Người Lạ Từng Thương

Chương 3



5.

Tôi lại quay về bệnh viện, băng bó miệng vết thương.

Bác sĩ Vương nhìn tôi định nói gì đó nhưng ngập ngừng, tôi cười nhẹ: “Bác sĩ Vương, anh yên tâm đi, tôi sẽ rời đi.”

Anh ta sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Khi rời khỏi bệnh viện, sắc trời đã nhá nhem.

Về đến nhà, quản gia bảo tôi rằng Chu Đình Hoài vẫn chưa về.

Tôi gật đầu, quay về phòng mình, bỏ lại quản gia với vẻ mặt kinh ngạc.

Dù sao thì trong quá khứ, tôi đều phải gọi điện cho anh, lo lắng ngủ không yên.

Thế nhưng hôm nay tôi đã quá mệt mỏi rồi, cũng quá đau.

Tôi không muốn làm vậy nữa.

Nằm trên giường, tôi mê man mơ về một giấc mơ.

Thời gian trong mơ là đêm chúng tôi quyết định quay về Kinh Thị.

Tôi nhìn thấy tôi của khi ấy vừa lo lắng, vừa khẩn trương, thậm chí còn sợ hãi.

Tôi lo cha mẹ Chu Đình Hoài không đồng ý để hai chúng tôi ở bên nhau, vì dù sao gia cảnh giữa tôi và anh cũng như mây với bùn.

Chu Đình Hoài ôm chặt tôi vào lòng, hơi thở ấm áp bao trùm lấy tôi.

“Đừng sợ mà A Niệm, có anh đây rồi.”

Tôi nghe thấy “tôi” rụt rè hỏi anh: “A Tưởng, lỡ một ngày anh quên mất em thì phải làm sao bây giờ?”

Anh cười nhẹ, nói rằng sẽ không quên tôi, thế nhưng suy tư một hồi, anh nói thêm: “Vậy A Niệm đợi anh nhé, anh sẽ nhớ ra mà.”

Gió đêm ấy hiu hiu lạnh, đưa lời anh đến bên tai tôi, xua tan đi nỗi bất an trong lòng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, trong bóng đêm, đôi mắt ánh lấp lánh cực kì đẹp.

“Ừm, vậy em sẽ đợi A Tưởng nhé.”

Đêm ấy tôi ngủ rất ngon, nhưng hình như trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy anh lẩm bẩm. Giọng anh rất nhỏ, tôi cũng không nhớ kỹ.

Thế nhưng sau một năm, làm người xem lại, tôi lại nghe rất rõ.

Anh nói: “Nhưng nếu khi ấy anh khó ưa quá, thì em hãy đi đi nhé, đi xa vào, đừng quay về nữa.”

“Anh chỉ mong em sống vui thôi, A Niệm.”

Ánh mắt anh triền miên mà dịu dàng, là A Tưởng mà tôi vẫn quen.

Tôi vô thức đưa tay lên chạm vào, nhưng lại bị tiếng chuông chói tai đánh thức.

Trợ lý của Chu Đình Hoài gọi điện tới, anh ta nói Chu Đình Hoài đang say ngất ngưởng trên bar, bảo tôi quá đón anh ấy.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Tới gần hàng ghế bên ngoài, tôi còn chưa lên tiếng thì nghe thấy có người hỏi: “Nghe nói cậu định đính hôn với Thẩm Nguyệt, thế còn con nhóc quê ở nhà thì sao? Cũng đâu thể để cô ta ở nhà cậu mãi được?”

Chu Đình Hoài cười lạnh: “Cho cô ta cút, cút càng xa càng tốt.”

Căn phòng im lặng một thoáng, sau đó ồn ào hẳn.

“Đây mới là Chu đại thiếu chứ.”

“Lúc trước cậu mất trí nhớ, tôi đến bệnh viện thăm cậu, cậu chẳng muốn gặp ai cả, chỉ muốn con nhà quê kia thôi. Nguyệt Nguyệt khóc nức nở.”

“Nhưng mà cô nàng kia cũng tố với cậu thật, nghe nói cô ta chăm sóc cậu đủ 24 giờ đấy, còn tụt huyết áp ngã cầu thang nữa, má.u me đầy mặt. Ngã vậy mà nghe thấy cậu phẫu thuật xong thì nhổ dây truyền dịch đi tìm cậu luôn. Thôi, bao giờ cô ta đi nhớ cho cô ta ít tiền, coi như trả ơn vậy.”

Tôi vẫn nhớ ngày hôm ấy.

Khi tôi rút dây chuyền, hấp tấp đẩy cửa phòng bệnh ra, chào đón chỉ có ánh mắt lạnh lùng và sự hờ hững của Chu Đình Hoài.

Ngày hôm ấy… Chu Đình Hoài quên mất tôi rồi.

Trong bóng đêm, tôi thấy anh khựng lại, ánh mắt hơi hoảng hốt, như thể anh nhớ ra gì đó, nhưng hình như cũng chẳng nhớ điều gì.

Một lúc sau, anh lắc đầu, giọng cực kỳ mất kiên nhẫn: “Thôi đừng nhắc chuyện trước đây nữa, cứ coi như tôi của trước đây cheec rồi đi. Dù sao thì tôi cũng không bao giờ yêu một con nhà quê cả.”

Có người tò mò hỏi thêm: “Anh Chu, nếu sau này anh nhớ lại, cảm thấy hối hận thì sao?”

“Tôi không hối hận đâu.”

Năm chữ, nói ra không chút do dự, đã đập vỡ con tim tôi hoàn toàn.

Cũng may tim tôi cũng vỡ vụn từ lâu, không còn đau như xưa.

6.

Tôi bước ra khỏi góc khuất, Chu Đình Hoài và bạn anh đều bật cười, nụ cười vừa trào phúng, vừa khinh thường.

Chu Đình Hoài nhíu mày, nốc một ngụm rượu: “Sao cô lại tới đây?”

Anh ngẩng đầu lên nhìn, lúc thấy dải băng quanh gối tôi thì hơi khựng lại, sau đó quay đầu mất kiên nhẫn: “Tôi không muốn về, cô đừng làm phiền tôi…”

Dưới ánh đèn tối tăm của căn phòng, gương mặt của Chu Đình Hoài không còn sắc bén như ngày thường, gợn đèn chiếu lên mặt anh tỏa vài phần mềm mại.

Trong chớp mắt, hình như tôi thấy được chàng ngố cầm đèn đợi tôi bao đêm, cười vẫy tay với tôi: “A Niệm, mình về nhà đi.”

Nhưng tôi biết anh không phải.

Anh là thái tử nhà họ Chu Chu Đình Hoài.

Bé ngốc nhà tôi không về được nữa rồi.

Cả năm nay chỉ là khoảng thời gian tôi ôm mộng mòn mỏi.

Tôi ngắt lời anh: “Sau này em không tới làm phiền anh nữa đâu, em tới đưa đồ thôi.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, tôi lấy một miếng ngọc bội đặt vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng nói: “Đây là bùa bình an năm ấy anh xin ở ngọn núi sau nhà, bước một bậc thang lạy một lần, dập đầu 361 cái mới xin được, em cũng trả lại anh.”

Nói đến cuối, giọng tôi run run như sắp khóc, nhưng tôi cố nén lại.

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều nhìn tôi chăm chú.

Chu Đình Hoài nhíu chặt mày, nhìn tôi với vẻ mặt âm trầm như con báo trong bóng đêm: “Cố Niệm, rốt cuộc cô định làm gì?”

Tôi nhìn gương mặt quen thuộc ấy, cố nén sự chua xót trong lòng, cười thoải mái.

“Có lẽ anh nói đúng, A Tưởng em yêu chếc thật rồi. Anh là Chu Đình Hoài, không phải A Tưởng của em, em không nên dây dưa với anh mới đúng.”

“Chu Đình Hoài, em buông tha cho anh. Em muốn rời khỏi đây.”