Người Mẹ Hợp Đồng Của Con Gái Tôi

Chương 58



Căn phòng nhỏ vẫn tiếp tục bị bao vây bởi bầu không khí u ám. Lục Mỹ Đình cảm thấy nỗi cô đơn và tuyệt vọng càng trở nên sâu sắc hơn. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hy vọng sẽ có một cơ hội để thoát khỏi sự giam cầm này.

Rắc!

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên ngoài. Chủ trọ, một người phụ nữ tuổi trung niên, tóc màu muối tiêu, nhìn thấy Diệp Sung đang đứng trước cửa phòng Lục Mỹ Đình.

“Chàng trai, cậu cho tôi mượn giấy tờ để làm tạm trú tạm vắng cho hai người. Nếu không sẽ bị cảnh sát phạt hành chính.”

“Xin lỗi, chúng tôi chỉ ở đây vài ngày sẽ đi ngay.”

Lục Mỹ Đình nghe có tiếng người, cô liền ra dấu hiệu để cầu cứu. Cô dùng tay đập cửa để tạo nên tiếng động.

“Chàng trai, tôi vừa nghe có tiếng đập cửa. Tôi vào kiểm tra xem sao?”

“Không có gì! Chỉ là bạn gái tôi tinh thần không được tỉnh táo.”

Nghe như vậy, chủ trọ liền rời đi.

Căn phòng nhỏ nơi Lục Mỹ Đình bị giam cầm trở nên càng thêm u ám khi Diệp Sung ngăn cản cô liên lạc với chủ trọ. Cô cảm thấy sự thất vọng và tuyệt vọng tràn ngập trong tâm hồn mình. Nhưng Lục Mỹ Đình không từ bỏ hy vọng, cô quyết tâm tìm cách trốn thoát và trở lại cuộc sống tự do.

Lúc này, Diệp Sung đột ngột xuất hiện và nhanh chóng bước vào phòng ngăn cản Lục Mỹ Đình.

“Đủ rồi! Em không cần phải ra tín hiệu để người khác cứu em. Anh như vậy không đủ tốt với em sao?”

Lục Mỹ Đình nhìn mắt Diệp Sung, tràn đầy sự kiên nhẫn và quyết tâm. Cô hiểu rằng cô phải chờ thời cơ khác để thực hiện kế hoạch thoát khỏi sự giam cầm này.

Trong khi đó, Cố Thiên Sơn không biết rằng Lục Mỹ Đình đã bị Diệp Sung giam cầm. Anh vẫn tiếp tục tìm kiếm dấu vết của cô ở khắp nơi. Mỗi bước đi đều là một sự hy vọng và một sự khát khao để tìm thấy người phụ nữ mà anh yêu thương.

Ngày hôm sau, trời mưa rất to, Lục Mỹ Đình cảm thấy trong người cảm giác rất nóng và mệt mỏi. Diệp Sung lo lắng, chăm sóc cho Lục Mỹ Đình nhưng vẫn không hạ sốt.

“Mỹ Đình, em sao rồi? Em thấy trong người có chỗ nào không ổn?”

“Tôi… tôi thấy trong người rất mệt mỏi.”

Diệp Sung đưa tay sờ trán Lục Mỹ Đình, trán rất nóng.

“Mỹ Đình, em sốt cao quá. Anh đi mua thuốc cho em.”

Sau khi Diệp Sung đi mua thuốc cho Lục Mỹ Đình, cô đi vào nhà vệ sinh. Khi cửa nhà vệ sinh đóng chặt, Lục Mỹ Đình bắt đầu nghiên cứu mọi chi tiết trong căn phòng nhỏ. Cô nhìn lên trần nhà và phát hiện một lối thoát nhỏ nhưng có thể tiềm ẩn cơ hội trốn thoát.

Trong khi đó, Diệp Sung đang đi đến quầy thuốc để mua thuốc cho Lục Mỹ Đình. Anh lo lắng về sức khỏe của cô và đồng thời cũng rơi vào suy nghĩ về tình cảm không được đáp lại. Trong lòng anh, một mảnh ghép quan trọng vẫn chưa hoàn thiện.

Trong phòng, Lục Mỹ Đình kiên nhẫn và cẩn thận thực hiện kế hoạch trốn thoát. Cô nhặt một mảnh vụn nhỏ và dùng nó để đánh bật vít cố định của lối thoát. Những giây phút trôi qua chậm nhưng đầy căng thẳng.

Cuối cùng, khi vít đã được mở, Lục Mỹ Đình nhẹ nhàng lật mặt bàn và tìm thấy lối thoát nhỏ. Cô thận trọng bước vào lối thoát và lặng lẽ đóng lại sau lưng mình, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

“Mỹ Đình, anh đem thuốc về cho em. Mau dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc này.”

Trong khi đó, Diệp Sung quay trở về căn nhà, tay cầm một hộp thuốc và một bì cháo trong tay. Anh không hề biết rằng Lục Mỹ Đình đã khéo léo trốn thoát trong lúc vắng mặt của anh. Một sự thất vọng lướt qua tâm trí anh khi anh mở cửa và không thấy cô ở phòng.

“Mỹ Đình, em đâu rồi?”

“Mỹ Đình, em có trong đó không?”

Diệp Sung tìm kiếm Lục Mỹ Đình khắp nhà nhưng không thấy, cửa phòng vệ sinh trong phòng ngủ Lục Mỹ Đình đang đóng. Anh đứng bên ngoài gọi trong vô vọng.

“Mỹ Đình, em có trong đó không? Lên tiếng đi!”

Lục Mỹ Đình nhẹ nhàng tiến bước trong con hẻm vắng, với sự hy vọng và quyết tâm trong tâm trí. Cô biết rằng cuộc đấu trí vẫn chưa kết thúc và cô phải tìm cách trốn thoát hoàn toàn khỏi sự truy đuổi của Diệp Sung.

Lục Mỹ Đình, trong nỗ lực cuối cùng để trốn thoát khỏi sự giam cầm, đã đi theo con đường mòn dẫn ra đường lộ. Trong tình trạng kiệt sức và đau đớn, cô cố gắng đến tận cùng sức mạnh cuối cùng của mình.

Trong chớp mắt, Lục Mỹ Đình đã ra đến đường lộ. Lục Mỹ Đình nhìn thấy một chiếc xe ô tô từ đằng xa, cô đứng trước đầu xe nhờ sự giúp đỡ. Một chiếc xe ô tô đột ngột dừng lại ngay trước mặt cô. Lục Mỹ Đình vẫn còn đang cố gắng giữ thăng bằng trên đôi chân mỏi mệt. Ánh mắt lấp lánh hy vọng và sự van xin giúp đỡ phản ánh trong đôi mắt của cô.

“Cậu chủ, có một người phụ nữ chặn trước đầu xe mình.”

“Cậu xuống xem sao?”

Người lái xe, một người đàn ông trung niên với ánh mắt tràn đầy tình người, dừng xe lại và nhanh chóng xuống xe tiếp cận Lục Mỹ Đình. Anh ta ngay lập tức nhận ra rằng cô cần sự giúp đỡ khẩn cấp.

“Cô gái, cô ổn chứ? Cần tôi giúp gì không?”

Người lái xe nhanh chóng hỏi với giọng nói đầy quan tâm.

Lục Mỹ Đình, trong trạng thái kiệt sức, chỉ có thể lắp ba lắp bắp trả lời.

“Xin... xin giúp tôi... tôi cần... đi đến nơi an toàn…”

Nói xong, Lục Mỹ Đình đã ngất xỉu.

Người lái xe hiểu rằng cô không có đủ sức lực để tiếp tục di chuyển một mình và đang gặp nguy hiểm. Anh ta cởi áo khoác của mình và quấn chặt quanh Lục Mỹ Đình tạo cho cô cảm giác ấm áp.

Người lái xe với ánh mắt đầy thông cảm, không do dự một giây nào. Anh đặt cô lên ghế sau và cẩn thận buộc dây an toàn.

“Đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất để sơ cứu vết thương.”

“Được! Thưa ông chủ.”

Người đàn ông còn lại trong xe chính là Bạch Chấn Hưng, thiếu gia của nhà họ Bạch, người đứng đầu Bạch gia, đứng nhất nhì ở nước F.

“Cô gái, cô đừng quá lo lắng. Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện gần nhất.”

Trên đường đến bệnh viện gần nhất, Lục Mỹ Đình cảm nhận được cảm giác an toàn và an ủi tràn đầy trong chiếc xe ô tô. Cô không thể nhận ra người lái xe này là ai, nhưng tâm trạng cô đã được nhẹ nhõm một chút.