống Nham phất tay: “Phim truyền hình em theo dõi gần đây sắp chiếu mà, em không xem sao?”

Tống Kỳ hừ một tiếng, “Còn đang đưa tin tức, sắp rồi. Anh Lục, bình thường anh và Tiểu Duyên ở cùng một chỗ sao?”

“Ừm.”

“Anh Lục, trước kia sao em chưa từng nghe nói qua bác gái còn có bạn bè họ Trác? Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, lần này như thế nào lại đột nhiên xuất hiện?”

Tống Nham ánh mắt hơi hẹp dài trừng mắt nhìn cô một cái: “Em quản nhiều như vậy làm cái gì? Xem TV của em đi!” Nếu không phải em gái y, y ngay cả để ý cũng không muốn để ý, thật sự là hoàn toàn bị ba mẹ chiều hư.

Lục Kinh xoay người lại, trong con ngươi đen nhánh mơ hồ mang theo ý sắc bén: “Tống Kỳ, nhà họ Lục chúng tôi kết giao bạn bè với ai còn không tới phiên cô quản.”

Tống Kỳ bị anh dọa sợ tới mức lùi lại vài bước, sắc mặt có chút trắng bệch: “Anh Lục, em không phải ý tứ đó.”

Tống Nham thấy Lục Kinh tức giận, liền lôi kéo Tống Kỳ: “Lão Lục à, tôi trở về còn có chút việc, đi trước nha, chờ bác gái trở về giúp tôi nói với bác gái một tiếng.”

Lục Khải ngồi trên sô pha thấy hai người Tống Nh4m muốn đi: “Sao không chơi thêm một lát?”

“Bác trai, cháu còn có một số việc phải xử lý, nên trở về trước.”

“Ừm, trên đường cẩn thận.”

Hai người ra cửa, Tống Nham kéo Tống Kỳ lên xe, nhíu mày: “Hôm nay em làm sao vậy? Em có uống nhầm thuốc không?”

Tống Kỳ thắt dây an toàn: “Anh không cảm thấy bác gái Hoắc đối với Trác Duyên quá tốt sao? Hai nhà chúng ta là thâm giao, bác gái Hoắc cũng chưa từng đối xử với em như vậy, Trác Duyên là ai? Sau khi trưởng thành như thế nào còn chưa biết được đấy.”

Tống Nham khởi động xe: “Em ấu trĩ vậy, em quản nhà người khác ở chung thế nào làm gì? Em không có tình yêu của ba mẹ hay sao? Nhất định muốn bác gái Hoắc đối với em giống như con gái ruột? Em nghĩ rằng em là nhân dân tệ à, người gặp người yêu? Em cũng không xem em đã nói gì à? Anh nghe cũng không nổi.”

Tống Kỳ đá một cái: “Em chính là không cam lòng.”

Tống Nham thật muốn cạy đầu cô ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì: “Đại tiểu thư của tôi, em rốt cuộc không cam lòng cái gì? Trước không nói Trác Duyên bây giờ có phải người nhà họ Lục hay không, đã nói hiện tại cậu ấy chỉ mới mười sáu tuổi, nhỏ hơn em bốn tuổi, hai tháng trước ba mẹ đều mất. Còn em thì sao? Em là thiên kim đại tiểu thư, còn có ba mẹ yêu thương chiều chuộng, em rốt cuộc không cam lòng cái gì? Em có tin anh cho em một cái tên chương trình đưa giáo dục đến các vùng kém phát triển, để cho em đi xem một chút trẻ em vùng núi sống khó khăn như thế nào, em sẽ không có thời gian suy nghĩ những chuyện lộn xộn này.”

Tống Kỳ hiển nhiên không nghe vào: “Anh, bác gái Hoắc không thích em, vậy sau này em phải làm sao bây giờ?”

Tống Nham đột nhiên dừng xe ở ven đường, dùng một ánh mắt rất phức tạp nhìn cô: “Tống Kỳ, anh chính thức cảnh cáo em, nếu em thích lão Lục, thì em theo đuổi, đừng đặt tâm tư ở chỗ khác. Em cảm thấy em làm chuyện gì, nói câu nào sẽ làm cho bác gái Hoắc thích? Em chẳng lẽ không biết bác gái Hoắc thân thể không tốt sao? Em đã làm gì cho bà ấy? Những gì em cầu bất quá chỉ là con trai của bà, nhưng cái gì cũng không nguyện ý trả giá, chỉ dựa vào thân thế ba mẹ cho em liền muốn có được sao? Tống Kỳ, rốt cuộc là ai dạy em không lao động mà đạt được? Em phải nhớ kỹ, rời khỏi nhà họ Tống, em ngay cả cái rắm cũng không phải!”

“Tống Nham! Anh có còn là anh trai em không?” Tống Kỳ bị y nói mặt mũi cũng không còn.

“Cũng bởi vì ông đây là anh trai em mới giảng đạo lý với em như vậy. Em cho rằng ai cũng thích xen vào việc của người khác sao?” Tống Nham hơi bình tĩnh lại: “Học kỳ sau em sẽ học năm thứ ba, anh sẽ nói với ba mẹ cho em đi công ty dưới thực tập, không được dùng danh nhà họ Tống đi vào, phải thông qua phỏng vấn bình thường đi vào. Nếu ngay cả công ty nhà mình cũng không vào được, thì em suy nghĩ thật kỹ đi, ngẫm lại không có nhà họ Tống, em còn có thể làm cái gì. Đừng tưởng rằng thế giới đều vây quanh em, vây quanh em chẳng qua đều là bởi vì tiền của em và nhà họ Tống phía sau em thôi, suy nghĩ thật kỹ đi, anh cũng chướng mắt em, em cảm thấy lão Lục sẽ để ý tới em sao?”

Tống Kỳ mở to hai mắt nhìn Tống Nham, cô tuyệt đối không nghĩ tới, ở trong mắt anh trai nhà mình, cô lại là một người không chịu nổi như vậy.

Tống Nham cho cô một cây gậy, lại cho cô một quả táo ngọt: “Lời vừa rồi có chút nặng, nhưng cũng là vì tốt cho em. Em phải biết rằng, mặc kệ như thế nào, ba mẹ và anh đều sẽ là hậu thuẫn của em, ai cũng không thể khi dễ em. Nhưng điều này không có nghĩa là em có thể tùy ý tiêu xài những gì em có, em ở bên ngoài đại biểu cho nhà họ Tống gia, nhà họ Tống cho em nhiều như vậy, em cũng không nghĩ tới vì nhà họ Tống làm cái gì sao? Em không bao giờ nghĩ đến việc trở thành niềm tự hào của ba mẹ sao? Chờ em thành công, lão Lục tính là cái gì? Nhiều người đàn ông ưu tú đang chờ em chọn, huống chi, em còn đẹp như vậy.”

Tống Kỳ ngơ ngác ngồi ở ghế phụ, qua một hồi lâu mới hồi tưởng lại: “Anh, em không tin em kém cỏi như anh nói.”

Tống Nham một lần nữa khởi động xe: “Vậy không ngại chúng ta đánh cược chứ?”

“Anh nói xem.”

“Nếu em dựa vào bản lĩnh thật sự vào công ty, anh sẽ tặng em một chiếc xe, thế nào?”

Tống Kỳ lắc đầu: “Không, em không cần bất cứ thứ gì, anh, những đối thủ cạnh tranh khác cũng không có anh trai như anh để đánh cược.”

Tống Nham nghe vậy nở nụ cười: “Nói rất hay.”

Sau khi Trác Duyên và Hoắc Quân trở về, Hoắc Quân liền tắm rửa đi ngủ sớm. Lục Khải không có gì để nói với Lục Kinh và Trác Duyên, cũng vào phòng.

Trác Duyên đọc sách trong chốc lát, nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra nhìn: “Anh Lục, có việc gì không?”

“Cho em.” Lục Kinh đưa túi xách trong tay tới trước mặt cậu.

Sao lại tặng quà cho cậu vậy?

Trác Duyên kinh ngạc nhận lấy, đang định nói cảm ơn, Lục Kinh đã xoay người rời đi. Cậu đành phải đóng cửa phòng lại, đi tới bên giường ngồi xuống, mở túi ra xem, vậy mà là ba cái quần! Nhất thời dở khóc dở cười, sao ai cũng cảm thấy cậu không có quần mặc vậy? Quần chín tấc không được mọi người ưa chuộng như vậy sao?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Trác Duyên nhận được quà vẫn rất vui vẻ, nghĩ đến cảnh Lục Kinh yên lặng đi trung tâm thương mại mua quần, cậu không khỏi bật cười ra tiếng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuộc sống lớp 12 cuối cùng đã bắt đầu.

Nhà trường có quy định, học kỳ bắt đầu phải tiến hành một bài kiểm tra, là một bài kiểm tra học tập của học sinh để hướng công việc giảng dạy trong tương lai.

Trải qua một kỳ nghỉ hè ôn tập, trình độ tổng thể của Trác Duyên đã tăng lên không ít, lần này thi vị trí thứ mười tám, tăng 28, Lý Như còn cố ý ở trong lớp khen ngợi cậu. Đỗ Dần vẫn vững vàng chiếm ngôi vị số một, Hàn Xương cũng tăng lên không ít, lọt vào top 70.

Bởi vì phải đi học, lớp học võ của bọn họ đổi thành đi học mỗi cuối tuần. Trác Duyên một bên củng cố tri thức lớp 12, một bên kiếm thêm vốn cho mình. Cuộc sống không khác gì bình thường, duy nhất không giống là cậu cao hơn một chút, lần này quần thật sự ngắn, vì thế Hoắc Quân lại dẫn cậu đi mua mấy bộ quần áo, Lục Kinh vẫn yên lặng tặng cậu vài bộ.

Năm lớp 12 mỗi tháng đều tiến hành thi chung một lần, thành tích của Trác Duyên đang vững vàng tăng lên, lúc thi giữa kỳ đã bước vào top 10, vừa vặn Trác Viễn Hàng đứng thứ chín.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Hoắc Quân lo lắng cậu đạp xe đi học bị đông lạnh, nên bảo Lục Kinh đưa đón cậu đi học nhưng bị Trác Duyên từ chối.

“Dì Hoắc, người trẻ tuổi phải rèn luyện nhiều hơn, dù sao cũng không xa, không có gì đáng ngại ạ.” Cậu và Hoắc Quân đã ở chung mấy tháng, quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân thiết. Trác Duyên là người bình thường, người khác đối tốt với cậu, cậu đều ghi nhớ trong lòng, cũng trả về gấp bội. Hoắc Quân cũng bởi vì tâm tình vẫn không tệ, sắc mặt vốn tái nhợt lại dần dần trở nên hồng hào.

Hoắc Quân thấy cậu kiên định, đành phải thỏa hiệp: “Ngày mưa thì đừng tỏ vẻ nữa.”

“Được ạ.”

Vừa vặn buổi sáng hôm nay thức dậy trời mưa rất to, Hoắc Quân bảo Lục Kinh đi đưa Trác Duyên đi học. Lục Kinh không có bất kỳ dị nghị nào, Trác Duyên thấy mưa dữ dội cũng không muốn đến trường quá chật vật liền lên xe Lục Kinh.

Hạt mưa to đánh vào cửa kính, cần gạt nước phía trước được rửa sạch với tần suất cao. Lục Kinh ngồi bên cạnh cậu yên lặng lái xe, dù bên ngoài mưa rất lớn, Trác Duyên ngồi trong xe lại cảm thấy rất an tâm.

“Trác Tường bên kia có động tĩnh rồi.” Lục Kinh đột nhiên mở miệng nói.

Trác Duyên nhìn về phía anh: “Có chứng cứ rồi sao?”

Lục Kinh im lặng một chút: “Theo chứng cứ nắm giữ trước mắt mà xem, hẳn vẫn còn chưa đủ…”

Lời nói chưa hết của anh, Trác Duyên hiểu được, nhưng ân oán giữa cậu và Trác Tường ở kiếp trước đã được giải quyết, kiếp này, cậu không nhất định phải tống Trác Tường vào tù, chỉ cần Trác Tường không thể ở lại công ty Viễn Phương là được.

“Chỉ cần có thể đưa ông ta ra khỏi công ty Viễn Phương là được.”

“Được. ” Lục Kinh dừng xe ở gần cổng trường: “Tôi sẽ sắp xếp Chu Lâm gặp em, khi nào em rảnh?”

“Ý anh là, người bạn ẩn náu ở công ty Viễn Phương của anh?” Trác Duyên cởi dây an toàn ra, nhìn Lục Kinh anh tuấn sắc bén nghiêng mặt hỏi.

Lục Kinh nghiêng đầu nhìn cậu, lộ ra một ý cười nhàn nhạt, má lúm đồng tiền lại thấy mặt trời.

“Ừm, cậu ta cũng… rất muốn gặp em.”

“Tối thứ sáu không có buổi tối tự học, tôi rảnh.” Trác Duyên mở cửa xe, mở ô ra, giọt mưa lạch cạch đánh lên ô, trong không khí có một mùi bùn đất.

“Tôi vào trường đây, trên đường cẩn thận.”

Tối thứ sáu, Lục Kinh dẫn Trác Duyên đi Đào Ký gặp Chu Lâm.

Câu đầu tiên Chu Lâm nhìn thấy Trác Duyên chính là: “Tôi đã gặp cậu.”

Trác Duyên giơ tay cười: “Tôi cũng đã gặp anh.”

Ngày đó khi cậu dẫn Hàn Xương, Đỗ Dần đi ra công ty Viễn Phương người đàn ông đẹp trai bên ngoài thang máy chính là Chu Lâm.

“Xem ra trí nhớ của cậu cũng không tệ.” Chu Lâm bắt tay với cậu, nhìn về phía Lục Kinh: “Hiếm khi thấy cậu để ý ai như vậy, tôi nhịn không được tò mò chút.”

Lục Kinh không để ý tới hắn, mà đưa thực đơn cho Trác Duyên: “Muốn ăn gì?”

Chu Lâm chống tay lên má nhìn Lục Kinh, lại nhìn Trác Duyên, không biết nghĩ đến cái gì, cà lơ phất phơ cười khẽ ra tiếng.

Lục Kinh đã sớm quen với loại biểu hiện ngoài mặt không đáng tin cậy của hắn: “Cậu nói muốn gặp Trác Duyên, có chuyện gì thì nói ngay bây giờ đi.”

Đôi mắt Chu Lâm nhìn chằm chằm Trác Duyên đang cúi đầu nhìn thực đơn: “Tôi chỉ tò mò mà thôi, bây giờ nhìn thấy rồi, đạt được tâm nguyện, vốn không có việc gì.”

Trác Duyên trả lại thực đơn cho Lục Kinh, đi thẳng vào vấn đề: “Anh Chu, trước đây anh thu mua một ít cổ phần của công ty, hiện tại cổ phần trong tay chỉ có 2%, việc sa thải tổng giám đốc Trác Tường trong hội đồng quản trị hình như còn kém xa, tôi có một giấy ủy quyền, muốn ủy thác cho anh thực hiện quyền biểu quyết thay mặt tôi.”

Chu Lâm không khỏi nở nụ cười: “Ai, tôi thích Tiểu Duyên như vậy, không chỉ sảng khoái mà còn thông minh!”

Sự việc không có gì phức tạp, chỉ cần lấy ra chứng cứ Trác Tường tổn hại lợi ích của công ty, ông ta căn bản không chạy được.

“Vậy Tiểu Duyên có nghĩ tới, chức vụ tổng giám đốc mới sẽ cho ai không?” Lúc trước Chu Lâm chỉ cảm thấy chuyện Lục Kinh nói với hắn có chút thú vị, hắn lại là người thích chơi nên tới đây. Nhưng bây giờ nhìn thấy Trác Duyên, hắn cảm thấy Trác Duyên càng thêm thú vị.

Trác Duyên còn chưa biết rõ suy nghĩ của Chu Lâm, liền hỏi: “Vậy anh Chu có đề cử ai không?”

Chu Lâm cũng không úp mở nữa: “Vậy cậu cảm thấy tôi thế nào?”

Trác Duyên hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Anh Chu đang nói đùa đúng không? Tuy nói công ty Viễn Phương là bảo vật vô giá mà ba mẹ tôi để lại cho tôi, nhưng tôi cũng sẽ không tự lừa mình dối người. Giá trị của công ty Viễn Phương anh Chu cũng rõ ràng, anh Chu xác định ở lại trong miếu nhỏ của chúng tôi sao?”

Chu Lâm lắc đầu: “Công ty Viễn Phương có giá trị hay không tôi không biết, nhưng ánh mắt nhìn người của tôi luôn rất chuẩn, cậu rất có giá trị.” Hắn dành thời gian nhìn thoáng qua Lục Kinh: “Hơn nữa, tôi cũng tin tưởng, chuyện do người tạo, sự phát triển sau này của công ty Viễn Phương, không ai biết.”

“Ăn cơm đi.” Lục Kinh mở miệng nói.

Trác Duyên và Chu Lâm đạt được ý kiến, liền vui vẻ ăn mỹ vị của Đào Ký. Nửa đường hơi mắc tiểu nên cậu nói với hai người rồi đi vệ sinh.

Thanh danh của Đào Ký không chỉ thể hiện ở màu sắc ẩm thực của nó, mỗi phương diện đều cực kỳ chu đáo, ngay cả phòng vệ sinh cũng cao hơn nhiều so với nhà hàng bình thường.

Trong phòng vệ sinh còn có chút hương thơm nhàn nhạt, Trác Duyên đẩy cửa một gian phòng, đóng cửa lại, kéo quần xuống, bắt đầu xả nước.

Lúc này, bên ngoài phòng vệ sinh truyền đến một loạt tiếng bước chân, trong đó còn xen lẫn lời nói say xỉn của mấy người đàn ông.

“Đào Ký này quả thật không tệ, chỉ là đáng tiếc không vui, ha ha ha…”

“Vương tổng nói đúng, ngài yên tâm, cơm nước xong đã có sắp xếp, biết sở thích của ngài, ngài yên tâm đi.”

“Ừm, hiểu chuyện! Ha ha, chờ tôi đi vệ sinh xong, khà khà, liền đi, liền đi hưởng thụ…”

“Vậy tôi sẽ ở ngoài cửa chờ ngài.”

Cách vách Trác Duyên đi vào một người, cậu rung cậu em của mình, bắt đầu mặc quần, kết quả khóa kéo quần bị kẹt dây, kéo không được, cậu đành phải khom lưng tách khóa kéo và đầu dây ra, lúc này mới mặc xong quần.

Đẩy cửa ra, đi tới trước bồn rửa tay, mở vòi nước ra, phía sau có người đi tới vị trí bên cạnh cậu, Trác Duyên cũng không để ý, vẫn rửa tay xong đóng vòi nước lại. Cậu đi ngang qua bên cạnh người đàn ông định đi ra ngoài, kết quả lại bị người kéo cánh tay lại!

Cậu xoay người nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, cao trung bình đang dùng một loại ánh mắt dâm tà nhìn mình. Người đàn ông cắn môi cười, lộ ra một cái răng vàng bị khói hun qua, phun ra lời nói khiến người ta ghê tởm: “Em trai nhỏ, sao lại một mình ở chỗ này?”

Trác Duyên cười lạnh một tiếng, đưa tay giữ chặt cổ tay gã dùng sức xoay một cái, đối phương nhất thời gào thét, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.

Người canh giữ ngoài cửa nghe được động tĩnh trong phòng vệ sinh, vội vàng chạy vào, người đàn ông nhìn thấy anh ta, lập tức kêu lên: “Mau giúp ông đây dạy dỗ nó! Mẹ kiếp! Không biết trời cao đất dày, cho mày mặt mũi mà không…”

Trác Duyên dùng chân đá gã trên mặt đất: “Câm miệng thối của mày lại.” Cậu thật sự bị ghê tởm đến mức muốn ói, thế mà muốn dâm ô cậu, mợ nó, thịt cá vừa mới ăn vào đều bị cậu phun ra.

“Sao mày lại đánh người?” Người đi vào vội vàng đỡ người đàn ông: “Mày đứng lại cho tao!”

Trác Duyên căn bản không để ý tới hắn, nâng chân dài đi ra ngoài.

Ai ngờ vị lão tổng ghê tởm kia lập tức đuổi theo, sai người đi cùng bắt Trác Duyên. Tuy rằng tức giận Trác Duyên đánh gã, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt Trác Duyên, gã liền tăng mạnh hormone trên thận, t1nh trùng thượng não, làm bộ muốn kéo Trác Duyên vào tay.

Gã chưa từng thấy người nào tướng mạo xuất sắc như vậy?

Trác Duyên né tránh bàn tay heo muối của hai người, cất chân dài đi về phía phòng riêng. Tuy rằng rất muốn đánh bọn họ một trận để giải tỏa, nhưng nơi này dù sao cũng không phải phòng vệ sinh, cậu không thể xúc động.

Hai người đuổi không kịp cậu, cũng bỏ qua.

Trác Duyên tâm tình khó chịu trở lại phòng riêng, tuy rằng không bị chiếm được tiện nghi, nhưng cảm giác ghê tởm trong lòng vẫn không có biện pháp buông bỏ, sắc mặt cũng lộ ra vài phần.

“Sao lại đi lâu như vậy?” Chu Lâm gắp một hạt đậu phộng ném vào miệng, nhìn sắc mặt Trác Duyên mang theo chút ý lạnh hỏi.

Ánh mắt Lục Kinh cũng rơi vào trong mắt đào hoa còn ẩn chứa ý tức giận, giọng nói không khỏi trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là ở trong phòng vệ sinh gặp phải tên bi3n thái.” Trác Duyên dù sao cũng không phải mười sáu tuổi, còn không đến mức bị kinh sợ. Cậu bình phục lại cảm xúc, một lần nữa cầm đũa bắt đầu ăn đĩa cá trước mặt.

Bi3n thái? Chu Lâm theo bản năng nhìn sắc mặt Lục Kinh, quả nhiên, so với đáy nồi còn đen hơn.

Gặp phải bi3n thái trong nhà vệ sinh nam có cần nói thêm gì không? Kẻ ngốc cũng biết có ý nghĩa gì. Chu Lâm liếc mắt nhìn mặt Trác Duyên một cái, chậc chậc, thật đúng là rất coi trọng.

“Em không sao chứ?”

Trác Duyên lắc đầu: “Tôi đạp hắn ta một cước rồi rời đi.”

Sắc mặt Lục Kinh thoáng chậm lại một chút: “Sau này nếu gặp phải loại chuyện này, nói ngay cho tôi biết.” Nếu như anh ở đó, chỉ sợ không đơn giản như đá một cước là xong.

Trác Duyên ăn cá ngon, tâm tình tốt hơn rất nhiều, cười với Lục Kinh: “Không có việc gì, chỉ có tôi đánh bọn họ thôi.”

Lục Kinh thấy cậu không chịu bao nhiêu ảnh hưởng, trong lòng buồn bực thoáng nhạt đi một chút, nhưng đồng thời lại phỉ nhổ chính mình trong lòng, dù sao mình cũng sắp trở thành bi3n thái trong miệng Trác Duyên rồi.

Anh lo lắng một ngày nào đó, tự chủ mà anh tự hào sẽ sụp đổ.

***********************

- -----oOo------