Người Giấy Thế Thân

Chương 5



5.

Chờ đến khi tôi tỉnh lại lần nữa bản thân đã nằm ở trên giường của mình, ngoại trừ ba mẹ còn có một người xa lạ đứng ở bên cạnh giường của tôi. Tuy nói là tỉnh lại nhưng mí mắt của tôi vẫn rất nặng căn bản không mở mắt ra được, thân thể cũng hoàn toàn không thể động đậy chỉ có thể nghe được tiếng động xung quanh. Giọng nói xa lạ kia là của một người đàn ông, nghe có vẻ như rất quen tai nhưng nhất thời tôi lại không nghĩ ra được.

"Ngàn vạn lần phải chú ý, không thể ăn đồ không sạch sẽ."

"Được được được, thức ăn chúng tôi chuẩn bị cho nó đều là do ngài chỉ định. Hôm qua có một người bạn đến thăm nhà không biết tình huống của con bé nên mới xảy ra cớ sự như vậy." Là giọng nói của mẹ.

"Ừm, nó cũng không ăn nhiều lắm. Yên tâm đi, không có việc gì."

Tôi cảm giác cánh tay của mình bị người cầm lấy lật tới lui xem xét, dùng ngón tay vuốt ve vài cái sau đó buông xuống: "Làn da sao lại có chút bị tổn thương rồi, gần đây có phải đã không khống chế tốt nhiệt độ hay không?"

Ba mẹ tôi cật lực phủ nhận.

Người nọ đến gần mặt của tôi, dùng hai tay mát xa da đầu, hơi thở ấm áp phả vào trán tôi: "Trùng tu lại tóc nơi này một chút đi."

Hắn chú ý đến tôi đã có phản ứng, "Hử? Cô tỉnh rồi?"

Tôi muốn nói chuyện nhưng chỉ có thể há miệng thở dốc, vẫn không thể nói nên lời. Người nọ vỗ lấy cổ tôi, nhẹ giọng nói: "Có phải buồn ngủ rồi không? Không sao cả, cô cứ ngủ đi."

Theo như lời nói của hắn ý thức của tôi dần mơ hồ, trước khi chìm vào giấc ngủ rốt cuộc tôi cũng đã nhớ ra. Người này họ Vương, chính là vị bác sĩ điều trị chính của tôi khi còn ở bệnh viện hồi phục chức năng, mỗi lần tôi làm trị liệu đều sẽ giống như vừa nãy thôi miên tôi để tôi ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu tôi lại chậm rãi tỉnh lại, lần này xác thực đã thanh tỉnh không ít, hơn nữa còn có thể tự do hoạt động. Tôi ngồi xuống giường nhìn vị bác sĩ Vương kia đang thu dọn đồ đạc, hắn chỉ mang theo một vali kiểu cũ và đang thu dọn lại một ít thứ gì đó trông rất giống tóc giả. Tôi sờ tóc trên đầu mình… Hắn không phải là bác sĩ chỉnh hình sao? Sao còn mang theo loại đồ vật này bên mình kia chứ.

Áo blouse trắng sau khi được hắn cởi ra đã được bỏ vào trong rương. Tôi nhìn vạt áo blouse cùng cổ tay áo đã bị dính rất nhiều màu sắc sặc sỡ, chủ yếu là màu hồng nhạt, màu vàng cùng với màu trắng đen. Thành thật mà nói thì chiếc áo kia một chút cũng không giống áo khoác của một người bác sĩ, mà là giống với loại tạp dề của sinh viên mỹ thuật hơn.

Thấy tôi đã tỉnh lại bác sĩ Vương mỉm cười gật đầu với tôi, cũng không định nói với tôi câu gì, sau khi hẹn thời gian lần tới đến kiểm tra với ba của tôi thì liền rời đi. Ngay tại lúc hắn rời khỏi cửa, đột nhiên từ túi áo khoác có rơi xuống một vật gì đấy nhưng bản thân hắn lại không phát hiện ra. Tôi vội vàng tiến lên nhặt lấy, là một tấm thiệp mời. Mặt trên viết "Lễ kỷ niệm thành lập bảo tàng tượng sáp Trùng Khánh của ×××", ba chữ ở phía trước đã bị thứ giống như dầu sáp màu lam làm nhòe đi. Tôi tiện tay mở ra nhìn, mặt trên có viết "Đại Sư Vương Thư Ý", cũng không biết là ai. Tôi đuổi theo trả lại tấm thiệp mời cho bác sĩ Vương, sắc mặt của hắn cổ quái liếc nhìn tôi một cái, nói lời cảm tạ sau đó liền rời đi.

Hắn đi rồi tôi vẫn còn đang canh cánh trong lòng chuyện trước khi tôi hôn mê bất tỉnh, tôi kể cho ba mẹ nghe chuyện mình bị mẹ Triệu tóm lấy đến ngất xỉu. Mẹ tôi nghe xong lại giống như đã nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, cười đến không thẳng nổi thắt lưng.

Tôi bị hành động của mẹ làm cho không hiểu mô tê gì, sau khi thật vất vả cười xong mẹ mới giải thích mối nghi hoặc của tôi: "Con đây là bụng đau đến đầu óc cũng hỏng rồi ư. Rõ ràng là con ăn phải thứ không sạch sẽ gì đó khiến cho mình bị viêm dạ dày, mẹ Triệu nhìn thấy con đau té xỉu ở trước cửa nhà chúng ta liền nhanh chóng ôm con vào nhà, còn gọi điện thoại cho ba mẹ biết, sao con lại "lấy oán trả ơn" người ta như vậy chứ ha ha ha."

Nghĩ đến dáng vẻ không bình thường của mẹ Triệu lần trước, hơn nữa bà ấy cùng ba mẹ và mọi người trong thôn luôn không biết đã ở nơi đâu, trong lòng tôi liền không khỏi nhận thức bọn họ đã sớm "đồng dạng" với nhau, tôi nhanh chóng im miệng không nói thêm gì nữa.