Người Mẹ Hợp Đồng Của Con Gái Tôi

Chương 31



Trước khi đến công ty, anh đưa Lục Mỹ Đình bệnh viện để kiểm tra vết thương ở đầu của cô, anh rất lo lắng cho tình trạng của cô hiện nay.

“Mỹ Đình, em không sao chứ? Anh đưa em bệnh viện kiểm tra.”

“Thiên Sơn, em không sao. Anh đừng quá lo lắng.”

“Như thế mà không sao?”

Rất nhanh, Cố Thiên Sơn đã đưa Lục Mỹ Đình tới bệnh viện, chỉ một vết thương ở đầu nhỏ xíu, anh lại yêu cầu bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho Lục Mỹ Đình, còn yêu cầu đưa cô đi chụp x-quang rất cẩn thận.

Một lúc sau, Lục Mỹ Đình được y tá đưa ra khỏi phòng bệnh, trên đầu có băng bó vết thương nhẹ.

“Cố tổng, cô Lục đây chỉ bị xây sát phần ngoài da, bên trong chúng tôi đã cho chụp X- quang, hoàn toàn không có vấn đề gì.”

“Được rồi. Cảm ơn cô.”

Y tá đưa đơn thuốc trên tay cho Cố Thiên Sơn và dặn dò.

“Cố tổng đây là đơn thuốc của cô Lục, anh mua và cho cô ấy uống đúng giờ để nhanh khỏi.”

Lục Mỹ Đình nhìn thấy Cố Thiên Sơn lo lắng, xem cô như đứa trẻ lên ba, cô chỉ biết phì cười.

“Thiên Sơn, anh có đang làm quá vấn đề không đấy. Em chỉ là bị chảy máu ở đầu một chút, anh lại làm như em bị chấn thương phần đầu vậy.”

“Mỹ Đình, em có chuyện gì Tiểu Bối và anh sẽ rất lo lắng đó.”

Cố Thiên Sơn ôm Lục Mỹ Đình rồi rời đi khỏi bệnh viện.

Trên đường đi, Cố Thiên Sơn đã ghé một cửa hàng khác để mua chiếc váy khác cho Lục Mỹ Đình. Cô lắc đầu không muốn Cố Thiên Sơn quan tâm đến mình nhiều như vậy. Nhưng so về độ chai lì, Lục Mỹ Đình lại thua xa Cố Thiên Sơn.

Tập đoàn Cố gia.

Brừm!

Xe dừng trước cửa tập đoàn Cố gia, Lục Mỹ Đình cùng Cố Thiên Sơn bước vào trong công ty.

“Chào Cố tổng giám đốc!”

“Chào tổng giám đốc!”

Nhân viên nhìn thấy Cố Thiên Sơn đều phải cúi chào, anh trước sau gương mặt lạnh như tảng băng, không một chút cảm xúc.

“Mọi người, kia có phải là người mà sếp Cố chúng ta sẽ lấy làm vợ không?”

Một người đồng nghiệp khác mở điện thoại lên để đối chiếu, liền gật đầu liên tục.

“Đúng là cô ta rồi!”

Cố Thiên Sơn nghe thấy tiếng xì xầm, liền lạnh lùng ra lệnh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

“Tập trung làm việc!”

Nhân viên mặt mũi tái nhợt, không một ai dám hó hé nửa lời, ai nấy liền quay lại tập trung vào công việc của mình.

Cố Thiên Sơn đưa Lục Mỹ Đình vào trong phòng làm việc riêng của mình, sau đó anh đi sang phòng họp.

“Mỹ Đình, anh bận một cuộc họp. Em ở đây đợi anh, sau khi họp xong, anh và em đi đón Tiểu Bối.”

Lục Mỹ Đình mỉm cười gật đầu.

“Em biết rồi! Anh đi lo công việc của mình đi.”

Cố Thiên Sơn đặt nụ hôn nhẹ trên trán của Lục Mỹ Đình sau đó yên tâm rời đi.

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Tôi tự nghĩ mỗi sáng thức dậy, cô không chịu tự soi lại bản thân trong gương hay sao.”

Đột nhiên, một người phụ nữ xa lạ bước vào phòng và không giấu được sự khinh thường khi nhìn thấy Lục Mỹ Đình. Nụ cười chế giễu và ánh mắt nhạo báng của người phụ nữ đó khiến Lục Mỹ Đình cảm thấy tổn thương và xấu hổ.

“Cô là ai? Tại sao lại vào đây?”

Lục Mỹ Đình có chút ngạc nhiên.

“Con nghèo hèn như mày mà dám bước chân vào Cố gia sao?”

“Tao nhắc cho mày nhớ. Mày nên biết tự lượng sức mình đi. Cỡ mày không thể nào bước chân vào Cố gia.”

Khi thỏa mãn với sự trêu chọc của mình, người phụ nữ đó cuối cùng rời đi.

Lục Mỹ Đình không hiểu tại sao mọi chuyện lại xảy ra liên tiếp như vậy. Cô tự hỏi liệu mình đã làm gì sai mà lại phải chịu đựng những lời nói khó nghe và sự nhục nhã.

Buồn chán và cảm thấy mệt mỏi, Lục Mỹ Đình bước lại gần bàn làm việc của Cố Thiên Sơn. Cô nhìn thấy bàn làm việc hơi lộn xộn, không được sắp xếp gọn gàng. Một cảm giác bất ngờ và chua xót trong lòng trỗi dậy khi Lục Mỹ Đình nhìn thấy tấm ảnh gia đình nằm trên bàn làm việc.

Tấm ảnh chụp lại hình ảnh hạnh phúc của gia đình anh gồm Mỹ Mỹ, Cố Thiên Sơn và Tiểu Bối. Lục Mỹ Đình nhìn thấy niềm vui và sự hạnh phúc tràn đầy trong ánh mắt của cả ba người trong bức hình, nhưng cô cảm thấy chua xót trong lòng. Cảm giác rằng cô đang trở thành người xen vào hạnh phúc của ba người.

Trong lúc Lục Mỹ Đình chìm trong suy nghĩ, tiếng bước chân từ bên ngoài đang đến gần. Cô biết rằng Cố Thiên Sơn đã quay lại. Lục Mỹ Đình lập tức đặt tấm hình vào vị trí ban đầu và đi lại sofa để ngồi.

Cố Thiên Sơn bước vào phòng và nhìn thấy Lục Mỹ Đình vẫn còn ở đó chờ đợi anh. Anh cảm thấy rất vui khi thấy cô ở đó và cảm thấy điều hơi là lạ. Anh nhận ra rằng Lục Mỹ Đình vừa mới thu dọn bàn làm việc.

Cố Thiên Sơn bất giác hỏi.

“Em vừa dọn bàn làm việc của anh sao? Em có nhìn thấy điều gì lạ không?”

Lục Mỹ Đình biết Cố Thiên Sơn đang hỏi về điều gì, cô liền lắc đầu.

“Không. Em không nhìn thấy gì khác.”

Cố Thiên Sơn cảm thấy có chút nghi ngờ trong lòng nhưng quyết định để qua một bên. Anh đến bên cạnh Lục Mỹ Đình, nắm lấy tay cô và rời đi cùng nhau.