Ngươi Là Yêu Quái Của Ta

Chương 10: Kết II



“Ngươi là yêu quái của ta” kỳ thực mới đầu đã nghĩ đến cái kết này, sau đó nghĩ đến bản thảo tạp chí thì nhân vật chính trong cái kết này không rõ ràng lắm, cho nên sau đó mới viết cái kết một để gửi đi.

Ban đầu chỉ dự định một cái kết thôi nhưng vẫn không kìm được mà đăng cái này lên.

Nếu hôm nay không kích động đăng kết thúc bản tạp chí lên, thì giống như “Giang sơn có bao năm” có bản trên mạng và bản chính thức thì tốt hơn nhỉ.

Bản thân biết nợ rất nhiều, nửa đêm lén lút đăng lên, rụt cổ bỏ đi.

(Lời tác giả)

“Quá tốt rồi Thanh Hồi, cuối cùng ngươi cũng thành tiên rồi!”

Ta giật mình, mở bừng hai mắt ra. Đang đứng trước mặt ta chính là Tiệm Toại. Gương mặt tươi cười của y như một đoá hoa, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.

Ta mờ mịt, ngạc nhiên, kinh hãi.

Ta nhìn xung quanh, nơi này hình như là…tiên phủ của Tiệm Toại…

Vậy…

Tiệm Toại phất tay một cái, một tấm gương bỗng dưng xuất hiện trước mặt ta: “Nào, nhìn kỹ một cái đi nào.”

Ta nheo mắt lại, nhìn thật kỹ.

Ừm, người ở trong gương kia vẫn là bổn toạ. Phong thái như cũ, hào phóng như xưa.

Vẫn cứ anh tuấn như vậy!

Tiệm Toại phấn khởi hỏi: “Nhìn không ra à? Phản ứng được chưa đấy? Đây là bản nguyên kính, ngươi ở trong gương chính là như thế này đấy!”

Không như thế này thì như thế nào?

“Thanh Hồi, ngươi không phải là tảng đá nữa rồi!”

A, bản nguyên kính, soi bản nguyên, ở trong kính ta vốn nên là cục đá mới phải.

Ta lăn lông lốc trở mình dậy.

Sao ta lại không phải là tảng đá? Rốt cuộc…

Tiệm Toại xoa xoa tay: “Thanh Hồi à, ngươi từ bỏ phàm thai quả thật không dễ dàng gì. May mà ta tính toán đúng. Nhưng chẳng ngờ ngươi lại có thể quên mình vì người khác như vậy. Linh nguyên thứ này rất quan trọng, bất cẩn một chút là ngươi đã hồn siêu phách tán rồi có biết không hả? Lần sau ngàn vạn lần không được như thế này nữa.”

Ta đã quen sóng to gió lớn trên biển. Tiệm Toại vỗ vai ta: “Nào nào, đừng vội, ngươi ngồi xuống, chúng ta cùng nói chuyện. Ngươi biết không, thành tiên, bước quan trọng nhất chính là từ bỏ phàm thai. Phàm nhân muốn từ bỏ phàm thai rất đơn giản. Tu luyện tốt là thân thể có thể phi thăng, tu không tốt cùng lắm thì chết đi. Nhưng ngươi…”

Ừ, ta là một tảng đá, một tảng đá cứng rắn, không sinh lão bệnh tử.

“Lúc đó ta cũng hết cách dùng cách ngu ngốc lừa ngươi đi làm cái chuông, cứ nghĩ sáng đánh tối gõ thể nào rồi cũng có ngày thành công.”

“Hoá ra huynh bảo tôi làm chuông là muốn đánh vỡ tôi.”

Tiệm Toại cười, lại nói: “Nhưng đánh lâu như vậy cũng chẳng có tác dụng. Ta biết không thể thông qua cách này được rồi, nên bấm tay tính toán, tính được nếu ngươi quay về phàm trần thì có một kiếp số. Cái gọi là không phá được thì không xây được, đại kiếp cũng chính là đại cơ duyên.”

Cho nên khi ta rời khỏi cái tiên phủ rách này của huynh, đã đập phá đồ đạc, còn hất ngã luôn cửa nhưng huynh cũng chẳng lôi ta lại.

Tiệm Toại lại cười, khoát tay lên vai ta, giọng nói đầy vui mừng: “Tóm lại, kiếp số đã qua, công đức viên mãn, Thanh Hồi, ngươi đã là tiên rồi.”

Ta đẩy tay y ra, hỏi: “Vi Nguyên ở đâu?”

Tiệm Toại ngẩn người: “Tên phàm nhân kia à? Hắn là ngòi dẫn ngươi qua kiếp số, ngươi cứu hắn một mạng, có nợ hoàn nợ, tiền trần đã tận. Mặc dù ngươi lấy linh nguyên cứu hắn nhưng hắn làm chuyện nghịch thiên, oan nghiệt rất nặng. Buộc phải lấy thân đền mạng, có lẽ lại vào luân hồi rồi…”

Ta đứng dậy đi ra cửa.

Tiệm Toại ngăn ta lại: “Đi đâu?”

Ta đáp: “Về trần gian, làm yêu quái.”

Tiệm  Toại lại trưng ra vẻ mặt không biết làm sao: “Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất. Ngươi có biết sau khi ta đem ngươi về đây, ngươi đã ngủ bao lâu rồi không hả, nhân gian sớm đã…”

Ta đánh vòng qua y, tiếp tục đi.

Tiệm Toại lại ngăn ta lại: “Thanh Hồi, ngươi đã là tiên rồi, không thể cứ cố chấp giữ phàm niệm như vậy.”

Ta đáp: “Cho nên làm yêu quái vẫn hợp với tôi hơn.”

Tiệm Toại chăm chú nhìn ta một hồi rồi không ngăn ta nữa.

Ta đến phàm trần tìm rất lâu nhưng không tìm thấy chuyển thế của Vi Nguyên đâu cả.

Ta có chút hối hận vì đã mạnh miệng với Tiệm Toại. Nếu lúc đó không bỏ đi như vậy, nhờ y giúp ta trình báo lên tiên tịch, như thế ít nhất ta có thể đến địa phủ hỏi xem rốt cuộc Vi Nguyên đã chuyển thế thành cái gì.

Ta mặt dày quay trở lại động phủ của Tiệm Toại đi tìm y, chỉ thấy đại môn đóng chặt, quạnh quẽ cô tịch. Có lẽ y lại đi vân du chỗ nào rồi chăng. Ngay cả đám đệ tử cũng chẳng thấy tăm tích đâu.

Đi loanh quanh ở trần gian lâu như vậy, ta có chút mệt mỏi, thế là lại trở về sườn núi nhỏ đó. Đám bạn yêu quái ngày xưa cũng không còn ở đây nữa, chỉ có hai ba vị thụ tinh vẫn còn nhớ ta.

Phái Huyền Quảng cũng đã không còn, nghe nói bị yêu ma tiêu diệt. Sau đó lại có một người tu đạo lập ra một môn phái trên núi, tên gọi Huyền Lãm.

Ta biến lại thành tảng đá nằm trên sườn núi nhỏ nhìn đám tiểu đạo sĩ ngự kiếm bay tới bay lui trên cao, nghĩ đến Vi Nguyên sẽ biến thành cái dạng gì.

Có thể y đã luân hồi qua nhiều kiếp, có lẽ kiếp này đã có vợ sinh con, là một ông lão có con cháu đầy nhà.

Có phải ta quả thực quá chấp nhất không?

Nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy y, bất luận bây giờ y đã biến thành bộ dạng nào đi nữa.

“Ngươi là yêu quái à?”

Một ngày nọ khi ta đang sưởi nắng đánh một giấc trên sườn núi nhỏ thì bỗng dưng nghe thấy ai hỏi.

Thần trí ta lập tức tỉnh táo, liền nhìn thấy một đứa nhóc nhiều lắm là mười tuổi, đang kéo ống quần và tay áo của đạo bào rộng thùng thình, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chặp vào ta.

Ta rũ bỏ rêu xanh, cỏ dại, phân chim trên người, biến lại hình người trở mình ngồi dậy.

“Đúng vậy.”

Nó đáp: “A”.

Ta hỏi: “Nhìn thì thấy bổn toạ chỉ là một tảng đá bình thường, sao ngươi lại biết ta là yêu quái?”

Nó đáp một cách nghiêm túc: “Trên người ngươi có linh khí.”

Nhưng rõ ràng ta đã giấu đi khí tức rồi mà.

Nó lại nói: “Nhưng khí trên người ngươi với khí yêu mà ta biết không giống nhau lắm. Sao ngươi lại muốn làm yêu quái?”

Ta không trả lời, chỉ hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Nó đáp một cách nghiêm chỉnh: “Tiểu đạo đạo danh Sơ Hàm.”

Ta gật gật đầu, bắn ngón tay, tờ giấy vàng và cây bút trong ống tay áo của nó bay ra.

Lúc nó còn trưng bộ mặt ngẩn ngơ, ta đã giở tờ giấy vàng ra, đặt bút xuống viết.

“Bổn tọa tên là Thanh Hồi, chính là hai chữ đã viết trên tờ giấy này. Cầm lấy, từ giờ ta chính là yêu quái của ngươi rồi.”

Tờ giấy vàng nát vụn, hoá thành hai chữ to màu đỏ hư hư ảo ảo rồi thấm vào lòng bàn tay nó. Nó tiếp tục sững người, ta lại nói tiếp: “Vóc người bổn toạ to lớn, rất giỏi đánh nhau, nhất định có thể giúp ngươi mau chóng thành tiên.”

Nó cúi đầu: “Sư phụ nói, kiếp trước của ta do chấp niệm mà gây nên tội rất lớn, không thể thành tiên được.”

Ta đáp: “Không sao, thiên mệnh cũng không phải là không thể chống lại, có bổn toạ ở đây, đảm bảo ngươi sẽ thành tiên!”

Nó lại ngẩng đầu lên nhìn ta: “Vậy sao ngươi không thành tiên?”

Ta khựng lại, lát sau mới nói: “Vì một mình thành tiên rất cô đơn, có người khác bên cạnh sẽ tốt hơn.”

Nó chớp chớp mắt, khoe ra hàm răng sún một cái.

Ta bắn ra vân quang, ôm tiểu sún răng bay lên đụn mây, đỉnh núi Tùng Sơn xa xa như nhập vào mây, mây mù vấn vít.

Đã trôi qua bao nhiêu tháng năm, may mắn thay nó vẫn ở đó, chưa thành biển cả.

Phía dưới chợt có người nói: “Oa, trên mây có người, chúng ta nhìn thấy thần tiên ư? Mau mau cúi lạy đi!”

“Chắc là cao nhân đắc đạo của phái Huyền Lãm.”

Một giọng nói khác lọt vào tai, ta bất giác ngừng lại, nhìn xuống phía dưới.

Là vài thư sinh kết bạn đi ngao du.

Một người mặc áo lam ngẩng đầu nhìn ta trên đám mây, chép miệng nói: “Có thể cưỡi mây ngự kiếm, hô phong hoán vũ, trường sinh phi thăng. So với bọn họ, đám chúng ta tốn công phí sức để cầu công danh đúng là tầm thường vô cùng, không đáng nhắc đến nhỉ.”

Một thư sinh có vẻ trẻ nhất trong đám nhàn nhạt cười: “Nghĩ lại thì tu tiên so với chúng ta học hành còn cực khổ hơn nhiều. Không cùng đạo, không thể so. Mỗi người đều có chấp niệm của riêng mình.”

Người áo lam nói: “Ngôn Vi hiền đệ nói rất đúng. Chỉ tưởng tượng mỗi ngày đều phải ăn rau xanh củ cải là tôi chịu không nổi rồi. Ai, thôi đừng mơ mộng nữa, lo mà học hành để ứng thí thôi.”

Vài thư sinh cười nhạt rồi tiếp tục đi về phía trước.

Ta nhìn thư sinh tên Ngôn Vi kia, bất giác cảm thấy có chút… quen thuộc.

Trong lòng ta đầy rối loạn, lại ngoảnh đầu nhìn tiểu sún răng đang túm lấy tay áo mình. Nó mờ mịt mở to mắt nhìn ta.

Ta lại nhìn xuống phía dưới, rồi lại nhìn nó.

Không đúng, đứa trẻ này không phải…

Chẳng lẽ ta…

Thân ảnh dưới đất đi càng lúc càng xa. Ta thúc mây bay đi, chớp mắt đã tới đỉnh núi phái Huyền Lãm.

Ta để tiểu sún răng xuống dưới đất, xoa xoa đầu nó: “Chăm chỉ tu luyện, lúc ngươi cần ta nhất định sẽ xuất hiện, không có chuyện gì cũng sẽ thường đến thăm ngươi.”

Dường như nó ý thức được chuyện gì đó, không trả lời.

Ta nói giọng ấm áp: “Ta là yêu quái, cho nên không thể để sư phụ ngươi nhìn thấy.”

Nó cúi đầu xuống nói: “Ưm.”

Ta phất tay áo, ẩn thân, trở lại thành phố gần đấy.

Mấy thư sinh kia đi bộ, nhất định chỉ có thể đi ra từ thành này.

Đi khảo thí, ước tính đi qua đất này, có lẽ ở trong quán trọ chăng.

Ta ngồi trong sạp trà sát đường nhất gần quán trọ duy nhất ở trong tiểu thành, sau vài chén trà, mấy thân ảnh quen thuộc cũng đã xuất hiện.

Kể từ khi ta thành tiên, hình như quả thật giống như có trái tim vậy, cũng không phải là cảm giác mở ra một cái động có gió thổi qua. Mà chân thực hơn, ngực trái thắt lại, rất đau.

Ta đặt ly trà xuống, đứng dậy, giướng người về trước nhưng không biết tại sao lại cứ bất động.

Mắt nhìn chằm chằm thư sinh tên Ngôn Vi kia cùng vài người bạn đang cười nói, lướt qua trước mặt.

Từ đầu cho đến cuối, y đều không nhìn lấy ta một lần.

Xe ngựa xe la trên đường, người đi kẻ lại, đông như trẩy hội.

Nhưng ta lại như ở giữa cánh đồng hoang, cỏ cây tươi tốt lại khô gầy, chim bay thú đến rồi lại đi, nhật nguyệt luân chuyển, nhưng chỉ có khối đá là ta, nằm im bất động, vĩnh viễn ở lại chốn này.

Chỉ đến khi ông chủ sạp trà không nhịn được nữa, muốn lấy gậy đuổi ta đi, ta mới đứng dậy.

Ánh trăng sáng ngần, đỉnh núi Tùng Sơn cao cao, những đốm nhỏ sáng lấp lánh tưởng như đưa tay là có thể chạm đến kia.

Trong điện Sư tổ vắng tanh, tiểu sún răng đang ngồi quỳ cúi đầu xuống.

Ta tiến đến trước mặt, phát hiện hai mắt nó nhắm chặt, ngáy khe khẽ, khoé miệng bóng loáng, có mùi bánh ngọt. Một cây côn nhìn không thấy đang giữ cằm của nó.

Lúc hoài thai, mẫu thân mộng thấy trời đất không ánh sáng, sao chổi nhập thai. Lúc lâm bồn, cây cổ thụ ngàn năm trong phủ đệ chết đứng, sau sân chất đầy xác rắn trùng chuột kiến.

Tiếp đó là tổ phụ mất chức quan, gia nghiệp bại sản. Thành do đại bá phụ chỉ huy xây dựng chưa được một nửa đã sập, tiểu thiếp cha nuôi bỏ trốn với người khác, gà của thúc thúc không chọi được với gà người ta nữa.

Cả nhà gom hết tài sản còn lại đem dâng lên, quỳ xuống cầu xin một đạo trưởng vân du đi ngang qua đem đứa tai ương này lên núi Tùng Sơn.

Chưởng môn đích thân đoán mệnh, nguy hiểm kỳ quái không thể đoán ra. Bèn không dám truyền chân kinh, chỉ dạy mấy pháp thuật linh tinh, nuôi dưỡng trong môn.

Cứ thế mà trưởng thành đến bây giờ, thật khó cho nó vẫn có thể sống vui vẻ lanh lẹ như lúc còn làm thần tiên.

Ta huých huých nó, nó giật mình tỉnh dậy, mở to mắt nhìn ta.

“Ngươi không đi?”

Ta chà chà khoé miệng của nó: “Ta đã đồng ý cùng trở thành tiên với ngươi rồi, sao có thể nuốt lời chứ?”

(Hết)