Người Không Thương Ta, Ta Leo Tường

Chương 6



Bỏ qua vẻ mặt tối sầm của Tư Ðồ Dật, hắn nhiệt tình cho Tư Ðồ Dật một cái ôm:" Dật, cậu vẫn xinh đẹp như vậy, ở trong đám đông cậu chính là một ngôi sao, vĩnh viễn tỏa sáng."

Phi, yêu quái chết tiệt, lời ghê tởm như vậy cũng nói được! Ta hất tay yêu quái ra, không thể ðể yên cho nó nắm chặt tay Dật:" Này yêu quái, Dật là để cho ngươi kêu à, mau buông tay ra!"

Con yêu quái lúc này mới chú ý đến ta, hơi hơi kinh ngạc nói:" Dật, tiểu mĩ nhân này là ai? Giới thiệu cho tôi một chút đi."

Tư Ðồ Dật lạnh lùng nói:" Không cần, cậu ấy không thích anh."

Ta nghe vậy lập tức gật đầu, quát to:" Yêu quái, ngươi tránh ra, ngươi có tin hay không ta gọi Quốc Sư đến bắt ngươi!"

" Yêu quái? Là nói tôi sao? Ha ha, xin lỗi, tôi không phải họ yêu tên quái, tôi tên là Ben." Yêu quái vậy mà thực phong đọ, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười.

"Ta không quan tâm tên của ngươi là gì, Dật, chúng ta đi mau." Ta dùng sức kéo Tư Ðồ Dật

"Ồ, Tư Ðồ?" Lại có giọng nói xa lạ vang lên, ta quay ngýời sang, làn da trắng nõn, nụ cười hiền hậu, trong ánh mắt luôn có ý cười ấm áp, khuôn mặt này trông rát quen thuộc... Ðầu óc của ta tự động tìm kiếm, nhưng nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra được.

Người đàn ông đẹp trai cùng Tư Ðồ Dật ôm một cái, nhưng may mắn họ tách ra ngay lập tức, Tư Ðồ Dật cười nói:" Lưu Hiểu Phong sao cậu lại ở đây? Không phải đang ở Mỹ sao?"

Lưu Hiểu Phong? Cái tên này thật sự rất quen, ta ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, sau một lúc lâu lặng im. Hai từ kinh ngạc chưa đủ để diễn tả cảm xúc của ta lúc này.

Lưu Hiểu Phong đã nhìn thấy ta, trong ánh mắt cũng toát ra sự kinh ngạc rồi lập tức kinh hỉ, hắn tiến đến ôm lấy ta, không ngừng quay vòng:" Ha ha, Tiểu Bạch, sao em cũng đến đây."

" Các cậu biết nhau?" Tư Ðồ Dật cũng Ben đồng thanh hỏi

Lưu Hiểu Phong rốt cục cũng để ta xuống nhưng vẫn không buông tay, hắn ôn nhu nhìn ta:" Ðương nhiên biết, chúng tôi từ nhỏ đã có hôn ước, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, cúng tôi đã sớm kết hôn."

" Hôn ước?" Ben kêu lên, mà Tư Ðồ Dật nhìn chúng ta hoài nghi.

Lưu Hiểu Phong gật đầu:" Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong trước."

"Chuyện này rốc cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ cậu cũng đến từ Nam Quận Quốc?" Tư Đồ Dật nghi ngờ.

Lưu Hiểu Phong gật đầu cười nói:" Tôi cùng Tiểu Bạch đều đến tư Nam Quận Quốc, có thể nói là đến từ một nơi, nhưng tôi đến sớm hơi cậu ấy mười năm."

Một người đã chết tự dưng xuất hiện trước mắt ta, làm ta có chút không thích ứng:" Huynh vô duyên vô cớ mất tích, chúng ta luôn nghĩ rằng huynh đã chết, hóa ra là huynh rơi đến chỗ này, phụ thân và mọi người rất nhớ huynh." Bỗng nhiên ta nghĩ tới chính mình bị rơi xuống nước, ảm đạm nói:" Phỏng chừng Hoàn Huynh cũng nghĩ ta đã chết."

Lưu Hiểu Phong ôm ta vào trong lòng rồi ôn nhu nói:" Không sao, về sau tôi sẽ chăm sóc em, nếu tôi không rơi vào đến đây, có lẽ chúng ta đã sớm thành thân."

Mặt ta cứng đờ, không lưu tình thoát khỏi cái ôm chạy lại gần Tư Đồ Hưởng:" Đệ hiện tại ở nhà Dật Dật, tốt lắm."

" Dật Dật?" tuy sắc mặc Lưu Hiểu Phong không thay đổi nhưng ta nhìn ra trong mắt hắn lóe lên tia sáng kì lạ:" Các cậu rất thân? Tiểu Bạch, em tới đây bao lâu rồi?

Ta giơ hai ngón tay lên quơ quơ:" hai ngày ạ!"

Lưu Hiểu Phong cười nói:" Vừa tới hai ngày, em ở chỗ này cái gì cũng chưa quen thuộc ở cùng với tôi tốt hơn, tôi sẽ dạy em từ từ, em ở chỗ cưa Đồ Dật sẽ làm người ta cram thấy phiền phức đấy."

Đầu ta lắc như trống bỏi:" Ta không cần, ta ở cùng với Dật Dật hắn sẽ không chê ta phiền đâu, đúng hay không? Dật Dật!" Ta dúng sức nhéo vào đùi Tư Đồ Dật, nếu hắn dám nói một câu không hợp ý ta, nói sai, ta lập tức véo vào thịt của hắn.

Khéo miệng của Tư Đồ Dật hơi hơi run rẩy, nói với Lưu Hiểu Phong:" Thật ra cũng không có vấn đề đâu, tôi sẽ chiếu cố cậu ấy như em trai trong nhà vậy, đừng lo lắm."

Chiếu cố như e, trai? Ta nhíu mày, giống như hắn nhìn em trai Tư Đồ Hương của hắn mặt mũi bị đánh đến bầm đập vẫn vỗ tay trầm trồ khen ngợi ư?

Nếu Tư Đồ Dật đã nói sẽ thu lưu ta thì Lưu Hiểu Phong cũng chẳng còn gì để nói, hắn vẫn thản nhiên cười nói:"Vậy được rồi, Tiểu Bạch làm phiền cậu chăm sóc, nếu như em ấy quá phiền cậu cứ trực tiếp quẳng cho tôi là được.

"Tôi không đồng ý!" Một giọng nói the thé vang lên giữa bốn người chúng tôi.

Ta, Tư Ðồ Dật, Lưu Hiểu Phong đồng loạt nhìn về nõi phát ra âm thanh:" Ngươi có gì mà không đồng ý?" Kỳ quái, tên quái vậy đáng chết này, ta ở cúng với Dật Dật thì liên quan gì tới hắn? Hắn có tư cách gì mà không đồng ý?

Ben lo lắng nói:" Nếu vậy chẳng phải bọn họ sẽ ở chung? Không ðược! Tôi phải bảo vệ trinh tiết cho Dật!"

" Ði chết đi!" Ta cũng Tư Ðồ Dật cũng ném đũa vào mặt hắn.

Tuy rằng trong phòng có bật điều hòa, nhưng ta luôn buồn bực không ngủ đuợc, lật qua lật lại cuối cùng ngồi dậy dúng tay quạt:" Nóng quá!"

Tư Ðồ Dật đưa hai tay ra sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần:" Sao cậu lãn qua lộn lai như con khỉ vậy?"

Ta lại nằm xuống giường, tay chân đều ôm lấy cõ thể hắn, trừng mắt nhìn:" Ngươi nói, ngươi hôm nay có phải muốn đồng ý vời Lưu Hiểu Phong, đưa ta cho hắn mang đi?"

Hắn cười mà không đáp, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

"Ngươi nói cho ta! Ðừng để ta trở thành ngýời ðộc ác!" Ta tàn nhẫn véo eo hắn

Hắn nhíu mày:" Nhẹ chút, đau!"

" Dật Dật,,, ngươi đau, lòng ta cũng đau" Ta nhẹ nhàng xoa eo hắn:" Ngươi không trả lời cũng được, vậy ngươi nói cho ta, cái tên yêu quái kia là ai, ngươi cùng hắn có quan hệ gì?

Hắn thản nhiên nói:" Cậu ấu là người ngoại quốc, không có quan hệ với tôi cả."

Ha! Ta nhẹ nhàng thở ra, không phải tình địch! Ừm, không đúng, có lẽ hắn không đủ trình độ làm tình địch, nhưng phải cẩn thận đề phòng hắn, bõi vì hắn có tư tưởng không thuần khiết với Dật Dật. Ta vỗ vỗ bụng:" Dật Dật, chúng ta động phòng đi, ta sinh cho ngươi một đứa nhỏ, nhý vậy sẽ không lo lắng gì nữa."

"Sinh đứa nhỏ? Nam nhân thì sinh như thế nào?" Tư Ðồ Dật mở mắt, buồn cười nhìn ta.

Ta lại hỏi hắn:" Vì sao nam nhân lại không sinh được? Nam nhân ở Nam Quận Quốc chúng ta đều sinh được!"

"Hả?" Hắn kinh ngạc há mồm:" Cậu nói đùa à?"

Ta tha thiết nhìn hắn:" Ta tực sự muốn có con nối dõi tông đường với ngươi, không nói giỡn với ngươi."

".." Sau một lúc, Tư Ðồ Dật rốt cục mở miệng nói:" Muộn rồi, ngủ đi, có lẽ hôm nay gặp được người cùng cảnh ngộ làm cậu hưng phấn quá...'

Ta hưng phấn? Ta nào có hưng phấn? Ðược rồi, ta thừa nhận, ta có chút phấn khích, nhưng mà không phải là vì gặp người cũng cảnh ngộ. Ta cọ cọ cơ ngực của hắn:" Dật Dật, hôm nay thư ký Phương cho ta xem một thứ kì lạ, ta không ngủ được." Chỉ cần tưởng tượng đến sự quấn quýt của hai người nọ ta liền cảm thấy cả người khô nóng.

"Thư ký Phương cho cậu xem cấi gì?"

Ta đỏ mặt, chầm chậm nói:" Buổi chiều ta xem cảnh tượng hai nam nhân động phòng."

Tư Ðồ Dật đảo cặp mắt trắng dã, cắn rãng nói:" Phương Uyển Uyển người phụ nữ đó, đến chết không thay đổi! Về sau đừng tiếp xúc với cô ta nữa!"

" Cái kia, cho ta làm thử được không? Ta đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Hắn khó hiểu nhìn ta:" Thử cái gì?"

Ta xốc chãn lên, mê đắm nhìn thân thể trần trụi của hắn:" Thử cái này"

Ta cúi đầu xuống ngậm núm vú nho nhỏ vào miệng, trong đầu nhớ lại buổi học ban chiều, thỉnh thoảng dùng rãng khẽ cắn.

Ta thấy bụng hắn co lại, hít một hõi đẩy đầu ta ra, lớn tiếng quát:" Ðừng như vậy!"

Chiêu này không được? Ta lại nhớ đến chiêu khác, cúi đầu hướng đến mục tiêu phía dưới, đưa phân thân hắn vào miệng, cảm giác nó thình lình biến to, bên tai nghe được âm thanh rên rỉ.