Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 121



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P121)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Để chữa trị nỗi tổn thương do sự thờ ơ, lạnh nhạt tạo thành, đầu tiên cần cho đối phương cảm nhận được nhu cầu, họ sẽ cho rằng sự tồn tại của họ là cần thiết.

Đây là kỹ năng dụ dỗ người điển hình của hồ ly tinh! Lừa đứa ngôn lù còn tạm, còn mơ lừa chụy!

Soái Ninh nhìn thấu mánh khóe, cơn tức lại đột nhiên tắt ngấm. Cô quyết định tiếp tục so tài với giai trà xanh gian xảo này, lật mặt cười luôn: “Anh đang băn khoăn rằng Tinh Tinh là con quan chức, dễ dàng bị người có lòng dạ kín đáo lợi dụng, anh nuôi nó chỉ biết bị vạ lây. Như vậy đi, anh giao nó cho tôi. Nhà tôi rộng, có ba người giúp việc, nhất định có thể chăm chút nó đâu vào đấy.”

Đề nghị này thật không tệ, Lư Bình trong lòng đã ưng rồi nhưng vẫn hỏi một câu khách sáo: “Như thế có tiện không ạ?”

“Có gì mà không tiện, tôi cũng thích chó. Tinh Tinh đáng yêu như vậy, nuôi làm bạn cho đỡ buồn, tốt thật mà.”

“Tinh Tinh đúng là đáng yêu thật, để chị nuôi tôi càng yên tâm, vậy nhờ chị nhé.”

Hai người đối mặt cười vui vẻ, chút va chạm vừa rồi để gió cuốn đi.

Soái Ninh thì không từ bỏ việc tìm kiếm cơ hội, cười cười, tay phải bỗng nhiên thò sang cổ anh.

Lư Bình cũng không thiếu đề phòng nhưng buộc phải ngừng né tránh, hơi mang vẻ cảnh giác, cúi đầu nhìn động tác của cô, thấy cô nhặt từ mép cổ áo của mình một sợi lông chó mảnh mềm.

“Đường đường là bí thư huyện ủy mà trên áo dính lông chó, là ảnh hưởng hình tượng lắm.”

Cô nghiêng đầu tạo dáng nghịch ngợm, lại thò vòi vào lãnh địa của anh thêm lần nữa.

Lư Bình xoay người rút mảnh khăn giấy đưa để cô gói lông chó, cười nói: “Nói thế chứ tưởng tượng về sau không được gặp nó nữa, cũng rất luyến tiếc.”

“Ai bảo sẽ không gặp lại nữa, nếu anh nhớ nó, tôi đưa nó về đây lúc nào cũng được.”

“Thế thì phiền lắm, hơn nữa gửi qua đường hàng không không an toàn, thôi, bớt vần vò nó thì hơn.”

“Không cần gửi cargo, tôi đi máy bay riêng của ba tôi tới đây, cho nó ngồi gần tôi.”

“Ha ha ha, thế thì phiền nhiễu nhiều người quá.”

“Không hề nha, vì anh, trả giá chút này không tính cái gì.”

Soái Ninh không muốn đến một chuyến tay không, một hai phải chiếm chút lợi thế mới thôi. Ánh mắt sáng quắc lưu luyến trên mặt Lư Bình quên về, cô dùng ngôn ngữ sàm sỡ anh.

“Bí thư Lư, anh là ba của Tinh Tinh, tôi đảm bảo sau này sẽ yêu chiều, coi nó như con ruột, anh cứ yên tâm đi.”

Được Lư Bình và Võ Thiếu Hùng dốc sức phối hợp, chưa đầy một tuần sau, tỉnh đã ký văn bản cho phép. Lúc này, đám quan thôn vô lại của xã Liên Hoa đang kiếm cớ gây sự, kêu rằng lo Soái Ninh nói chuyện không giữ lời, đòi giám đốc dự án Tề Vân đại diện cho Bất động sản Quan Vũ viết giấy nhận nợ, các thôn ra giá 5-10 triệu trở lên.

Soái Ninh vừa hay đem chúng ra thử kiếm, phái Thôi Minh Trí đi xung phong.

Thôi Minh Trí có quyền trợ giúp xịn, lần này lại đi vào chỗ quân địch giống như Lý Hướng Dương hai súng[1], tính toán cùng bọn ác bá này chơi trò đá đập mai rùa, cứng đối cứng.

Hôm nay ngày 25 tháng 7, hắn hẹn mấy tay “đại biểu” của mấy thôn Hồng Liên, Liên Bồng, Liên Ngẫu ra khu phố Liên Hoa, cố tình chọn Diệu Hương Cư làm địa điểm gặp mặt.

Bọn người này cậy đang ở địa bàn của chính mình nên chả sợ gì, vừa ngồi xuống đã ép hắn viết giấy nợ.

Thôi Minh Trí học dáng điệu của Soái Ninh, đầu tiên tuỳ ý ngả ườn ra ghế, rề rà thong thả trả lời: “Chúng tôi là công ty lớn, làm việc gì cũng phải tuân thủ quy trình. Các vị muốn thu phí quản lý của chúng tôi, trước hết cần đưa văn bản phê duyệt của các ban ngành chức năng cấp trên ra đã. Thấy hợp lý chúng tôi mới ký hợp đồng được.”

Hắn ngang nhiên gạt phắt lời hứa ban đầu, như thể cắm kích điện xuống ao cá. Cả đám ác bá giống như cá bị điện giật nhảy dựng lên, đồng thanh lên tiếng trách cứ: “Trợ lý Thôi, anh có ý gì đấy? Hôm trước Ninh tổng của các anh đã nhận lời rồi, anh làm thế này là muốn chối hộ cô ta hay là sao?”

Thôi Minh Trí cười lạnh: “Ninh tổng đồng ý gửi các vị phí quản lý, nhưng không hề nói sẽ lờ hết quy trình. Cũng chẳng phải tôi muốn chối đâu, nhưng yêu cầu các vị đưa giấy tờ liên quan ra đây, có giấy tờ chúng tôi mới xin tài vụ chi được. Nhắc đến mới nhớ, những khoản đặt cọc đưa các vị mấy lần trước, chúng tôi đều tạm ứng dưới danh nghĩa phí tạp vụ, không phù hợp quy định kế toán, còn nhờ các vị nhanh chóng bổ sung đủ chứng từ, kẻo lúc kế toán làm sổ sách không xử lý được.”

Hôm nay Bì Phát Đạt không tới, thiếu chúa phỉ án ngữ, đám cầm đầu các thôn khác cũng kiềng trong lòng, chỉ dám dọa suông. Cái mặt ngựa của Diệp Bảo Trụ, thôn trưởng thôn Hồng Liên, dài ra gấp đôi, buông lời cảnh báo độc địa phũ phàng cho Thôi Minh Trí: “Anh nghĩ kỹ đi nhé, Quan Vũ các anh làm ông lớn ở đâu ngoài kia thì làm, nhưng ở xã Liên Hoa chúng tôi không có chỗ cho các anh thể hiện đâu nhé. Khuyên anh bớt múa may ở đây đi, nói xong rồi lại chối. Còn cứ làm già, chúng tôi quay về thôn gọi người vây công trường các anh ngay, cho các anh không trụ nổi một ngày luôn!”

Hai anh em Bì Phi Dược và Bì Phi Đằng đứng một bên đợi góp lời, thấy thế cũng nhảy ra dọa nạt, mỗi đứa một bên áp sát Thôi Minh Trí, mặt mũi lộ rõ vẻ dữ tợn.

“Trợ lý Thôi, anh phải thức thời chút đi, hiện giờ trên xã trên huyện đều nhấn mạnh việc duy trì ổn định, tình hình mà to chuyện lên là anh không gánh nổi đâu.”

“Phải đấy, các anh tới đây đầu tư, đắc tội mọi người ở đây, nếu không nhờ chú tôi và các cán bộ thôn hòa giải giúp các anh, bà con đã làm ầm lên lâu rồi. Chút phí quản lý này là khoản tiền chính đáng người ta nên được nhận, các anh tiếc tí tiền lẻ, sau này lại chịu lỗ nặng, đừng trách là không ai báo trước.”

Thôi Minh Trí cười ặc ặc không thôi, hóa thân thành nhân vật nam chính trong truyện sảng văn[2], cố ý sắp đặt khoảng lặng trước đoạn vả mặt. Vẫn ngồi yên, hắn chỉ hất cằm lên, nhìn hai tên họ Bì bằng nửa con mắt.

“Tôi biết trưởng thôn Bì cùng các vị cán bộ thôn rất ủng hộ công việc của chúng tôi, nói đến đây mới nhớ, hôm nay còn có chuyện muốn phiền các anh. Tháng sau, từ ngày 12 đến 21, chúng tôi muốn tổ chức một hoạt động quy mô lớn ở xã Liên Hoa, đến lúc đó cần các anh phối hợp nhiều.”

Hắn qua cầu rút ván còn đặt ra yêu cầu mới, như tượng Bồ Tát hấp trong chõ, ra vẻ sương khói thần tiên hết nấc khiến đối phương tức lồng lên.

Bì Phi Dược lại lấy ngón trỏ chỉ vào chóp mũi hắn giống lần trước, uy hiếp ngang ngược: “Họ Thôi kia, mày còn dám móc máy xỏ xiên nữa, trợn mắt chó ra xem chỗ này là chỗ nào! Ninh tổng của chúng mày có là rồng xịn xuống trần, đến xã Liên Hoa này cũng ngoan ngoãn làm con rắn chứ đừng nói cái ngữ lươn chạch ranh con như mày. Muốn lật thuyền lớn của bọn tao á, chờ đến kiếp sau hãy nằm mơ đi!”

Xưa nay trọc đầu không sợ có tóc, y tự cho rằng đã sai khiến được một đám dân quê nghèo túng kém hiểu biết xông lên đấu tranh là có thể cả gan vững lòng ăn bánh bao chấm máu người[3]. Còn tập đoàn Quan Vũ này dù sao cũng phải nương theo ý chính quyền, thêm đôi lần tụ tập đông người nữa thì khéo sẽ rơi vào cảnh xôi hỏng bỏng không. Tay trợ lý Thôi này hôm nay lật lọng, nghe chừng là bỏ tiền tìm người giúp, tính chơi bài cứng đấu cứng, đen ăn đen. Thế thì chả sợ. Xảy ra chuyện gì thì vừa hay có thêm tội dính dáng đến xã hội đen, làm cho họ (Quan Vũ) như con mèo chộp bánh dày, không gỡ ra được.

Thôi Minh Trí thấy quân địch kiêu ngạo thì mừng quá, quay đầu tránh ngón tay y chỉ, giơ tay búng kẽ móng của bản thân, ung dung nói: “Các anh nói tôi là con chạch muốn lật thuyền, tôi còn cảm thấy xã Liên Hoa này miếu nhỏ mà thánh chém rõ to, hồ cạn mà rùa đen rõ lắm kìa.”

Chữ cuối cùng vừa buột khỏi miệng, cổ áo sơ-mi đã bị Bì Phi Dược túm chặt, đám cán bộ thôn cũng xông lên chỉ trích.

“Mày muốn gây sự phải không? Rồi tí nữa mày ngồi đấy mà khóc!”

Thôi Minh Trí bị Bì Phi Dược lắc như chơi trống bỏi, lại giống như hồ nhão đã khô, chả sủi tí bọt nào, cứ nói bình tĩnh nghiêm túc: “Người hợp tác tổ chức hoạt động với chúng tôi đại khái đã ở ngoài rìa khu phố rồi, tôi đã nói là 3h sẽ đưa các anh ra gặp người ta, giờ đi là vừa kịp. Có gì ra đến ngoài kia lại nói, nhỉ?”

Đám ác bá đang muốn chọn hai cỗ quan tài cho cái thằng chưa đổ lệ này thấy một nhát, Diệp Bảo Trụ gào lên đầu tiên: “Mày không đóng phí quản lý còn muốn tổ chức hoạt động ở chỗ này của bọn tao, Phi Dược, Phi Đằng, dẫn theo anh em trong quán ra cổng khu phố, cứ đánh bome cái bọn mà nó gọi đến đây rồi nói chuyện!”

Cả bọn kèm Thôi Minh Trí xuất phát rầm rộ, theo chỉ dẫn của hắn, đến bãi hoang nơi tổ chức họp báo tháng trước.

Nhìn từ xa, thảm thực vật trên bãi hoang dường như dày thêm, đến gần mới phát hiện từng bụi cây xanh um kia là xe tải quân dụng sơn màu lá, số lượng lên tới 30-40 chiếc. Ở khu đất trống trước dãy xe, một đoàn lính mặc áo rằn ri đang ngồi, đội hình xếp vuông chằn chặn rộng bằng độ ba sân bóng rổ.

Hàng trăm người lặng lẽ mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng như thiêu đốt. Thấy có người đến, tất cả quay đầu ra xem. Cơn gió thổi lại, tiếng người vắng tanh.

Cảnh tượng ly kỳ quỷ dị từa tựa mộng du giữa ban ngày, bọn Bì Phi Dược bỗng dừng bước, đồng loạt rơi xuống đầm lầy của nỗi hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau cầu cứu.

Thôi Minh Trí ung dung hất thằng trẻ trâu đang giữ tay hắn, chỉnh lại quần áo, vẫy cờ thắng lợi với quân địch.

“Các vị, lần này bên hợp tác với công ty tôi là quân đoàn 93 của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, hôm nay tới là quân tiền trạm, đi cùng tôi qua gặp sĩ quan dẫn quân đi.”

(Hết phần 121, xin mời đón đọc phần 122. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Nhân vật du kích anh hùng trong một bộ phim kinh điển về đề tài kháng Nhật của TQ.

2. Một thể loại tiểu thuyết trên mạng của TQ trong đó nhân vật chính có bước đường sự nghiệp thành công rực rỡ, như “Người nối nghiệp chân chính” cũng có thể tính là sảng văn.

3. Cách nói này xuất phát từ quan niệm xưa của TQ là ăn bánh bao chay chấm máu người sẽ trị được ho lao, truyện ngắn “Thuốc” của Lỗ Tấn có nhắc, nay được dùng với ý là trục lợi trên tính mạng, sự đau khổ của người khác.