Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 102: Người đàn ông phòng thủ kín kẽ



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P102)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 39: Người đàn ông phòng thủ kín kẽ

Soái Ninh vốn định hẹn Lư Bình thẳng luôn, nhưng ngày 2 tháng 7 hôm nay lại nảy ra một chuyện râu ria làm cô thay đổi kế hoạch.

Sau cuộc họp báo ngày 21 tháng 6, chính quyền xã Liên Hoa và ban quản lý thôn Liên Diệp một lần nữa xin Bất động sản Quan Vũ xây dựng đúng theo phương án quy hoạch ban đầu. Những hộ ngoan cố có tham dự vụ bịa đặt kia bị bắt, người nhà sợ rắc rối nên cũng bớt đòi hỏi, có người cũng vì bị sức ép của đám đông mà chấp nhận điều kiện đền bù của Quan Vũ. Chỉ còn lại ba nhà ngoan cố, thà cắt đứt quan hệ với bà con làng xóm cũng không chịu lùi nửa bước.

Soái Ninh vốn chỉ dùng việc bỏ phương án cũ làm mưu kế, nghe nói tình thế đã đảo ngược bèn giong thuyền xuôi nước, đáp ứng thỏa thuận, cũng đưa ra cách giải quyết hoàn toàn mới.

“Điều kiện bồi thường của công ty tôi đã đủ ưu đãi, không thể tăng lên nữa. Nếu ba hộ kia kiên quyết đòi một, hai triệu mới bằng lòng dọn đi thì chỉ có thể san sẻ từ tiền đền bù của các hộ khác. Ban quản lý thôn có thể tổ chức họp mặt toàn thể các hộ trong diện di dời, để cho những hộ đã đồng ý di dời ra giá. Ví dụ như nhà này sẵn sàng bớt ra 20 ngàn, nhà kia bằng lòng bớt 30 ngàn, mọi người góp tiền lại trả cho phần mà ba hộ kia đòi thêm. Thế là việc giải phóng mặt bằng có thể khởi động lại rồi.”

Quỷ kế “nhị đào sát tam sĩ”[1] này còn sắc bén hơn cách “dẹp hết” hôm trước. Phần lớn người dân địa phương đều nghèo khổ cùng cực, một đồng tiền hận không thể bẻ làm đôi để tiêu, vì 20-30 ngàn đã tự nguyện đánh cược tính mạng, sao để yên cho người khác động đến cơm canh trong bát được?

Nghe nói biện pháp này, bà con bừng bừng phẫn nộ, trút hết oán giận lên ba hộ ngoan cố làm cả thôn vạ lây kia. Tình cảm hàng xóm láng giềng không còn lại tí gì, chỉ coi đối phương là cái gai trong mắt, người của hơn một trăm hộ đồng tâm hiệp lực chèn ép. Hôm nay người này ném phân chó phân trâu vào sân nhà này, ngày mai người kia lén đào hoa màu trên ruộng nhà khác. Người nhà các hộ ngoan cố ra đường bị lườm nguýt chửi bới, về nhà cũng không thoát khỏi mấy người làng ghê gớm tìm đến tận cửa gây rối.

Cái gì cực đoan quá ắt sẽ dội ngược, chưa được vài ngày, một hộ ngoan cố họ Thái không chịu nổi. Bà cụ nhà đó xách sợi dây thừng chạy đến dưới cái cây to trước cửa ban quản lý thôn.

Một khóc hai lu loa ba đòi treo cổ là tuyệt chiêu hiếp đáp người ngoài đặc trưng của đàn bà nhà quê. Bà cụ dùng đến chiêu này, dân làng bình thường không sợ, quan thôn quan xã lại hãi đến nhũn cả chân.

Vụ bịa đặt chấn động cả nước vừa dứt, xã Liên Hoa không chịu nổi lần sóng gió nào nữa. Bí thư xã Ngưu Bảo Hà không còn cửa hòa giải, nghiến răng gọi điện cho Soái Ninh, yếu đuối đáng thương xin cô nghĩ lại.

Soái Ninh mà nhượng bộ lúc này thì ngang với xẻo thịt, hơn nữa không phải hứng một hai nhát dao là xong, thái độ tất nhiên cứng rắn.

“Bí thư Ngưu, không phải tôi không ủng hộ công việc của ông, nhưng làm ăn cũng phải có giới hạn. Điều kiện Quan Vũ đặt ra đầy đặn thế nào, nhân dân cả nước thấy cả rồi. Trên mạng bao nhiêu bình luận như vậy mà không thấy ai nói chúng tôi bạc đãi các hộ trong diện di dời của thôn Liên Diệp. Nhà họ Thái đòi làm hộ ngoan cố, chúng tôi cũng không cản, chỉ gợi ý để những hộ khác bù thêm tiền. Chính họ không thỏa thuận được với nhau còn gây chuyện ra đó, sao lại muốn chúng tôi gánh trách nhiệm nhỉ? Ông ngẫm mà xem, nhà họ Thái quậy như vậy, chúng tôi đáp ứng điều kiện của họ, thế hóa ra cứ khóc là được cho bú à? Rồi những người khác đua theo, chúng tôi cũng phải cho cả đám bú hết?”

Ngưu Bảo Hà cũng coi như từng chung hoạn nạn với cô, rất nể phục lòng can đảm quyết đoán của cô, hiện giờ nói chuyện với cô cũng tương đối chân thành, không ngừng kêu khổ, nói: “Ninh tổng, cô là người rành rẽ nên tôi cũng ăn ngay nói thật. Làm công tác ở quê không so được với trên thành phố lớn. Người thành phố có thói quen tuân thủ quy định, không dám làm việc thái quá. Còn ở quê, đặc biệt là ở vùng quê giống chỗ chúng tôi đây thì không giống thế đâu. Phần lớn người dân không có văn hóa lại không hiểu biết pháp luật, gặp kẻ không nói lý lẽ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ví dụ như Lý Gia Dũng và bà mẹ, nói lý với họ không xong. Một khi có mâu thuẫn thì không hô đánh hô giết cũng đòi chết đòi sống. Vụ ồn ào lần trước còn chưa nguôi, lại xảy ra chuyện gì nữa thì tôi ăn nói làm sao với cấp trên chứ. Cô không biết, lần này cấp trên nói chúng tôi làm việc sai lầm, không ngăn chặn hiệu quả sự cố đông người, tính điểm danh cách chức mấy cán bộ xã chúng tôi. Phải nhờ bí thư Lư xin giúp, cấp trên mới đồng ý giữ chức để xem xét. Nếu trong xã lại xảy ra chuyện gì, chúng tôi mất bát cơm không tính, lại vạ lây cho bí thư Lư, thế thì có lỗi với người ta quá.”

Soái Ninh vẫn cho rằng Lư Bình chỉ biết bo bo lo thân, lúc này lại bất ngờ phát hiện anh ta rất ra dáng lãnh đạo, có thể nói là ngoại viên nội phương[2]. Nghĩ nghĩ, tùy cơ ứng biến nói: “Vậy phiền ông lại lên gặp bí thư Lư phản ánh đi, xem anh ấy có thể thuyết phục ba hộ ngoan cố kia không, có biện pháp tốt, các bên chúng ta lại bàn kỹ hơn.”

Cô thả dây câu, ngày hôm sau con cá cắn câu luôn. Lúc nhận được cuộc gọi của Lư Bình, cô nghển cổ như con hươu cao cổ, cười vào cái tên đang hiện lên: “Không ngờ hả, anh cũng có lúc phải cầu cạnh tôi.”

Lư Bình không dễ bị dắt mũi như vậy, chào hỏi xong không kiêu không nịnh mời cô tới đây đến Thước Châu gặp mặt rồi bàn.

Soái Ninh ra vẻ khó xử: “Tôi định cuối tuần này đi một chuyến, nhưng tối thứ Sáu mới đến được, khi đó chắc anh đã hết giờ làm việc. Đi thẳng đến nhà anh được không?”

Khi cô nghe điện thoại, Thôi Minh Trí ngồi ghé ngay phía sau, tay trợ lý còm biết cô mang “tà niệm” với Lư Bình, nghe được những lời này thì đầu óc bắt đầu bay bổng, tưởng tượng những lời này là của một playboy cợt nhả đáng khinh nói với con gái nhà đàng hoàng, cảm giác ê buốt kia lập tức làm hắn dựng hết cả lông tơ.

Lư Bình lại giống cô bé quàng khăn đỏ mới gặp bà ngoại sói, trả lời không đề phòng gì: “Được chứ, muộn bao nhiêu tôi cũng chờ chị.”

Soái Ninh cho rằng mưu kế đã đạt, cười nói: “Thế chúng ta xác định rồi nhé, tối thứ Sáu gặp.”

Tán trai phải học được cách câu cho nó thòm thèm, cô kinh nghiệm đầy mình, nhanh chóng chấm dứt cuộc gọi.

Chờ lát nữa muốn đi gặp một khách hàng lớn, cô lấy ra hộp trang điểm soi gương nhỏ cẩn thận dặm lại, hừ mấy câu hát tiếng Anh, phảng phất như được tắm nước lạnh giữa ngày nóng nực, hết sức sung sướng.

Thôi Minh Trí đờ đẫn nhìn cô chằm chằm. Con người không hoàn mỹ, hắn cũng không đến nỗi bị OCD đạo đức, nhưng quan niệm của sếp ở phương diện sinh hoạt cá nhân quá phóng túng, đổi thành đàn ông cũng khiến người ta không dám ngợi khen.

Đang chửi thầm, chợt hắn nghe cô hỏi vặn: “Anh làm gì mà cứ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ thế hả?”

Hắn chột dạ biến sắc mặt, cười khì, nói: “Đâu có ạ.”

Soái Ninh quay đầu lại, lắc lắc chiếc gương nhỏ trong tay: “Tôi thấy rõ ràng, anh còn cãi.”

Gái này mắt xem bốn phương tai nghe tám hướng, còn biết rõ thói quen tính cách của cấp dưới, tóm sống tiếng lòng của hắn.

“Nghe tôi nói muốn ngủ với Lư Bình, anh dị ứng lắm hả? Đàn ông các anh á, bản thân ham ba vợ bốn nàng hầu nhưng lại đòi gái phải tam tòng tứ đức. Thật ra trai gái giống nhau hết, thấy cái gì tốt, bất kể là người hay đồ vật, đều muốn ra sức chiếm đoạt. Cái này gọi là ham muốn, là nhân tính cơ bản nhất. Có người không đủ sức mà ham hoặc theo đuổi tình cảm cao thượng, bị ép hoặc tự mình dập tắt ham muốn. Tôi chẳng rơi vào cả hai dạng này, trong phạm vi an toàn thả cửa cho dục vọng là quá quắt lắm hay sao?”

Gương mặt tươi cười của Thôi Minh Trí cứ như bị cái xẻng đập vào, khóe miệng lệch tới mang tai, rón rén đến bên cạnh cô.

Làm kẻ hầu cận lâu rồi, hắn muốn thử làm một vị quan can gián:

“Ninh tổng, chị thích bí thư Lư ở điểm nào ạ? Chỉ vì anh ấy đẹp trai?”

Soái Ninh chăm chú kẻ mắt, tiện mồm hỏi lại: “Ý anh là sao?”

“Hị hị, thì tôi cảm thấy chị từng gặp nhiều giai đẹp thế rồi mà rất ít khi thấy ưng ý ai như ưng bí thư Lư. Chỉ dựa vào điểm ngoại hình, hẳn anh ấy còn chưa đến mức thu hút được chị chứ ạ.”

“Ờ, anh ta đúng là tương đối đặc biệt, tôi đã nói rồi còn gì? Anh ta là trà xanh cực phẩm, khơi dậy ham muốn chinh phục của tôi. Anh thấy một nhà hàng trông có gu xịn xịn cũng muốn vào ăn thử cho biết chứ hả.”

“Thế sau khi chinh phục thành công, chị muốn dựng trại đóng quân luôn, hay là cướp bóc sạch sẽ một hồi rồi rút ạ?”

Soái Ninh dừng tay, quay đầu nhìn sát hắn: “Anh hỏi cái này làm gì?”

Thôi Minh Trí sợ vẻ mặt không đạt tiêu chuẩn, muốn viết hai chữ “QUAN TÂM” to tướng trên trán, híp mắt nói: “Tôi thấy ấy ạ, nếu chị thích bí thư Lư thật, hay là thử tìm hiểu nghiêm túc với anh ấy, hai người chân thành vững chắc tiến tới thiên trường địa cửu có phải tốt không ạ?”

Soái Ninh ngửa đầu cười ha ha, lấy bông phấn đập vào mặt hắn một chút. Mũi Thôi Minh Trí dính vệt phấn trắng, càng giống vai hề trong Kinh kịch.

“Tôi với anh ta thiên trường địa cửu làm sao được. Thân phận chúng tôi tồn tại mối ngăn cách tự nhiên. Tôi là doanh nhân, nếu xác định quan hệ yêu đương với quan chức chính quyền thì sẽ bị đám đối thủ cạnh tranh của anh ta theo dõi. Chút xíu sai sót râu ria cũng có thể tạo thành hiệu ứng cánh bướm. Anh ta cũng tương tự, muốn lên chức suôn sẻ thì cần giữ gìn danh dự, cấp trên nói ‘làm cán bộ phải chịu được cảnh buồn tẻ, nghèo khó. Làm cán bộ đừng mong phát tài, muốn phát tài thì đừng làm cán bộ’. Yêu đương với con buôn lớn giàu như tôi, anh ta còn muốn cái mũ cánh chuồn nữa không? Hình thức quan hệ tốt nhất là quân tử giao du nhạt như nước, đơn giản hóa hết mức.”

Thôi Minh Trí cảm thấy những lời này đá nhau chan chát: “Thế mà chị còn muốn gì gì với anh ấy?”

Soái Ninh tặc lưỡi: “Đến khổ, anh còn tên là Minh Trí cơ đấy, nhìn nhận vấn đề cóc thấu đáo chút nào. Tôi và anh ta đều là người cực kỳ lý tính, chuyện gì cũng có thể rạch ròi việc nào ra việc đó. Tôi có thể tách bạch hoàn toàn tình cảm với tình dục, anh ta là đàn ông chắc chắn càng hổng vấn đề gì đâu á. Hẹn chịch cũng chẳng khác đi tập gym là mấy. Nếu anh ta thật sự không muốn, tôi cũng chẳng ép.”

Thôi Minh Trí không tinh lọc được tư tưởng đen tối của sếp, trái lại còn có xu thế bị cô tẩy não, gục đầu xuống từ bỏ.

(Hết phần 102, xin mời đón đọc phần 103. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Điển tích thời Xuân Thu, Yến Anh hiến kế cho Tề Cảnh Công tặng cho ba dũng sĩ kiêu ngạo hai quả đào để họ tự so bì rồi tranh giành nhau đến chết.

2. Thành ngữ xuất phát từ “Hậu Hán thư”, ý chỉ người bề ngoài thì hòa nhã bên trong thì nghiêm chỉnh.