Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 29



Wattpad: Chim_derr

Lần thứ ba đè ép cơn buồn nôn, An nằm bẹp trên giường. Cơn chếnh choáng làm đầu óc cậu xây xẩm.

Đã lâu đã không bị say xe. Chẳng hiểu vì sao Phelan lại cho đoàn đi đường vòng, đèo dốc khiến xe rung lắc khó đi, nếu bình thường cao nhất ba ngày đường là về thì giờ họ đã đi hơn năm ngày.

"Khó chịu lắm sao?" Phelan vỗ vỗ lên eo An cách một lớp chăn, có phần xót xa "Em ráng chịu một chút, hết đêm nay sẽ về nhà."

Đó chỉ là nhà của ngài thôi.

Co quắp ôm bụng, An nhíu chặt mày, yếu ớt hỏi: "Sao lại đi đường vòng."

"Tránh một số thứ."

"Thứ gì?" An hỏi trong vô thức.

Phelan kéo chăn "Em đói chưa? Ăn chút bánh nhé?"

Cậu lắc đầu.

Dù bị nhồi trên xe mấy ngày trời, nhưng An vẫn được chăm bẵm rất tận tình, đói chỉ cần há miệng tắm chỉ cần ngửa mình.

Cảm xúc nóng rát phía sau đã gần như hoàn toàn biến mất. Giờ đây tâm cậu chỉ tồn tại một mối lo duy nhất.

Phải chạy thế nào mới thoát.

Chuyện gì làm cũng đã làm. Chắc chắn sẽ có một ngày bị phát hiện là Sigma. Cơn phát tình của Sigma vốn dĩ rất dễ khống chế và ít khi xảy ra, An không ngờ nó lại đến đột ngột như thế.

Nhưng mà...

Trình độ dính người của ngài Hầu tước đây đã lên tầm cao mới, trừ lúc đi vệ sinh, tất cả đều phải có Phelan đích thân giám sát.

"Thật sự không đói? Bữa sáng em chỉ ăn có một ít."

Nhìn vệt nắng gắt gỏng chèn qua cửa sổ, An im lặng. Bữa sáng của tôi là bữa trưa của người ta, đồ ăn chưa kịp tiêu hóa lại nhồi thứ khác vào, cứ như thế thì An lăn mất.

Giọng cậu mềm mại "Không đói."

Phelan cười ngốc "Ừm, không đói."

"Hầu tước."

"Ừm."

"Tôi có thể hỏi tại sao lại đi đường vòng không? Thật sự đi như vầy tôi rất mệt." Ngài đang làm chậm trễ kế hoạch tỉ mỉ của tôi.

Hầu tước ôm người ngồi dậy, đánh trống lảng "An, ngồi dậy nào em. Nằm mãi cũng không tốt. Em..."

An trừng mắt, môi bĩu ra đầy bất mãn. Đôi mắt lưu ly vì bực bội mà mất đi vẻ non mềm, gương mặt cậu còn hiện lên vết hằn mờ mờ của do nằm lâu một tư thế.

Phelan nhịn không được hôn xuống chóp mũi nhỏ "Được rồi, tôi nói."

"Hừm."

"Em còn nhớ tháng trước Leon nói về cuộc nội chiến giữ các hoàng tử trong hoàng tộc và sự nổi dậy của nhóm Delta cực đoan. Khi em động dục, tin tức đã bị truyền ra ngoài. Leo muốn thừa cơ đục nước béo cò, điều này ảnh hưởng đến kế hoạch. Phòng ngừa vạn nhất, tôi mới thay đổi kế hoạch."

"Hoàng tử Leo sẽ hại ngài sao?"

"Ta không chắc, thân phận của ta ít nhiều cũng làm hắn dè chừng. Chỉ có điều..."

"Tôi hiểu rồi." Cậu là vật cản đường "Cảm ơn ngài."

Phelan nhướng mày "Sao lại cảm ơn?"

Thẳng người đối mặt chủ nhân, An nghiêm túc "Ngài tự nguyện nói cho tôi biết mọi chuyện, tôi rất cảm kích. Mấy ai tốt bụng với người hầu của mình như vậy, nên tôi mới cảm ơn ai. Đó là sự biết ơn của tôi."

Hầu tước hơi bất ngờ "Em sao lại nghĩ vậy. Em và ta còn cảm ơn cái gì. Sau này không được nói như thế nữa."

Vòng tay ấm áp lần nữa bao lấy thân thể An, cảm nhận hơi lạnh toát ra từ cậu, Phelan lại đau lòng.

An im lặng.

Trái với sự lo lắng, bọn họ trở về rất an toàn.

Vừa thả cậu về phòng, Phelan sau khi nhận một bức thư liền gấp rút rời đi.

Phòng ốc xa hoa rộng lớn chỉ còn lại mình An.

"Cậu An, chưa có lệnh của Hầu tước, ngài không thể ra ngoài." Gamma nhạt nhẽo truyền lệnh.

An không câu nệ, trở vào bên trong. Ngoan ngoãn sẽ có nhiều cách giải quyết hơn.

Chưa đọc được nửa quyển sách, tiếng ồn ào ngoài của liền truyền đến tai An.

"Chuyện gì vậy?"

"Tên này là ai? Sao lại trong phòng Hầu tước?" Một Omega mảnh mai nhíu mi nhìn An, dù đang nhăn nhó tức giận nhưng gò má phúng phính hồng lại làm người ta thấy yêu thương.

Gamma đưa tay chặn trước cửa "Xin người về cho, đây không phải là nơi người nên lui tới."

"Người còn dám ra lệnh cho ta! Biết ta là ai không?"

"Mandi, sao ngươi lại ở đây?" Adam không vui bước lại. Ông ngước nhìn An một cái rồi quay sang trách cậu trai tên Mandi "Nơi này là nơi người nên đến? Quay trở về phòng thuốc mau lên."

"Không về. Hầu tước cũng sẽ không trách phạt tôi. Ông tôi là người có công với nhà Walter, Công tước cũng yêu thương tôi. Ông có tư cách gì?"

"Mandi! Em lại la lối cái gì!?" Phía sau một cô gái mặt mày y như đúc Andi chạy tới, mái tóc dài tỏa hương hoa Sữa thơm ngát.

Mandi bị Andi mắng cũng không bận tâm, cơn tức đã lên đỉnh đầu, cậu ta không còn biết trên dưới, quát to "Tại sao Hầu tước lại có thuốc ức chế của Sigma, đây là thuốc hiếm, có tiền cũng mua không được. Ngài ấy có phải đang quen tên Sigma nào? Còn em? Em phải làm sao!?". Truyện Mạt Thế

Andi hoảng hốt, vội sấn lại bịt miệng Mandi, ngó trước sau "Em có biết mình đang nói gì không hả? Adam, em tôi bệnh rồi. Giúp tôi kêu người đưa nó về."

Ngoại trừ Adam không ai dám đụng đến chị em nhà họ, ngày trước, lúc chính trị còn bất ổn, ông nội Phelan nhận ơn cứu mạng của ông Andi ở biên giới, là người trọng tình nghĩa, sau khi chiến tranh kết thúc, ông Walter liền cho người đưa cả nhà ông Andi về lâu đài, sau đó khí khế ước và trở thành bác sĩ riêng cho nhà Walter.

Dù có khoảng thời gian ông Andi lợi dụng mòn rút tiền dược liệu, nhưng Công tước luôn làm theo lời ông, tôn trọng và bỏ qua bọn họ.

An nghe xong thiếu điều muốn khụy ngay tại chỗ.

Thuốc gì cơ? Không lẽ Phelan lấy thuốc của cậu đem tới phòng dược? Chẳng phải đã giấu rất kĩ rồi sao?

Biểu cảm trên mặt cậu vô thức nhăn nhó. Adam tưởng cậu cũng nghĩ Phelan có người bên ngoài, vội đứng lên hòa giải.

"Được rồi được rồi. Đừng ở đây nói nhăn nói cuội, khi nào Hầu tước trở về thì giải quyết. Các người mau đem họ trở về."

"Vâng."

Andi nửa lôi nửa kéo em trai, hận không thể đá vào đầu thằng ngu ngốc này cho nó tỉnh. Sigma là của hiếm, Hầu tước vốn là đưa cho chị ta tự nghiên cứu, không hiểu sao bị Mandi biết được liền làm ầm ĩ lên. Khó coi chết đi được.

"Em không đi! Hầu tước có Sigma, nghiêm trọng lắm đó!" Khóe mắt hắn thầy bóng người đứng sau cánh cửa, mắt trợn tròn, giơ tay chỉ thẳng "Là tên đó chứ gì!"

Không biết lấy sức lực từ đâu, Mandi giật tay khỏi chị gái, chạy bổ về phía An.

Bị Gamma canh cổng chặn lại, cậu ta như kẻ điên la lối "Đúng là hắn. Khắp nơi của người đều có mùi Hầu tước, là ngươi đúng không?"

"Ta thấy ngươi bị điên rồi. Ai không biết hắn là Alpha. Mau mau lôi hắn đi. Càng ngày không biết phép tắc." Adam ra lệnh cho những người lính khác.

"Khoan đã."

An ngăn cản. Vẻ mặt cậu bình thản không chút gợn sóng nhưng lòng phèo đã đan nhau nhảy dây.

Phải chặn miệng cậu ta mới được.

Quản gia nghiêng đầu khó hiểu. Andi cũng ngớ người, người này là ai mà được ở phòng hầu tước? Đột nhiên chị có dự cảm gì đó.

Thấy mọi người đổ dồn mắt về phía mình, An cũng hơi ngượng ngùng "Đưa vào trong, tôi có thể nói chuyện với họ."

"Nhưng mà chưa có lệnh của Hầu tước." Một Gamma ngăn cản.

"Chỉ cần tôi không ra khỏi căn phòng này là được, không phải sao? Nếu Hầu tước hỏi, cứ nói là ý của tôi."

Hai Gamma nhìn nhau một lúc "Được."

"Cậu này, vào trong rồi nói chuyện được chứ? Tôi sẽ trả lời mọi thứ tôi biết... về chuyện của Hầu tước."

Mandi nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu, đấu tranh một hồi cũng đi vào.