Người Giấy

Chương 24: Lạm quyền



Không cần nhớ chúng ta đã thỏa thuận những gì.

Vì biết sẽ không còn dũng khí để đi tiếp nữa.

*

**

Tiếng bước chân ngập ngừng, nam sinh tựa lưng trước cửa phòng Hội trưởng, hít hơi sâu, nét mặt tràn đầy vẻ lo âu, cậu bặm môi, đưa tay khe khẽ gõ vào cửa.

"Cốc! Cốc!"

- Vào đi!

Bên trong phòng, tiếng con gái ngọt dịu mà uy quyền cất lên, nam sinh tự dưng lại tuôn mồ hôi ướt đẫm.

Cánh cửa được đẩy vào, người mặc chiếc áo chemise cố gắng chỉnh trang lại cho tươm tất. Cậu học sinh len lén mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang chăm chú ghi chép, gương mặt xinh đẹp, ấy thế mà lại mang sắc thái lãnh băng, uy nghiêm, làm người ta nể sợ.

- Ngồi xuống đi! – Lý Uyển Nghi ngọt ngào mỉm cười, đưa tay chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn của mình, niềm nở.

Cậu học sinh trân trân nhìn cô, dấy lên bất an trong lòng, chợt thấy ánh mắt mình khiếm nhã khi cứ chòng chọc vào khuôn mặt của nàng Hội trưởng Hội học sinh, ánh mắt đó thu lại. Cậu rụt đầu.

- Sao không ngồi? – Chất giọng ấy lại vang vang như tiếng đàn du dương, nhưng lại mang cho người ta cảm giác đe dọa.

Cậu lặp bặp:

- Cảm ơn cậu, nhưng mà.. Cậu mời tớ lên đây.. Có gì không?

Uyển Nghi thả bút xuống mặt bàn, đan hai bàn tay, cô gái nhoẻn môi tư lự rồi nhìn cậu học sinh.

- Thế Danh, cậu đã khoẻ chưa?

Tự nhiên câu hỏi tưởng chừng hết sức bình thường này lại làm Thế Danh đỏ mặt, cậu đáp:

- Cảm ơn cậu quan tâm, tớ khoẻ rồi!

- Ô, thế à? – Cô se những sợi tóc mềm mềm quanh đầu ngón tay, nheo mắt tinh nghịch - Tớ hi vọng sau này cậu có thể dắt con tới chào bạn cũ một tiếng nhá!

Rõ ràng là Nghi đang cợt nhã, nhưng Danh chỉ biết ngậm miệng, mặt đỏ gấc, có vẻ như đang kiềm chế tức giận. Ai lại không nhớ chuyện tuần trước cô hot girl khối 11 Thái Ngọc Ban Mai đã gây ra chuyện động trời gì với cậu, cũng vì vậy mà Mai mới mất quyền tham gia "Hoa khôi học đường".

Nguyễn Thế Danh mím môi, ngồi xuống ghế, giọng có chút gằn:

- Hội trưởng, xin mời cậu vào đề chính.

- Hi hi, thẳng thắn lắm! – Cô cười thanh nhã, kề mặt gần cậu bạn - Chẳng hay bạn nhớ chuyện bạn đi học trễ, vi phạm nội quy bao nhiêu lần không? Số điểm bạn đáng nhẽ đã bị trừ đến tận xuống mức trung bình rồi mà ta? Sao hôm nay kiểm lại sổ mà mình vẫn thấy điểm của bạn ở mức khá thế?

Hai vai có vẻ cứng đơ, rồi rụt cổ, Danh mỉm cười, hạ giọng:

- Tớ lúc nào cũng nhớ ơn giúp đỡ của Hội trưởng, cảm ơn cậu đã giảm nhẹ vi phạm của tớ.

- Tốt! Xem như cậu không phải là người vong ơn.. Vậy.. tôi cần cậu giúp một việc, được chứ?

Thế Danh ngẩng đầu, chân mày hơi giật giật, ậm ừ:

- Cậu cứ nói.

Nghi nhàn nhã ngả lưng ra sau ghế, đôi mắt to trong veo chớp chớp, nói khẽ khàng:

- Bình chọn cho Ngô Song Kỳ trong cuộc bình chọn đại diện An Đằng tham gia "Hoa khôi học đường".

Ánh mắt đen trầm tư chớp nhẹ, Danh nghiêng đầu:

- Bạn muốn Song Kỳ được thay mặt trường chúng ta dự thi?

- Phải.

Danh nhướng mày:

- Hình như không chỉ vậy? - Thế Danh lờ mờ đã đoán ra ý của Nghi, vốn dĩ với quan hệ thân thiết của Danh và Kỳ, cậu đương nhiên sẽ bình chọn cho cô em họ Song Kỳ, cũng chẳng cần tới Uyển Nghi ra mặt.

Nghi cười tươi, hàm răng trắng đều:

- Còn gì bằng!

Nguyễn Thế Danh gật gù, môi cong hờ hững, ánh mắt chiếu tia mưu mô, cậu đứng dậy, giọng rù rì:

- Tớ sẽ nhắc những bạn có tên trong sổ vi phạm nội quy phải "nhớ ơn" của cậu, Hội trưởng.

Đưa tay chỉnh lại cà vạt trên cổ, Danh nheo mắt, lém lỉnh. Tiếng giày nện trên nền gạch lạnh, Danh thư thả bỏ đi khỏi phòng, trên môi chợt có nụ cười vu vơ. Phía sau, chợt vang lên tiếng cười thõa mãn.

- Ngô Song Kỳ, tôi chỉ có thể giúp được cô trong giới hạn. Ít ra đã phải tốn hao công sức nhân đạo với đám học sinh đó rồi, phần còn lại phải do năng lực của cô tạo nên. Good luck!

[..]

- Quang Tuấn, dạo này em khoẻ chứ?

- Cảm ơn chị Uyển Nghi, em khoẻ.

- Chị mời em đến để giải quyết vụ em sử dụng điện thoại trong giờ học. Haiz.. Có thể đợt này em sẽ bị báo phụ huynh đấy.

- Chị, đừng.. đừng, em xin chị mà!

- Ơ, tại sao chứ? Em vi phạm thì phải bị mời phụ huynh để trao đổi tác phong học tập của em. Thầy giám thị đã tin tưởng giao cho chị kiểm tra đột xuất và ghi nhận vi phạm của học sinh, đương nhiên chị phải nghiêm chỉnh tuân theo rồi.

- Nhưng.. Mẹ em mà biết thì em sẽ no đòn. Chị ơi, cứu em với! Phạt em sao cũng được, nhưng đừng báo với phụ huynh!

- Em.. Muốn chị không báo phụ huynh?

- Vâng.

- Em chắc chứ?

- Làm ơn cứu em, chị Uyển Nghi xinh đẹp, tốt bụng. Em xin chị!

- Haiz.. Em làm khó cho chị quá! Nhưng mà.. Chị rất quý em. Quang Tuấn lại là học sinh mới vi phạm lần đầu, chị cũng thấy cần cho em cơ hội để sửa sai.

- Đúng ạ. Em sẽ biết ơn chị nhiều lắm!

- Ừm.. Vậy thì..

[..]

- Chị Uyển Nghi, tha cho em, em xin chị! Đừng đình chỉ học tập em mà!

- Haiz.. Ái Như, em rõ quy định đã ghi sẽ đình chỉ học sinh nghỉ học không phép nhiều ngày liên tiếp. Hình như em đang hẹn hò với một cậu beatboxer nào đó? Em bị đình chỉ học tập đến khi nhà trường ra quyết định xử lí hạnh kiểm của em và báo với phụ huynh.

- Chị, xin chị đừng báo cho cha em biết, ông ấy sẽ giết em mất.

- Sao chứ? Đó là quy định của nhà trường, làm sao chị giúp em được chứ?

- Nhưng chị là người quản lí việc nghỉ phép, vi phạm của học sinh hỗ trợ thầy giám thị mà!

- Ơ, thì là vậy, nhưng thế là em muốn..

- Em xin chị! Một lần này thôi! Em hứa sẽ không tái phạm nữa đâu! Một lần này thôi mà!

- Hây, em làm khó chị quá!

- Em xin chị mà! Sau này em nguyện báo đáp ơn chị!

- Báo đáp sao? Hi hi, không cần nghe nặng nhọc thế đâu. Một việc nho nhỏ thôi!

- Lên núi đao, xuống chảo lửa em cũng làm.

- Tốt! Thế thì em..

"Cót! Rầm rầm!"

Bất thình lình, cánh cửa bị đẩy mạnh bạo va vào tường làm người trong phòng thót cả tim. Có kẻ đã phá hỏng đoạn đối thoại kín đáo này.

Âm thanh trong phòng ngưng bặt, nghe rõ cả tiếng thở, tiếng tim run rẩy đập và như là âm thanh của mồ hôi rét lạnh đang nhỏ xuống sàn. Lý Uyển Nghi thảng thốt che miệng trong khi Ái Như quay người, trợn mắt người vừa bước vào phòng.

- Thì sao, chị Uyển Nghi?

Tiếng nói rất nhẹ, mang hơi hướm nguy hiểm thật sự. Uyển Nghi hoảng hốt đứng phắt dậy.

Cây bút lăn xuống sàn.

Nghi lặp bặp:

- Hiểu Khiết, sao lại..

Dương Hiểu Khiết nhoẻn môi tựa như cười, nhưng ánh mắt lại lạnh băng. Ái Như đứng dậy, chiếc ghế bị dịch chuyển vang lên tiếng cọt kẹt. Khiết khoanh tay, bình tĩnh bước vào.

Tiếng bước chân dứt khoát, không đắn đo, là cả một sự đe dọa u ám đến đối phương.

Quạt trần vù vù quay, những tà váy nhè nhẹ tung như những cánh đào lay trước gió. Đôi mắt nâu bình lặng quét qua hai cô gái, môi dần cong lên thành nụ cười rõ rệt, Khiết cất lời:

- Bạn là.. Phạm Ái Như, lớp 11D? – Đôi mắt ghé nhìn bảng tên trên ngực áo cô gái mang gương mặt đã tái xanh. Ái Như rụt rè gật đầu, nhìn cậu Hội trưởng Hội mỹ thuật được bao nữ sinh mến mộ như hoàng tử trong truyền thuyết mà khẽ bồi hồi.

Uyển Nghi đứng trân ra, chăm chú nhìn cậu.

Trên trán Khiết vòng hết quả đầu bị băng bằng dải gạc trắng, mặt cậu cũng trắng bệch, môi khô bong thành vảy. Tuy vậy nhưng nét nho nhã, dịu dàng của chàng trai không hề suy giảm, Hiểu Khiết thân thiện nhìn Như, nói:

- Ừm, tốt. Vậy.. Như và chị Nghi đang bàn xong việc chưa? Khiết muốn trao đổi vài điều với Hội trưởng một chút.

Lý Uyển Nghi cau mày. Ái Như liếc mắt nhìn qua Nghi, như chờ ý kiến, cô nhận được cái đánh mắt khẽ khàng của cô Hội trưởng xinh đẹp nên vội vã gật đầu chào, bỏ ra khỏi phòng.

Lặng như tờ.

Lý Uyển Nghi bấm chặt móng tay cấu sâu vào da thịt trong bàn tay, hít thở nén sự lo lắng, cô gượng cười, tỏ ra tự nhiên:

- Khiết, cậu.. tìm tôi có gì không?

Khiết quay mặt nhìn cửa phòng đã đóng chặt, ánh mắt xét nét ghim vào khuôn mặt xinh xắn kia.

- Chị có biết những điều vừa rồi đã làm là hết sức tồi tệ không?

Cô cắn môi:

- Việc gì chứ?

Hiểu Khiết cau mày, đôi mắt nâu thấp thoáng kìm nén kích động.

- Đừng giả vờ ngây ngô. Em nói chuyện chị lạm dụng chức quyền, cố ý giảm nhẹ vi phạm cho học sinh, cấu kết chơi bẩn giành phiếu bình chọn cho ứng cử viên hoa khôi. Đó, những việc chị đã làm đó, chị có gì để giải thích?

- Sao.. sao Khiết biết chứ?

- Hơ, đáng nhẽ hôm nay em không đi học, nhưng lo chuẩn bị cho lễ kỉ niệm 20 năm thành lập trường nên mới cố đến chỗ chị để lấy tài liệu, nhờ vậy mà mới biết chuyện động trời này chứ. Lý Uyển Nghi, trước giờ em rất tôn trọng chị, nhưng giờ chị làm em thật sự thất vọng!

Uyển Nghi bắt đầu bấn loạn, cô nắm tay Khiết, giọng run lên:

- Khiết à, Nghi xin lỗi! Cậu đừng nói ra mà! Nghi chỉ muốn giúp Kỳ! Đừng nói ra chuyện này mà! Nghi xin cậu đấy!

Dương Hiểu Khiết thở dài, tháo tay Uyển Nghi ra, cậu vùng vằng.

- Xin lỗi chị, em không thể bao che chị được. Rõ ràng là chị sai rồi!

- Nghi chỉ vì giúp Song Kỳ thôi mà! Nghi..

- Đủ rồi! Đừng viện lí do! Chị làm thế không xứng đáng với tư cách Hội trưởng Hội học sinh. Không thể vì tình cảm riêng tư mà đánh mất sự công bằng của một cuộc thi được! Em sẽ báo với thầy Hiệu trưởng. Chào chị!

Uyển Nghi vội vàng đuổi theo Khiết đang bỏ ra khỏi căn phòng, gương mặt hoảng sợ mà tái nhợt. Tiếng nói cô vang lên níu kéo, khổ tâm hướng theo cậu:

- Dương Hiểu Khiết, cậu biết rõ là tôi thích cậu từ lâu rồi mà!

Đôi chân cậu thiếu niên bỗng khựng lại.

Nghi nhẹ nhàng nhón chân bước tới gần, đôi tay thon gầy siết chặt lấy eo cậu từ phía sau. Cái ôm rất chặt, rất quyến luyến.

- Tôi không thích Châu Hạ Anh bởi vì cô ta luôn bám theo cậu. Tôi không muốn cô ta dự thi "Hoa khôi học đường". Tôi ghen tị với cô ấy vì cậu luôn quấn quýt cùng cổ. Tôi thích cậu! Thật sự rất thích cậu!

Trước biểu hiện mãnh liệt của Uyển Nghi, Khiết chỉ thở dài, ngón tay khéo léo tách tay cô ra khỏi người mình, cậu xoay người, chăm chú nhìn đôi mắt đã ngân ngấn lệ của Lý Uyển Nghi.

- Em nhắc cho chị nhớ hai điều: Thứ nhất, đối với Hạ Anh, chúng em không chỉ là bạn bè thông thường, cô ấy còn là con gái của mẹ kế của em, mối quan hệ của bọn này không phải chị không rõ? Em không thích chị làm khó dễ Hạ Anh, vì nếu chị dám, tức là chị công khai đụng đến người nhà họ Dương; Thứ hai, đối với chị, em chỉ xem chị như một người chị của mình, hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác. Chị hiểu những gì em nói chứ?

Nghi lắc đầu, ánh mắt kiên định. Cô gào lên:

- Nghi không cần biết gì cả! Nghi chỉ muốn Khiết! Tôi thích cậu! Thích phát điên lên được! Tôi không cần biết gì cả! Tôi dùng mọi cách, thậm chí là thủ đoạn để có được cậu! Dương Hiểu Khiết, mãi mãi cậu là của tôi!

Cánh môi nứt rạn hằn những vệt máu đỏ, trên gương mặt cậu có vài vết xước nhỏ. Đôi mắt Hiểu Khiết như xoáy tận tâm trí cô. Tiếng nói cậu nhẹ như gió, nhưng đầy cay đắng, phũ phàng.

- Lý Uyển Nghi, thượng đế ban cho chị một gương mặt đẹp tựa thiên thần, một trí tuệ thông minh sắc sảo. Chị đủ điều kiện để làm điêu đứng bao nhiêu người, cớ sao cứ mãi phải đeo đuổi em? Chị đừng vì tình cảm mà mê muội loạn trí. Dù sao, em cũng không-thể-thích-chị!

Đôi mắt Nghi đã ướt nhòa. Khiết quay lưng, lạnh lùng bỏ đi.

Uyển Nghi khuỵ ngã trên nền gạch lạnh ngắt, vai run lên bần bật.

Đau? Có phải cô đang đau? Khi tình yêu bị khước từ lại đau đớn thế này sao? Do cô quá yêu nên mới đau như vậy, cô muốn giữ lấy trái tim đó, nhưng cớ sao nó cứ mãi hờ hững, xa xăm thế này?

Vì yêu mới đau!

Mới hụt hẫng!

Mới vỡ vụn!

Mới-bất-chấp-tất-cả!

Tiếng khóc khẽ, dần sụt sùi lớn hơn, tiếng chân của Khiết dừng ở cửa phòng. Cô gái phía sau đã quỳ hẳn trên sàn.

Tiếng cậu nhỏ nhẹ.

- Em không muốn thấy chị giở thêm bất cứ trò gì! Xem như.. em chưa từng đến đây!

Nghi vuốt nước mắt lăn trên má, phủi chân đứng dậy, trong chất giọng còn run run vẫn vang lên biểu cảm khảng khái.

- Tôi không bao giờ bỏ cuộc đâu! Rồi cậu sẽ là của tôi!

- Tuỳ chị - Câu đáp gọn. Khiết bỏ đi, đôi mắt lạnh như bị bao phủ một lớp sương mù.

Dõi mắt theo cậu, Nghi tựa lưng vào bản lề, đôi mắt đỏ ầng ậc, cô nắm chặt bàn tay thành đấm, mặc kệ những móng dài đang đâm tứa máu cắm vào da. Nụ cười trên môi cô thật yếu ớt.

*

**

- Mẹ, con nghe! - Thả người trên lưng ghế xe, Hiểu Khiết cố nén tâm trạng bực bội của mình xuống, bình tĩnh trả lời.

"Con vẫn ổn chứ? Mẹ vừa được báo tin con.."

- Con không sao ạ! - Cậu ngắt lời, cười nhạt. Cậu bị tai nạn cũng mấy ngày rồi, đến hôm nay mẹ cậu mới hay tin, còn cha cậu, cậu chẳng biết ông ta đang ở phương trời nào nữa, chỉ để tạm cô thư kí của mình lại xem xét tình hình của cậu rồi báo lại, ngay cả một cú điện thoại cũng không.

"Dạo này Hạ Anh sống vẫn tốt chứ con? Con bé tuy không tỏ thái độ, nhưng mẹ biết nó không muốn chúng ta đá động tới nó."

- Em ấy vẫn khỏe ạ, nghe nói dạo này lại hay trở về cô nhi viện thăm lũ trẻ, à, còn có một chàng trai hay quẩn quanh bên cạnh. - Nói về Hạ Anh, đột nhiên Khiết không thấy khó chịu nữa, có lẽ đây là chủ đề dễ chịu nhất trong mối quan hệ của họ.

"Là cậu An Tử Đằng nào đó phải không con?"

- Không ạ, hình như là một du học sinh. Con không thể tìm ra thân phận của cậu ta.

"Ồ, người đó có tốt không? Mẹ thật có lỗi khi không thể ở bên cạnh hai đứa, con bé Hạ Anh đó thì tính tình bướng bỉnh không chịu được, nằng nặc cứ muốn dọn ra ngoài. Mẹ chỉ có thể tin tưởng gửi gắm con lo cho em giúp mẹ."

Khiết thở dài, bản thân cũng không rõ mình đang cảm giác gì, chỉ thấy một chút chua xót, một chút thương hại, mọi thứ cứ mơ hồ như vậy.

- Có lẽ mẹ hiểu rõ hơn hết, vì sao Hạ Anh trở về ngôi nhà nhỏ cũ kĩ kia, vì sao Hạ Anh lại cư xử như vậy. Thứ cô ấy cần là tình thương, chứ không phải là những lời quan tâm sáo rỗng. Nếu như lúc trước mẹ thật tình không muốn nuôi cô ấy thì không cần nhận cô ấy từ cô nhi viện về, trao cho cô ấy hi vọng rồi bỏ rơi cô ấy ở Việt Nam một mình mà vui vẻ với gia đình nhỏ của mình ở Thụy Điển. - Tự dưng cảm thấy mình lỡ lời, Khiết im bặt, cắn chặt môi.

Chiếc xe chạy im ru, mọi cảnh quang lùi về phía sau.

"Khiết, con còn ở đó không?"

- Vâng, con đây. Con xin lỗi, hôm nay tâm trạng con không được tốt. - Cậu nhắm hờ mắt, đáp trong mệt mỏi.

"Không, con không có lỗi gì cả. Mẹ mới là người có lỗi, mẹ không có trách nhiệm với hai con. Là mẹ ích kỷ!"

Khiết đưa tay xoa thái dương, vô tình chạm vào miếng gạc trên đầu, lại nhớ tới Saito Ken, cậu bất giác lại thấy tức giận. Không muốn lôi thôi với cuộc đối thoại này nữa, cậu lấy giọng tươi tỉnh, trả lời:

- Vâng, không có gì đâu, mẹ đừng để tâm. Gửi lời thăm của con đến em Thuần, khi nào rảnh con sẽ bay sang đó thăm mọi người. Con tắt máy trước đây!

Vứt chiếc điện thoại xuống tấm thảm trải trên sàn xe, cậu co ro người, cảm giác chán chường bủa vây mình.

- Chú Hoàng, cho xe chạy đến chỗ Hạ Anh đi.

Chiếc xe quay đầu, chạy vào một con đường vắng, băng qua những ngã tư, bánh xe lăn cán qua những chiếc lá khô nằm trên đường. Không lâu sau, xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ nhắn, sơn màu lam đã cũ màu, chỉ thấy có thật nhiều hoa giấy và hoa Tóc Tiên đỏ rực bám trên hàng rào trước cổng, sắc hoa khiến ngôi nhà bớt đi vẻ đơn điệu.

Mỗi lần tâm trạng không tốt, cậu lại đến đây, dõi mắt rất lâu trông lên cửa sổ trên căn phòng áp mái. Lần này cũng vậy, không biết bao lần như vậy rồi.

Thật ra cả cậu và Hạ Anh đều chỉ là hai đứa trẻ đáng thương bị người lớn bỏ quên. Mà thật ra cậu thấy Hạ Anh còn khá khẩm hơn mình, cô ấy là một cô nhi, không biết cha mẹ ruột là ai, ít ra còn có quyền mơ tưởng một ngày nào đó cha mẹ ruột xuất hiện và đưa cô đi khỏi cuộc sống nhạt nhẽo này. Còn cậu, có cha mẹ đàng hoàng, mà mẹ thì cậu sớm đã quên mất khuôn mặt rồi, còn ông cha đáng kính thì mải mê kiếm thật nhiều tiền, nói một câu không phải bất hiếu chứ không thấy hình ảnh ông xuất hiện trên tạp chí doanh nhân thì sớm muộn gì cậu cũng chẳng nhớ ra đó là cha mình.

Duy nhất cậu cũng còn một người mẹ kế, lúc bé bà ấy đối xử với cậu cũng rất tốt, chỉ từ khi Hiểu Thuần chào đời, mối quan hệ của hai người mới nhạt dần. Vấn đề khiến cậu phát sinh một chút mâu thuẫn với bà cũng chỉ vì Hạ Anh, đứa trẻ được bà nhận nuôi cùng với người chồng quá cố bị vô sinh, sau khi bà tái hôn với cha cậu, bước vào nhà họ Dương, Hạ Anh đột nhiên mất đi một người mẹ dịu dàng bình thường. Cậu nhớ như in ngày hôm đó, Hạ Anh kéo chiếc va li nho nhỏ, mặc cái váy ren hoa ngang gối nhẹ nhàng bước ra khỏi cổng nhà họ Dương, cậu đuổi theo, rưng rức khóc:

"Hạ Anh, đừng đi mà! Cậu không muốn làm bạn với tớ nữa sao?"

"Tên ngốc này, tớ chỉ muốn dọn ra ngoài sống cho thoải mái thôi. Tớ có nhà mà. Tớ thích ở nơi đó hơn." - Cô phì cười, vỗ má cậu.

"Không! Không! Cậu mà đi tớ sẽ gọi sang Thụy Điển mách mẹ đấy! Đừng mà!"

"Tớ đã hỏi ý kiến cha trước rồi, cậu không cần lo. Chúng ta vẫn có thể gặp nhau ở An Đằng mà!"

Cậu chỉ có thể bất lực nhìn cô bước lên xe rời đi.

Năm đó Hạ Anh 14 tuổi.

Kể từ đó chỉ còn một mình cậu sống trong một ngôi nhà rộng lớn. Cậu vô cùng cô đơn. Từ đó, mỗi lần có chuyện buồn cậu chỉ dám len lén đứng trước cửa nhà cô gái nhỏ, có khi đứng nhìn đến khuya, đợi đến lúc ngọn đèn trong căn phòng áp mái tắt lịm cậu mới chịu ra về.

Nhiều khi bản thân cậu cũng nhận ra mình thật ngốc nghếch, cứ vô vọng dõi theo bước chân một cô gái. Mà biết sao được, cả tuổi thơ của cậu, cả thanh xuân của cậu, hình ảnh cô ấy đã choán ngập tâm trí. Cho nên, cậu chưa bao giờ hối hận vì đã yêu quý cô ấy.