Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 115



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P115)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Người tới đồng loạt dừng bước, ngóng qua tấm mành, chỉ thấy trong quán đang có 20-30 bóng người lố nhố, bên ngoài đều là trẻ trâu nhà họ Bì, nhóm Võ Thiếu Hùng bị quây ở giữa.

Một gã có tiếng nói the thé như kèn đám ma dữ dằn đáp: “Ở đây tao chính là phép vua!”

Người vừa nói là Bì Phi Đằng, em trai Bì Phi Dược, cũng là tên ác ôn chính cống như thằng anh.

Câu đối đáp hùng hồn như phim này thể hiện lồ lộ sự ngang ngược và coi thường pháp luật trắng trợn của đám lưu manh địa phương, người ngoài cuộc nghe thấy nhất định khiếp hãi.

Soái Ninh và Thôi Minh Trí không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, ánh mắt mừng thầm tạo thành cú đập tay trong không khí.

Mục đích của họ đạt rồi!

Một bụng tức của Võ Thiếu Hùng bị lời kêu gào của Bì Phi Đằng kích nổ tung, ông lôi khí thế xông pha chiến trường giết địch ra quát hắn rõ to: “Mày nói cái gì? Có giỏi nhắc lại lần nữa!”

Chó dữ canh đất, lưu manh giữ địa bàn, Bì Phi Đằng không thể mất oai ngay trên địa bàn nhà mình được, đối phương đã cứng, y càng vênh vác.

“Tao nói ở đây tao chính là phép vua, kể cả tổng thống chủ tịch có đến quán tao ăn cơm cũng phải trả tiền theo hóa đơn. Chúng mày muốn quỵt nợ thì trước hết cứ che chắn kỹ các bộ phận trên người rồi hãy nói chuyện!”

Viên cảnh vệ của Võ Thiếu Hùng đã tức lắm rồi, giơ nắm tay như quả chùy thép lên, quát hỏi: “Nói thế tức là mày còn muốn đánh người? Tóm lại chỗ này của chúng mày là quán ăn hay quán cướp?”

Hai viên cảnh vệ vạm vỡ dãi dầu, đứng cạnh thủ trưởng một cái, nom như kim cương hộ pháp. Bọn lưu manh cũng đề cao cảnh giác, đồng loạt túm chặt cuốc thuổng gậy gộc, chuẩn bị một khi có động là nhào lên.

Việc này không nên chần chừ, Soái Ninh vén ngay mành xông vào, gọi ầm: “Ông chủ Bì, anh đâu rồi?”

Đám đông tách ra một khe hở rồi sau đó tản thành hình quạt, hướng về phía người vừa đến.

Bì Phi Đằng liếc mắt cái là nhận ngay ra Soái Ninh. Con sói dữ tợn này chớp nhoáng đã biến thành chó Husky, lúc lắc cái đầu chạy lại cười đón: “Ninh tổng đến, không ra đón sớm, ngại quá. Mời chị ngồi ngay đây.”

Y tự mình kéo ghế mời thần tài ngồi luôn.

Soái Ninh không nóng không lạnh hỏi: “Bì Phi Dược không có ở tiệm à?”

“Con em gái chị dâu tôi sắp cưới, anh tôi đưa họ lên Đông Hưng đặt mua các thứ, chị tìm anh ấy có việc gì đấy?”

Ác bá địa phương vốn là dạng ếch ngồi đáy giếng, cả đám đều ảo tưởng sức mạnh. Bì Phi Đằng thấy người của Bất động sản Quan Vũ đối xử với mình khách khí thì cho rằng bản thân có thể ngang hàng với đối phương, nói chuyện với Soái Ninh không có tí e dè nào.

Soái Ninh chủ định để Võ Thiếu Hùng thấy được bộ mặt kiêu ngạo của bọn này, cố ý ứng phó với Bì Phi Đằng bằng thái độ mềm mỏng.

“Không có gì, mấy khách này là bạn tôi, vừa rồi nghe nói có gặp chút va chạm trong tiệm anh, tôi chủ động qua xem thế nào.”

Nói đoạn đi đến bên Võ Thiếu Hùng quan tâm hỏi khẽ: “Võ quân trưởng, ông không sao chứ?”

Võ Thiếu Hùng trừng mắt nhìn Bì Phi Đằng lắc đầu cười lạnh: “Ninh tổng, hôm nay tôi đi chuyến này không uổng, lề thói xã Liên Hoa này khiến người ta mở rộng tầm mắt thật.”

Soái Ninh cười ái ngại, hỏi Mễ Tiểu Lâm lúc này đang nép sau Võ Thiếu Hùng: “Tiểu Mễ, nói thử xem chuyện này là sao?”

Mễ Tiểu Lâm chỉ vào chỗ đồ ăn thừa trên chiếc bàn bên cạnh, sợ sệt nói: “Vừa rồi bốn người chúng tôi gọi sáu đĩa thức ăn với một tô canh, thấy thực đơn ghi giá hẳn là 112 tệ, nhưng khi tính tiền chủ quán đòi 1050 tệ, bảo là thực đơn của họ ghi giá theo đô Mỹ ạ.”

Còn chưa dứt lời, Bì Phi Đằng đã hớn hở chìa thực đơn: “Ninh tổng, chỗ chúng tôi đây nhiều khách nước ngoài, thực đơn vẫn luôn tính theo đô Mỹ, trên này viết rõ ràng, chị xem thử là biết.”

Theo chỉ dẫn này, Soái Ninh nhìn ra được một hàng chữ cực nhỏ cực mờ nhạt ở cuối thực đơn: Giá của tất cả các món trong quán chúng tôi được tính bằng USD.

Thôi Minh Trí nhớ rõ bài hướng dẫn gần đây nhất của du khách có ghi chú rõ, đây là chiêu chặt chém mới của Diệu Hương Cư. Quay ra ngó đồ ăn thừa trên bàn: Mấy con cá diếc to bằng bàn tay kho, một đĩa ớt xanh xào thịt lác đác vụn thịt mỡ, một bát canh củ cải trắng ngâm một chiếc chân gà gầy quắt, thêm ba đĩa rau dưa theo mùa không có gì đặc biệt nữa.

Còn không đáng số lẻ của 1050 tệ!

Hắn điên ruột thay cho người bị hại, xúc động chất vấn: “Mấy thứ đồ ăn này của các anh có gì đặc biệt, sao bán đắt thế?”

Bì Phi Đằng giới thiệu dõng dạc: “Cá trong quán này toàn là cá nước lạnh đặc sản của Hoa Quả Lĩnh chúng tôi, sinh trưởng trong nước khoáng sông băng vạn năm, 4-5 năm mới được một con to ngần này, thịt mềm hơn cá diếc bình thường nhiều, giá tất nhiên phải đắt gấp mấy lần. Rau dưa cũng thế, tất cả đều là sản phẩm hữu cơ của địa phương tự trồng, không giống các loại bán trên thành phố các anh đâu.”

“Thế canh này thì sao? Sao chỉ có một cái chân gà?”

“Đó là gà rừng đặc sản của địa phương chúng tôi, cả ngày chạy trong rừng, tinh hoa toàn thân tập trung hết ở chân, hầm một cái chân là canh có được dưỡng chất của cả con gà luôn.”

Thằng vô liêm sỉ này cố tình coi người khác là đứa ngu, một viên cảnh vệ tức giận mắng: “Nói xàm, cá kia rõ ràng là cá diếc bình thường, vẫn còn tanh mùi bùn. Rau dưa cũng không rửa sạch, trong kẽ toàn là đất với lá dập nát, còn lẫn cả tóc nữa. Ngoài ra còn chả có muối gia vị gì, chúng tôi ăn mấy miếng đã nuốt không vô!”

Bì Phi Đằng cãi ngang: “Đấy là tại người ngoài các ông không biết ăn, đây là đồ ăn đặc sắc của quán này, khách nào thưởng thức rồi cũng bảo cả đời khó quên nhé.”

Võ Thiếu Hùng cười khẩy: “Không sai, mô hình kinh doanh trục lợi + bạo lực của các người ở đây đúng là khiến người ta cả đời khó quên.”

Soái Ninh đưa ông tới xem bằng chứng, không hy vọng ông đối đầu tay đôi với đám ác bá lúc này, ngăn lại Bì Phi Đằng đang sấn lên huơ tay múa chân, cười nói: “Chỗ này của các anh tính giá bằng đô Mỹ, nhưng đợt này tỷ giá hối đoái giữa đô Mỹ và Nhân dân tệ cũng chỉ 1 đổi 7 là căng. 112 đô đổi sang Nhân dân tệ phải là 750 tệ, làm sao lại tính thành 1050 được nhỉ?”

Bì Phi Đằng chu mỏ về phía cái bát vỡ dưới chân bàn: “Họ làm vỡ đồ của quán, 300 bạc dôi ra đấy là tiền đền.”

Mễ Tiểu Lâm vội giải thích với sếp: “Trong khi ăn tôi sơ ý đánh rơi cái bát, ngay lúc đó bọn họ chẳng nói gì, đến lúc tính tiền lại đòi chúng tôi đền 100 tệ. Anh Phan nói họ bịp bợm tống tiền, tức quá mới đập thêm cái nữa. Bọn họ bảo cái này phải đền gấp đôi, nếu lại đập tiếp thì phải đền 400 tệ.”

Anh Phan chính là viên cảnh vệ hôm nọ cầm súng ép hỏi Thôi Minh Trí, nghe Mễ Tiểu Lâm kể lại tình hình khi nãy, anh ta tức rồ lên, chỉ vào tay bồi bàn bắt đền họ mắng ầm lên: “Có cái bát vỡ, chợ bán buôn cùng lắm hai tệ một cái, thế mà dám bắt đền một, hai trăm. Chúng mày đúng là đang trấn lột!”

Hiểu rằng Mễ Tiểu Lâm đang làm đúng theo lời dặn, Soái Ninh vỗ vỗ vai cậu ta, đi lên can hai bên đang đầu khẩu, lại nói nhỏ với Võ Thiếu Hùng: “Quân trưởng Võ, hôm nay bỏ qua thôi, về rồi nói tiếp.”

Võ Thiếu Hùng đã giao hẹn trước với cô, nén giận gật gật đầu.

Soái Ninh chìa tay về phía Thôi Minh Trí lấy cái túi xách của cô (mà hắn đang cầm), đi tới trước mặt Bì Phi Đằng.

“Để tôi trả cho họ.”

Cô mở túi lấy ra một xấp tiền mặt màu xanh xanh vàng vàng, Thôi Minh Trí đảo mắt một cái, nhận ra là tờ 100 ruble (rúp) của Nga.

Soái Ninh đếm 103 tờ đưa cho Bì Phi Đằng, Bì Phi Đằng kêu oai oái: “Ninh tổng, tiền này của chị là tiền gì ý nhỉ?”

“Rúp Nga, theo tỷ giá hối đoái hôm nay, 1050 nhân dân tệ tương đương 10225 rúp, chỗ này là 10300 rúp, 75 rúp thừa khỏi thối.”

“Chị đừng đùa tôi, tôi cầm cái này làm gì đây?”

“Tiệm các anh lại không quy định khách hàng chỉ có thể trả bằng nhân dân tệ, tôi trả số đó bằng rúp theo tỷ giá hối đoái thì không đúng chỗ nào?”

Số rúp đó là do Soái Ninh cố ý chuẩn bị trước khi tới, chuyên để bỡn cợt đám lưu manh này.

Bì Phi Đằng đã nhìn ra mục đích của cô, biến sắc mặt cảnh cáo: “Tôi thấy chị là nhà đầu tư vào chỗ chúng tôi nên mới nể chị mấy phần, chị đừng có được nể rồi ra vẻ. Mấy mánh chơi xỏ này liệu mà dẹp sớm đi!”

Soái Ninh cũng nghiêm mặt nói: “Hôm nay tôi chỉ đem theo tiền vậy đó, nếu anh không lấy, tôi đây đành phải ghi sổ nợ thôi.”

Ngón tay trỏ của Bì Phi Đằng xỉa ngay vào giữa trán cô: “Đừng có nhắc chuyện ghi sổ với tôi, Quan Vũ các chị còn nợ thôn Bạch Liên chúng tôi hơn 10 triệu tiền phí quản lý đấy. Chú tôi bảo tháng này mà không trả thì sẽ kéo người đến phá sạch công trường của các chị!”

Soái Ninh cười tươi roi rói: “Phiền anh chuyển lời cho thôn trưởng Bì, tiền tôi nhất định sẽ đưa, mong ảnh lại thư thư cho mấy bữa.”

Cô vừa khiêu khích vừa nhún nhường, Bì Phi Đằng không hiểu mô tê gì, cũng không biết nên dùng thủ đoạn nào để đối phó cô. Đúng lúc này, thật tình cờ và thật bất ngờ, vài người vén mành đi vào. Soái Ninh liếc mắt. Gã trung niên tai to mặt lớn dẫn đầu kia đúng là thôn trưởng thôn Bạch Liên, Bì Phát Đạt.