Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 20



An mở choàng mắt giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Mất vài giây cậu mới ý thức được bản thân đang ở chỗ nào. Đập vào mắt An lúc này là lồng ngực to rộng ấm áp tỏa nhiệt y hệt một cái lò sưởi.

Đầu đau như búa bổ, An ngọ nguậy muốn tránh thoát khỏi vòng tay ai kia. Hai tay bị ôm cứng không thể thoát.

Cảm nhận người trong lòng nhúc nhích lộn xộn, Phelan nhấc chân ôm ghì An, mạnh mẽ làm cậu không có cơ hội tránh thoát. Khoảng cách hai người dính sát vào nhau không một kẽ hở, đến nỗi An có thể cảm nhận được trái tim đập rộn ràng mạnh mẽ của đối phương.

Cậu khó khăn ngửa đầu nhìn gương mặt ai kia. Hai mắt hắn nhắm nghiền, hẳn là rất mệt mỏi mới có thể ngủ say như thế, còn nhầm cậu thành gối ôm cho được.

Từ góc độ của An có thể thấy thâm thâm xanh xanh ẩn gân máu, nhịp thở hắn đều đều. Không thể phủ nhận, Phelan thừa hưởng được hầu hết nét đẹp tinh túy nhất của công tước và phu nhân, vừa mềm mại lại cương nghị. Duy chỉ có ánh mắt quá đặc trưng của dòng họ Walter, ngông cuồng và tự mãn.

Mắt cậu lại va phải đuôi chân mày Phelan, nơi đó có một nốt ruồi đen nho nhỏ. Làm dịu đi tổng thể gương mặt cứng cáp của hắn. Người này chỉ có khi ngủ say mới làm người ta yêu thích, một khi hắn mở miệng là chỉ muốn đấm cho một phát thôi.

Ngủ chung thế này cậu cũng không quá ngượng ngập. Cũng không phải lần đầu.

Cách đây rất lâu, bọn họ chung giường hơn nửa tháng. Lúc ấy không biết Phelan giở chứng gì, bảo bản thân thường xuyên gặp ác mộng, cần người trực đêm cho hắn ngủ. Và người trực đêm đó không ai khác, là An, người hầu kiêm chức vệ binh, kiêm luôn chức đầu bếp riêng và cả chức trợ lý sinh hoạt.

Nằm ngây người đến gần trưa, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi. An nhịn không nổi nữa cật lực giãy dụa giơ cờ kháng nghị. Hồi lâu vẫn chưa thấy Phelan nhúc nhích, cậu đành dùng một tay ấn mạnh lên cơ bụng cứng cáp của Phelan "Hầu tước, Hầu tước. Tôi muốn đi ra ngoài." Cậu nhịn sắp sỏi thận rồi. Định bụng sẽ đợi Phelan dậy nhưng cậu đợi không được.

Từ "ra ngoài" giờ khắc này như ngòi nổ với Phelan. Hắn liền mở bừng mắt.

An giật mình "Mẹ ơi, gì vậy!?"

Giọng hắn chưa tỉnh ngủ "Không cho!" Tật xấu cáu kỉnh khi thức dậy lại phát tác. Tha cho tôi đi...

Cậu cắn răng, hai chân co quíu lại "Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết!" Phelan như thần kinh dời tay đang ôm vai cậu xuống eo, siết chặt như muốn chứng tỏ sức mạnh.

"Đừng đừng đừng." An gấp đến điên, vội vã đẩy tay Phelan ra khỏi bụng mình.

Phelan nhíu mày ngồi bật dậy, "Ngươi coi lời ta là rác rưởi à?" Nói xong còn muốn đánh cậu nhưng không biết phải đánh vào đâu. Hắn đành lật người cậu lại, đánh vào mông một cái thật vang "Ta đã định hôm nay sẽ cho người ra ngoài. Vậy mà ngươi càng ngày không biết trên dưới." Dứt lời liên phát thêm một cái.

An trợn mắt, gò má nhanh chóng đỏ ửng, hai tay luồn xuống ôm chặt bụng dưới. Phelan đánh không mạnh, nhưng nhục lắm!

Tên này ăn phải thuốc nổ à? Hành xử ngày càng chẳng ra thể thống gì. Tôn ti đâu? Gia pháp đâu?

"Hầu tước, tôi, tôi. Cho tôi ra ngoài trước đã, gấp lắm!" Lũ sắp tràn bờ đê rồi!

Phelan vin hai chân muốn chạy của An, hắn không nỡ đánh mạnh. Ở bên hắn có gì không tốt, sao cậu cứ một mực muốn rời đi?

Phelan giơ cao tay, phải đánh một lần cho hầu nhỏ nhớ.

Bộp.

Trái ngược với suy nghĩ của Phelan, An không hề kêu la hay nổi đóa. Cậu hoàn toàn lặng thinh, mặt vùi vào trong gối, hoàn toàn uể oải nằm bất động.

Lần này tới lượt Phelan hoảng hốt. Hắn nhích gối muốn chạm tay vào An liền bị cậu lắc vai né tránh.

Hắn hơi hối hận, ba ngày ba đêm cậu ở ngoài khẳng định không được ăn uống đàng hoàng, gầy đến độ xương cánh bướm cũng nhô lên. Tay hắn để giữ không trung, ngượng nghịu "Ta..."

Hắn nhích lên lại gần An thêm một chút lại cảm nhận được đầu gối đột nhiên hơi âm ẩm ươn ướt, Phelan cầm chăn định kéo ra thì bị An nắm chặt. Nhưng cậu sao đọ lại sức với Phelan, hắn giật hai cái liền tung chăn lên vứt sang bên cạnh.

Cảnh tượng trước mắt làm hắn có chút bồi hồi. Chăn dưới thân An bị ướt một mảng, màu sắc khỏi nói cũng biết là nước gì.

Rốt cuộc vẫn là Hầu tước mở lời trước "Ngươi..."

"Ra ngoài!" An ngồi thẳng người, bả vai run rẩy, mặt không hề nhìn hắn.

"Ta không biết. Ta..."

"Phelan!" An cắn chặt hàm, giọng rít qua từng kẽ răng "Ra ngoài!"

Phelan cố vớt vát "Hay để ta thay cho em..."

"Cút!" An cầm gối đập thẳng vào mặt hắn. Phelan liền đứng dậy đi ra cửa, trước khi đi còn tiếc nuối quay đầu nhìn cậu một cái.

An bị cơn nóng giận làm mờ mắt, không thèm để ý thân phận gì sất. Cúi đầu nhìn đũng quần ướt nhẹp, An chỉ biết thét lên trong im lặng.

Quê nào hơn cái quê này!?

Phelan đứng đừ người ngoài cửa, lưng tựa cửa nhìn chằm chằm xuống đôi chân trần của mình.

Sao hắn phải nghe lời cậu chứ?

"Hầu...tước?" Adam một tay còn vắt khăn trịnh trọng chào Phelan, nhìn hắn đầy hỏi chấm. Liếc mắt tới lỗ tai đỏ ửng kia cùng bộ đồ ngủ xộc xệch trên người hắn, ông hắng giọng "Hầu tước người đói bụng rồi ạ?" Ngủ đến gần trưa mới dậy. Hầu tước bị đói đến gấp gáp rồi?

Phelan đứng cho ngay ngắn, hai tay vắt sau lưng, ra vẻ bình tĩnh "Khụ...Ta đi hóng mát."

Lần này đến lượt quản gia bối rối, ông nhìn trái phải hành lang dài không có lấy một cái cửa sổ mấy lần để xác nhận: "Ngài nói thế nào chính là thế đấy." Mặt ông trở về trạng thái nghiêm túc thường ngày "Hiện giờ trời cũng đã gần trưa. Hóng mát có thể để ngày mai. Hầu tước hãy vào phòng nghỉ ngơi đi ạ, đã gần ba ngày rồi ngài chưa ngủ. Tôi sẽ sai người đem bữa trưa lên cho ngài."

"À... Ừm." Giờ hắn không thể nói hắn không dám vào phòng.

An bên trong đang ngồi thừ người trên ghế sô pha, nhìn tấm ga giường trắng muốt mình vừa mới đổi.

"Phải nhanh chóng rời khỏi cái chỗ chó chết này mới được. Sống trong nhục nhã thế này không đáng mặt đàn ông." Vừa dứt lời cậu đã vùi mặt vào tay, nỗi xấu hổ tràn lan khắp nơi, "Mình lớn vậy rồi mà còn..."

Lại nhớ đến mấy lời thẹn quá hóa giận của mình khi nãy, cậu rùng mình. Năm trước cậu từng chứng kiến có tên quý tộc đánh người hầu mình đến chết vì tội cãi lời chủ nhân.

Tay cậu còn vươn pheromone Phelan, mới hít mấy cái mà nhịp thở cậu liền trở dồn dập. Đã qua cử thuốc sáng, An không nghĩ nhiều liền tức thời liền rút thuốc viên trong túi bỏ vào miệng, uống đại ly trà lạnh trên bàn cho thông cổ.

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Phelan có lẽ đã thay quần áo ở phòng khác, sạch sẽ tươm tất. Hắn nhìn tách trà trong tay cậu một cái, rồi quay đầu ra hiệu cho những người phía sau.

Người hầu lần lượt đẩy đồ ăn vào phòng, hương thơm từ canh cơm nóng hổi tỏa ra tứ phía.

An chột dạ, ngập ngừng đặt tách trà xuống. Hành động này trong mắt Phelan là cậu còn thẹn thùng chuyện ban nãy, hắn cất tiếng trước "An. Lại đây."

Nghe lệnh, An chỉ có thể miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn đối diện Phelan, cố gắng né chạm mắt hắn nhiều nhất có thể.

"Ngươi ăn đi." – "Tôi có lỗi."

Hai người đồng thời lên tiếng. An còn tưởng Phelan mấp máy môi mấy lần là định hỏi hành động kỳ lạ ban nãy nên muốn mở miệng nhận lỗi hòng đánh trống lảng.

Thấy Phelan chăm chăm gắp đồ ăn vào đĩa trước mặt An, cậu ho khan "Tôi sai rồi. Đáng lẽ tôi không nên mắng ngài, cũng không nên đuổi ngài ra ngoài. Ngài... đừng giận." Chửi người ta xong lại xin lỗi, thái độ như vậy đến cậu còn không chấp nhận nổi.

Thật ra cậu muốn nhân cơ hội này chọc cho Phelan nổi khùng để đuổi cậu đi mà vẫn còn đang lưỡng lự.

"Ừm. Ăn đi." Nói rồi lại gắp một miếng thịt cừu cho cậu.

An che dâu khó hiểu mà chỉ có thể cúi đầu ăn.

Không giận sao?

Hầu tước, bị trúng nước tiểu ngộ độ đến khùng luôn rồi à?

Và tình thế An cho là "trúng độc" này kéo dài rất lâu về sau.

Thái độ Phelan đối với cậu hoàn toàn thay đổi. Không thường xuyên trách mắng hay sai bảo cậu điều gì. Thi thoảng ra ngoài còn mua quà về cho cậu. Nhưng duy chỉ có một điều không bao giờ thay đổi,

Cậu vẫn bị nhốt.

Đã một tháng An ngồi thừ người trong phòng sách. Trước mặt là đống truyện tranh đắc tiền Phelan vừa mua về cho cậu.

An đã ngẫm mấy hôm rồi vẫn không hiểu nổi Phelan đang suy tính gì. Chơi trò "Lạt mềm buộc chặt"?

Sốc cái áo khoác dày Phelan mới sắm hôm qua lên, An rùng mình một cái.

Trời vào hè nhưng thân nhiệt cậu càng ngày càng lạnh. Đến độ nửa đêm đang ngủ Phelan phải gọi người đốt lò sưởi trong phòng lên, nhìn hắn bị nóng đến đổ mồ hôi mà vẫn phải nhịn làm An có chút hả dạ.

Ăn trái cây Phelan sai người cắt mang lên, An lần nữa trầm ngâm suy tư.

Phelan từ đâu choảng qua người cậu. An lọt thỏm trong lòng hắn, đuôi mắt phiếm hồng ươn ướt vì vừa ngáp một cái thật dài.

"Còn lạnh sao?" Phelan không để ý thân phận chủ tớ mà áp sát vào cậu.

"Lạnh." Cậu còn kéo tấm trăn trên người thêm chặt, mặt vùi vào chăn để không phải chạm vào hương hoa Hoàng Lan đầy ngọt ngào kia. Tiếc là khắp nơi trong căn phòng này đều ám mùi của hắn.

Càng ngửi càng lạnh người.

Nghe vậy, Phelan liền nhíu chặt mi "Tại sao còn lạnh?" Bây giờ là giữa tháng tư sắp sang tháng năm. Nắng buổi trưa nóng như đổ lửa, An lại vẫn luôn cảm thấy lạnh "Đi khám."

Nghe đến khám An lại luống cuống, đây là lần thứ mười Phelan đòi dắt cậu đi khám. An kỳ kèo "Thật ra cũng không nặng lắm. Chắc do ở trong nhà lâu quá... Ầy. Tôi không phải nhắc khéo ngài đâu." Nói xong còn tiện tay lụm quả nho Phelan vừa bóc vỏ cho vào miệng.

Phelan bất đắc dĩ "Ừm. Từ từ vậy." Hoàn toàn ngó lơ vế sau của cậu luôn!

Bấm bấm thời gian, An xoắn xuýt. Còn chưa đầy hai tháng nữa.

Đổi sang kế hoạch B đi!

Lần này chắc chắn phải trốn được.