Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 125



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P125)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Soái Ninh lo lắng bên Quảng Hạ nhìn thấu điều này, sau khi nghe họ báo giá thì lập tức thay mặt Phương Triết tăng giá thêm 30 triệu.

“4 tỷ 650 triệu.”

Giọng nói đanh thép dõng dạc, dường như chất chứa sức chiến đấu vô hạn.

Việc cô tự tiện lên tiếng làm Phương Triết bực sững lại, nhưng ngăn cản cô trước mặt mọi người thì thất thố quá nên anh ta chỉ hơi quay đầu ném cho cô một cái liếc mắt còn tính là bình tĩnh.

Cạnh tranh ác liệt lồ lộ, đại diện Quảng Hạ vác mặt lên trời, gào: “4 tỷ 660 triệu!”

Soái Ninh quyết đoán đáp lại: “4 tỷ 670 triệu!”, đồng thời lặng lẽ ấn lấy đùi Phương Triết.

“4 tỷ 680 triệu!”

“4 tỷ 690 triệu!”

“4 tỷ 700 triệu!”

Hai bên tranh chấp khốc liệt, Phương Triết mấy lần muốn mở miệng, tiếc rằng hoàn cảnh không cho phép. Giật lại bảng số thì sẽ thành trò cười cho người trong nghề, đáng sợ hơn là sẽ bị giới quan chức chỉ trích vì hiểu lầm rằng bên mình coi việc đấu giá như trò đùa.

Hơn nữa, bàn tay Soái Ninh đặt trên đùi anh ta đang lần lên “vùng nguy hiểm”. Cô còn đá lông nheo sang, kết hợp với mấy câu à ơi nhão nhoẹt vừa nãy của cô nữa thì rất giống đang ám chỉ chuyện gạ gẫm tình tiền.

Hiện nay, cô chiêu họ Soái đã tự mang giá trị thương mại khủng, nếu có thể dùng quan hệ xác thịt trói buộc cô, lời lãi sau này có khi còn quá cả 200-300 triệu.

Suy nghĩ của anh ta vừa sao nhãng một tí, Soái Ninh đã chớp luôn thời cơ, người chủ trì mới hô “4 tỷ 700 triệu!” lần đầu, cô đã ngang nhiên tung đòn sát thủ:

“4 tỷ 750 triệu! Thưa các lãnh đạo, sau đây dù họ báo giá bao nhiêu, bên chúng tôi cũng sẽ trả cao hơn họ 10 triệu!”

Lời tuyên bố không đúng quy định nhưng lại mạnh mẽ cho thấy niềm tin tất thắng, tạo ra một ảo giác mãnh liệt cho những người có mặt ở đây: Viễn Hằng lần này quyết tâm sắt đá, nhất định phải giành khu đất Bảo Tháp Loan về tay bằng được, tiếp tục đua tranh máu lửa đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hai đại điện của Quảng Hạ cũng bị trộ, hoảng loạn châu đầu ghé tai, trông thái độ thì rõ ràng đã bất đồng ý kiến.

Người chủ trì như uống thuốc kích thích, mặt đỏ gay, hét váng: “4 tỷ 750 triệu lần thứ nhất! 4 tỷ 750 triệu lần thứ hai!”

Điệu bộ kia hẳn là đang khuyến khích bọn họ, tiếc rằng phía Quảng Hạ đã mất nhuệ khí, dù sao họ cũng không phải chủ công ty, đến thời điểm quyết định thì khó liều được. Khi người chủ trì sắp gõ búa, một người vội vàng giơ bảng.

“4 tỷ 755 triệu.”

Chỉ trả thêm có 5 triệu, có thể thấy là vỡ trận rồi.

Soái Ninh đã buông lời nói cứng, Phương Triết sĩ diện, để mặc cô đuổi chém điên cuồng. Nghe cô gào: “4 tỷ 765 triệu!”, anh ta cười khổ, nụ cười bất đắc dĩ ấy lại bị người khác lý giải thành bình tĩnh.

Người chủ trì kích động đến run người: “Số 6 ra giá 4 tỷ 765 triệu, còn ai trả hơn không ạ?”

Phía Quảng Hạ ngây ra không phản ứng, hai người lần lượt nhún vai thở dài, hàng phòng thủ tâm lý rốt cuộc đổ sụp.

“4 tỷ 765 triệu lần thứ nhất! 4 tỷ 765 triệu lần thứ hai! 4 tỷ 765 triệu lần thứ ba! Chốt giá!”

Trong tiếng rú khản giọng hòa lẫn tiếng búa đập xuống, đập luôn ra một đợt ồ à.

Cuối cùng, Bất động sản Viễn Hằng thắng đấu giá ở mức 4,765 tỷ. Giá chốt của khu đất Bảo Tháp Loan vượt xa mức 4,5 tỷ mà ban đầu bên ngoài định giá, trở thành khu đất kim cương mới toanh của phía nam Đông Hưng. Sau đó, tin tức này lan truyền khắp thành phố, biến thành một liều doping bơm vào thị trường bất động sản phía nam Đông Hưng. Trong thời gian ngắn, giá nhà đã tăng sẵn để đón đường đất kim cương.

Buổi đấu giá kết thúc, Soái Ninh bỏ lại Phương Triết, rời hội trường một mình. Thôi Minh Trí đang nhấp nhổm dưới sảnh, thấy sếp ra khỏi thang máy thì vội vàng sốt sắng qua đón.

“Ninh tổng, Viễn Hằng thắng đấu giá không ạ?”

Soái Ninh thở phào một hơi nhẹ nhõm: “May mà tôi đi theo, Phương Triết nhìn Quảng Hạ đuổi theo tàn bạo, chút xíu nữa thì buông.”

“Thế kết quả sao ạ? Ai thắng ạ?”

“Chụy tự mình ra tay làm gì có chuyện trượt bao giờ? Đã thay họ giựt được mảnh đất đó rồi, chốt hạ 4 tỷ 765 triệu.”

Thôi Minh Trí đưa tay che miệng, ngạc nhiên đến nỗi không ý thức được là cử chỉ này rõ tám vía.

4,765 tỷ, giá đất 14 ngàn tệ/m2, tính ra mỗi mét vuông sàn xây dựng là sáu, bảy ngàn. Công trình thi công xong phải bán gần 20 ngàn/m2 mới có lãi. Theo tốc độ tăng giá nhà đất của Đông Hưng hiện nay, mặc dù vẫn có khả năng lãi, nhưng làm thế nào để khai thác hiệu quả sẽ là một thách thức lớn kiểm tra năng lực kinh doanh của công ty.

Với Soái Ninh, chuyện này lại là cơ hội thuần túy. Trong tương lai, giá nhà của khu Bảo Tháp Loan sẽ trên 20 ngàn. Có mức đó làm chuẩn, giờ mà Tây Thành Lãnh Địa bắt đầu mở bán căn hộ, giá ban đầu có thể đặt tầm 16, 17 ngàn. Dự án treo này bỗng từ đồ bỏ thành đồ quý, đạt tiêu chuẩn doanh thu trung bình của công ty.

“Trận này hôm nay chiến cũng không tệ, tìm chỗ nào ăn mừng chút đi.”

Cô dẫn tay trợ lý còm nghênh ngang đi ra ngoài, Phương Triết bỗng đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô ngay trước mặt Thôi Minh Trí.

“Cô tính đi luôn? Không thèm nói năng gì với anh?”

Người đàn ông cười dữ tợn như thể con sư tử vồ dê béo, ngang nhiên lôi cô về phía bãi đỗ xe, tống luôn vào chiếc Mercedes G500 của anh ta.

Thôi Minh Trí đuổi theo sát sạt, hiểu rằng sếp hẳn lại giở trò quỷ gì thái quá trong buổi đấu giá nên mới chọc tức Phương Triết, run rẩy ruột gan hộ cô. Khổ nỗi thân phận thua kém, anh ta không thể hiện hành động quá khích thì hắn cũng không tiện ngăn cản ra mặt, chỉ nôn nóng khuyên can: “Phương tổng, có gì từ từ nói ạ!”

Phương Triết xoay người nhìn uy hiếp: “Tôi muốn nói chuyện phải quấy với Ninh tổng của các anh, anh cứ tránh ra trước chút đi.”

“Cái này…”

Thôi Minh Trí cuống quýt nhìn nhớn nhác vào trong xe, Soái Ninh đã đầu bù tóc rối ngồi thẳng lên, bình tĩnh vuốt lại tóc, trấn an: “Anh ra ngoài kia chờ, lát tôi ra ngay.”

Thấy hắn do dự chưa đi, bèn nghiêm túc ra lệnh: “Đi đi!”

Thôi Minh Trí lúc này mới chậm rãi rời đi, bước chân lưu luyến.

Phương Triết nhìn theo mấy giây, quay sang đùa với Soái Ninh: “Anh ta trung thành với em gớm, khéo lại có tí gì với em đấy nhỉ?”

Người này tự cho là đã đạt được thỏa thuận với cô trong buổi đấu giá, yên tâm trút bỏ lớp vỏ văn minh, giọng điệu cũng thêm “gần gũi”.

Hai chân Soái Ninh đặt lên ghế sau, hai tay thu sau lưng, cô lộ ra nụ cười hời hợt giống nụ cười của anh ta.

“Anh nghĩ có khả năng đó à?”

“Không đến nỗi lắm, cái loại giai hoi đi tè còn mất 5-6 phút này sao làm mồm miệng em đã thèm.”

“Ha ha, anh còn từng xem ảnh đi tiểu hả? Khi nào?”

“Đừng lảng, nói chuyện đàng hoàng đi.”

Phương Triết chui vào xe, vỗ vỗ chân cô gái ý bảo cô nhích ra lấy chỗ ngồi, nhìn cô ra vẻ sửa soạn lại bộ dạng, không nhịn được thò tay véo cằm cô.

Soái Ninh gạt tay anh ta ra, hờn dỗi: “Tiểu Triết ca, anh làm gì vậy, đừng có động chân động tay nào.”

Phương Triết vừa cười vừa mắng: “Bây giờ lại giở mặt đấy hả, vừa rồi là ai động tay động chân với anh ngay chỗ đông người?”

Soái Ninh chớp chớp hàng mi dài, vẻ mặt rất là ngây thơ lộ liễu.

“Ai ạ?”

“Em còn chối nữa!”

Phương Triết ghì cô xuống, không chỉ động tay động chân mà còn cả miệng, muốn kéo cô ký tên đóng dấu lên hợp đồng thật nhanh.

Soái Ninh cười tránh né, đột nhiên đẩy mạnh anh ta một cái, nghiêm mặt nói: “Tiểu Triết ca, anh là đàn ông có gia đình. Đùa kiểu này không hay đâu nhỉ?”

Xưa nay cô luôn tinh ranh tai quái, Phương Triết chỉ cho rằng cô đang nhử anh ta, cười nói: “Vừa rồi em nói bừa mấy câu đã khiến anh thiệt hại vài trăm triệu, khoản nợ này phải tính toán thế nào?”

“Sao lại nói là thiệt hại chứ? Từ Càn nói với người trong nhà lão là sẵn sàng chi 4 tỷ 8 để giành được mảnh đất kia, may mà em giỏi tùy cơ ứng biến, hư trương thanh thế vô hiệu hóa được hai tay đại diện kia, thay anh thắng đấu giá với mức giá như bây giờ. Tính ra em tiết kiệm cho Viễn Hằng 35 triệu đó chứ. Anh còn lôi em ra tính sổ, quá giỏi đổi trắng thay đen á.”

Soái Ninh nguẩy đầu sang một bên, vừa thở phì phì vừa dùng khăn tay quạt quạt, cổ tay lại bị Phương Triết chộp lấy.

“Sao em bảo không thu được tin tình báo gì? 4 tỷ 8 kia là nghe ai nói?”

Cô bị vặn vẹo một cái là đổi roẹt thần thái, nói ngọt lừ: “Là em sợ anh nghĩ ngợi nên trước hết mới gánh thay anh á.”

Phương Triết đáp lại bằng nụ cười mỉa: “Ván đã đóng thuyền, anh cũng không căn vặn gì em nữa. Lần này em nợ anh một món nợ tình cảm to, nên báo đáp thế nào đây?”

Soái Ninh lắc đầu, gạt ngón trỏ anh ta sắp chạm đến chóp mũi mình.

“Không nói vậy được nha, miếng đất Bảo Tháp Loan này là cái bát tụ bảo (đồ phong thủy, nôm na là chậu hút tiền), dự án xây xong nhất định thắng cả danh lẫn lợi. Là em giới thiệu cơ hội làm ăn cho anh, đất cũng là em giúp anh giựt được. Nếu phải kể công xét thưởng thì hẳn anh mới nợ em một món lớn chứ.”

Phương Triết lười cãi với cô, xuôi theo giọng điệu của cô, nói: “Thế được rồi, chẳng phải em bảo anh về sau thương em nhiều hay sao? Giờ làm đúng ý em luôn được không?”

Soái Ninh bị anh ta ôm bả vai, không thèm né, thong thả châm chọc: “Tiểu Triết ca, anh thế này là muốn xiết nợ bằng thịt ạ?”

Phương Triết ngơ ngác, giận cô độc mồm, nhưng cũng không chối.

Soái Ninh thở dài: “Em đây tuy trơ nhưng vẫn còn biết điểm dừng nhất định. Làm kẻ thứ ba mất giá lắm, nên em tuyệt đối không động vào đàn ông có vợ đâu.”

Cô lật lọng, Phương Triết chợt tức tối: “Cô đang lỡm tôi?”

“Đâu có đâu.”

“Vừa rồi trong chỗ đấu giá cô giở trò, còn không phải ám chỉ chuyện ấy hay sao? Bớt giả ngu hộ tôi cái!”

“Chúng ta là anh em, anh em với nhau có đụng chạm tay chân gần gũi tí cũng bình thường mà.”

“Con này mày đúng là đồ lừa đảo hư hỏng!”

Hầu hết đàn ông đều thực dụng và thực tế, đặc biệt là Phương Triết. Anh ta không bài xích việc bị phụ nữ lợi dụng, miễn là có thể có được những gì mình cần. Nhưng nếu rắc thính thả mồi rõ nhiều mà đến con cá ranh cũng không bắt được thì chắc chắn sẽ tức phát rồ. Nó không chỉ là thiệt hại mà còn sỉ nhục IQ.

Soái Ninh bị anh ta phũ phàng đẩy sát vào cửa xe nhưng vẫn nói năng nhỏ nhẹ, cười đáp lại.

“Tiểu Triết ca, đừng giận nha, tục ngữ nói rất hay, hai người yêu nhau lâu thì liệu còn chàng chàng thiếp thiếp được không. Chúng ta cứ giữ quan hệ như bây giờ, tình cảm mới càng bền chặt, có phải không nào?”