Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 130



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P130)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Cô nắm trong tay mấy ngàn tài khoản truyền thông, đóng quân ở tất cả các nền tảng mạng lớn, hiệu lệnh vừa ban, Từ Càn và Bất động sản Quảng Hạ lập tức rơi vào vòng vây hỏa lực mù mịt.

“Căn hộ của Quảng Hạ tệ thế nào, ai mua thì biết. Từ Càn còn trơ mặt nói gì mà khách hàng là trên hết, nghe xong lời lẽ thum thủm này, em cũng muốn nguýt!”

“Hành động của Nháo Nháo không lễ phép thật, nhưng đúng là lão Từ đang nói dối trắng trợn luôn á. Tôi cũng từng mua căn hộ của Quảng Hạ, anti cả đời khỏi mặc cả!”

“Chất lượng nhà của Quảng Hạ kinh đến đâu, chỉ nói một chuyện thôi. Năm nay, ngay ngày đầu tiên đi làm sau Tết, trần ở trụ sở của họ đột nhiên sập làm vài nhân viên bị thương, hỏi các bác thấy oách không?”

“Ha ha, hóa ra Quảng Hạ đối xử bình đẳng trong vấn đề chất lượng thi công nhỉ, bất kể là cư dân hay nhân viên, tất cả đều phải trả cái giá đắt xắt ra miếng.”

“Tôi đây, conmeno, bị Quảng Hạ chơi một vố đau, đừng nói là nguýt, gặp Từ Càn tôi cầm gạch phang luôn cũng được.”

“Giá bán căn hộ của Quan Vũ cũng cao, nhưng chất lượng của người ta bỏ xa Quảng Hạ mấy con phố, Nháo Nháo nguýt quả này cũng tự tin đấy.”

“Nhà của bên khác bán như ở shop chính hãng, nhà của Quảng Hạ thì bán như bán rau, nhưng chất lượng kém, giá còn đắt.”



Đánh lạc hướng là chiêu trò chuyển thua thành thắng thường gặp trong quan hệ công chúng, bắt nguồn từ kế vây Ngụy cứu Triệu trong “Binh pháp Tôn Tử”. “Người bị hại hoàn mỹ”, “tìm kẻ lót đường”, hay “âm mưu sau lưng” đều thuộc dạng này, nhìn chung đã được thử nghiệm thành công nhiều lần.

Một ngày sau, chủ đề này giảm hot, cư dân mạng vốn có trí nhớ cá vàng đổ xô vào các tin tức sốt dẻo khác.

Thôi Minh Trí cho rằng xử lý khủng hoảng đã thành công, hỏi Soái Ninh có muốn cảnh cáo những người dùng ảnh cô chế meme tung khắp nơi kia.

Soái Ninh trước đây đã đắc cử vị trí bà chúa meme Trung Quốc, chẳng để bụng chuyện này. Mấy tháng trước, trên mạng nước ngoài xảy ra sự kiện sỉ nhục người Hoa, rất nhiều dân mạng TQ dùng meme từ ảnh cô để chửi nhau với đối thủ, cô cũng chưa hề truy cứu. Từ khi nổi tiếng đến nay, cô chỉ khởi kiện hai công ty quảng cáo lấy chân dung cô đi quảng cáo thuốc tráng dương và trang web người lớn vì tội “xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân”.

Lần này bức ảnh nguýt tuy xấu tí nhưng đều là do chớp khoảnh khắc với màn hình nhiễu, người tự tin vào nhan sắc bản thân hoàn toàn không care. Điều duy nhất cô để ý chính là phản ứng của cha với việc này.

Đêm đó cô mượn cớ hỏi han thăm dò mẹ kế, nghe nói cha hôm qua có về qua nhà, nếu có biến gì, chắc có thể cảm nhận thông qua lời nói việc làm của bà kia.

Soái Quan Vũ có biến căng luôn. Cô không cần thăm dò, Chu Ngọc Hiền đã tự giác trách móc: “Ninh Ninh, thế nào mà con lại gây chuyện nữa? Ba con tức con điên lên, tối qua về nhà không nói không rằng. Sáng nay mắng người làm trong nhà té tát, má ở bên cạnh cũng khó xử, không dám hó hé.”

Soái Ninh coi cha là cấp trên, không thể cư xử với ông theo cảm tính, lập tức gọi điện thoại nhận lỗi với ông.

“Ba, con xin lỗi, chuyện hôm trước không phải con cố tình đâu ạ.”

Chẳng mấy khi cô chủ động nhận mình sai, cha cũng không cảm thấy cô tiến bộ, ngược lại chỉ coi như cô tự chìa mặt ra nghe chửi.

“Mày cho rằng mày vô tội lắm hả? Từ nhỏ đến lớn tao không để mày vất vưởng đầu đường, cũng không để mày vì nghèo đói mà rơi xuống tầng đáy xã hội, mày nói tao nghe mày học đâu ra mà nhiều tật thô lỗ thấp hèn thế? Mày làm mất hết mặt tao!”

Soái Ninh đã nghe chán câu cuối của ông, cười mỉa trào phúng: “Ba, mặt ba có sức sinh sản mạnh ghê, mất vô số lần rồi vẫn còn tái sinh được.”

“Mày bớt cợt nhả cho tao!”

“Con có cợt đâu, ba, việc này không thể trách mình con được, thiệt tình là Từ Càn hôm đó nói chuyện nực cười quá. Ai không biết Quảng Hạ chỉ được cái tốt nước sơn, ổng còn đứng đấy nổ, da mặt rõ dày.”

“Da mặt ổng có dày gấp mười lần cũng không bì với mày được, bao nhiêu người ngồi đấy không ai thất thố, mỗi mày làm ra cái cử chỉ chanh chua đó, còn bị phóng viên ghi lại làm người dân cả nước trông vào nghi ngờ nền nếp nhà tao. Tao thật hận không thể đứng trước mặt mọi người nói rằng Soái Quan Vũ tao không có đứa con gái như mày!”

Sự nín nhịn của Soái Ninh đối với cha cũng có mức độ. Trong giới hạn thì nhún được đến đâu cũng nhún, quá giới hạn một cái là sắc bén cãi ngay. Cô dùng giọng như đá cuội ném trả: “Ba đi nói đi ạ, dùng luôn tài khoản Weibo con lập cho ba livestream nè! Ba cho rằng ba từ con một cái là con không ngẩng mặt lên được đúng không? Con nói ba hay, giờ con đã có vốn liếng để tự lập nghiệp rồi, dựa vào sức mình cũng sống được đàng hoàng, cùng lắm thì cách thức kiếm ăn khó coi chút, dù sao con cũng không biết xấu hổ, tiếng tăm có thối nữa cũng không sao hết!”

Không phải cô nói cứng, mẹ cô trước khi qua đời từng bỏ vốn thành lập quỹ ủy thác cho cô, mỗi năm chia lãi mười, hai mươi triệu, cô chẳng lo chết đói. Sau khi về nước, cô giao tiếp kết bạn làm ăn khắp nơi, đầu tư bằng tiền tiêu vặt cha cho, hiện tại lợi nhuận rất khả quan. Có những cơ sở này, rời Quan Vũ cô vẫn có thể có chỗ đứng trên thương trường. Người ngoài cũng sẽ không vì mấy câu nóng giận của Soái Quan Vũ mà tước đoạt vòng hào quang con gái nhà giàu hàng đầu của cô.

Dù sao đây cũng chỉ là lời uy hiếp, cô không ngu đến nỗi tự vứt đi những lá bài tốt. Cô lường chuẩn rằng cha ưa sĩ diện, không để cô làm con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, nghe xong lời này chắc chắn sẽ rụt lại.

Soái Quan Vũ đúng là bị đứa “con gái rượu… độc” này bắt thóp, ông bức xúc: Bao nhiêu nhà nghèo chẳng cần nuông chiều gì mà vẫn nuôi dạy ra con gái đến là ngoan ngoãn tử tế. Ông cung phụng áo gấm gạo châu nuôi 28 năm, lại nuôi ra cái loại nghiệp chướng bạc ác tinh ma này, còn là giọt máu duy nhất của ông nữa chứ.

Đường con cái kém đến nông nỗi này, ngồi trên gia tài bạc tỷ có ý nghĩa gì?

Tiếng tút tút lọt vào tai Soái Ninh, để lại một đống hỗn độn.

Nỗi oán giận của cha đối với cô là căn bệnh có thể chữa khỏi, nhưng chu kỳ dài ngắn không dễ dự đoán. Bởi vì một cái nguýt, kế hoạch của cô buộc phải lùi lại, thật đúng là tiểu tiết quyết thắng bại.

Cô bực bội trong lòng, tính nhờ đám chị em tìm vài trai đẹp hầu hạ cho đỡ buồn, bên kia gửi tới một mớ ảnh cho cô chọn. Cô xem một lượt, tất cả đều là trai xinh theo phong cách Hàn Nhật, thoạt trông tạm được, nhìn kỹ chẳng đặc sắc gì, giống món tráng miệng sản xuất hàng loạt, không thể thỏa mãn khẩu vị kén chọn của cô.

Chỉ là cạp bữa thức ăn nhanh, tặc lưỡi tí cũng được.

Đang muốn lật thẻ bài (chọn người), màn hình điện thoại hiện tên người gọi cùng tiếng đổ chuông, là Lư Bình!

Giống như khi đói ngấu lại thấy một đĩa món ngon mùi vị độc đáo trên bàn, cô vô thức sáng mắt lên, nhưng vẫn cố nhẫn nại vài giây mới nghe máy.

“Ninh tổng, xin lỗi, muộn thế này còn quấy rầy chị.”

“Không sao, anh biết đấy, tôi là con cú. Giờ này với tôi chỉ tính là sẩm tối thôi.”

Soái Ninh nói xong mới phát hiện giọng điệu mình quá ư nhiệt tình, tự trách mình sao lại vồ vập đến thế.

Chụy lăn lộn giang hồ, trai đẹp tuyệt sắc nào chưa từng gặp, không thể bị tách trà xanh này chuốc say được!

Cô vội đổi thái độ sang hướng e dè, khách sáo hỏi anh ta gọi tới có việc gì không.

“Cũng không phải việc gì to tát, ngày mai tôi lên Thượng Hải khảo sát, sẽ ở lại hai hôm, muốn nhân thể ghé thăm Tinh Tinh. Không biết có tiện cho chị không?”

Giai này trước sau luôn “ôm đàn che nửa mặt hoa”[1], tự dưng chủ động hẹn gặp, ý tứ là muốn biến mơi kín thành mơi hở chăng?

Nụ cười ranh mãnh của Soái Ninh còn chưa thành hình, bên kia đã thêm một câu vá víu.

“Chị cho người mang nó ra là được, tôi chơi với nó một lát, không chiếm nhiều thời gian đâu.”

Cô làm động tác ụa ụa vào điện thoại, cười nhạo thói ý nhị khắp chỗ của anh.

Mày không hứng thú với chụy mà lại suốt ngày làm màu trước mặt chụy? Sẽ để chụy nuôi chó hộ mày? Còn không phải thấy có thể thu lợi từ chụy, muốn dền dứ để đem dùng tùy lúc. Trước mặt Phật thật không đốt được nhang giả, mày tưởng ỡm ờ với chụy, chụy càng muốn xúc gạo mày ra nấu thành cơm tay cầm, vị ngon giòn còn ngọt nước.

Tính toán đã xong, cô trả lời thân thiết: “Vừa khéo, tôi rảnh nguyên ngày kia. Khi nào anh đến? Nếu đủ thời gian, tôi phải lên kế hoạch cẩn thận chút, đưa anh và Tinh Tinh đi dạo qua vài chỗ hay ho.”

Lư Bình vội nói: “Không cần phiền như vậy đâu, ngại lắm ạ.”

“Không phiền, không phiền, Tinh Tinh cũng rất nhớ ba, thời gian này không gặp anh, nó còn hơi trầm cảm đó. Anh chỉ cần định thời gian, việc còn lại để tôi lo ạ.”

“… Thế cảm ơn nhiều, ngày kia tầm 8 rưỡi tối được chứ ạ?”

“Được mà, nhưng anh không muốn tới đây ăn tối với chúng tôi ạ?”

“Xin lỗi, tôi đã hẹn người khác rồi.”

“Để bữa khác vậy, 8 rưỡi tối ngày kia, anh nói cho tôi địa điểm, tôi lái xe tới đón anh ạ.”

Chốt xong cuộc hẹn, Soái Ninh như thể ngư dân đang thu lưới đánh cá, tận hưởng trước niềm vui thu hoạch.

(Hết phần 130, xin mời đón đọc phần 131. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Câu này nguyên văn là 犹抱琵琶半遮面 – do bão tì bà bán già diện, trích trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị, bản dịch bọn mình dùng ở trên là của Trần Trọng Kim