Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 151



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P151)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Soái Ninh ấm ức mấy ngày nay, tâm sự không có chỗ trút, cuối cùng chờ được cái thùng rác tin được là tay trợ lý còm, bực tức tuôn một tràng.

Thôi Minh Trí nghe xong vỡ lẽ, phán đoán tâm tư hỏng bét của sếp phần lớn bắt nguồn từ đây. Việc muốn nói chứa đựng lượng thông tin thật kinh người, riêng chỉ xem xét từ phía Lư Bình cũng đã rất khó nói hết.

Hắn lại gần Soái Ninh, giống con khỉ nhỏ hái được đào tiên háo hức dâng cho đại thánh, ngồi xổm xuống bên ghế xoay, ngước nhìn cô: “Ninh tổng, tôi thấy bí thư Lư yêu chị thật rồi, chứ không người lọc lõi già dặn như anh ấy sao lại nói trắng ra như thế được? Càng không thể hứng lên cắt đứt quan hệ với nhà đầu tư lớn đâu ạ.”

Soái Ninh tì tay phải lên đầu, vẻ mặt lặng ngắt: “Tôi mà phản ứng chậm hơn anh hay sao? Điểm này tôi biết lâu rồi. Anh ta có yêu tôi, nhưng anh ta còn yêu lý tưởng và sự nghiệp của anh ta hơn. Bây giờ anh ta đã coi tôi là kẻ thù giai cấp, nếu tìm được bằng chứng thì sẽ trừng trị thích đáng, deogilamnua.”

Cô nói cứng thế chứ xét theo phản ứng tức thì, cô chậm hơn Thôi Minh Trí không chỉ một chút.

Lúc đó chỉ lo sân si, xong việc nghĩ lại mới phát hiện tâm ý của Lư Bình. Nhưng phát hiện rồi còn khó chịu hơn không phát hiện. Trước đây, cô vui vẻ làm gái hư trên tình trường, thoải mái tự tin “bắt cá mấy tay”, “quất ngựa truy phong”, dửng dưng trước những tiếng khóc lóc van vỉ của đám giai “vô tội” đó. Cô cho rằng quan hệ hai bên là giao dịch tiền tình đã ngã giá rõ ràng, bản thân ra giá rộng rãi đã tính là tử tế, không thể bị mấy câu ngon ngọt mấy giọt nước mắt của “đũy giai mưu mô” trói chặt. Còn có kẻ cá biệt nào động chân tình thì cũng chỉ trách họ không tỉnh. Phi công thôi mà, ghê gớm lắm cũng chỉ từ phi công hãng giá rẻ thành phi công hãng quốc gia, còn muốn lên làm chủ trạm vũ trụ quốc tế thì ngớ ngẩn quá.[1]

Ai ngờ sự bình tĩnh vững vàng như Thái Sơn lại xuất hiện tí sạt lở nhẹ ở chỗ Lư Bình, tuy còn xa mới đến mức cào tim xé gan nhưng vẫn là rất khác thường so với trạng thái vô tâm vô tư trước đây. Nó như thể con ruồi cứ lượn vo ve trước mặt, dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng không đập chết được, đến là bực.

Xét cho cùng vẫn là tại không chén được, lúc trước mình đúng là nên thừa thắng xông lên ngủ nó, hết thèm thuồng thì tâm tư cũng khỏi ngứa ngáy.

Thôi Minh Trí thấu hiểu cô chủ, đường đường là Thao Thiết Đại Vương (con vật trong truyền thuyết TQ, ăn rất khỏe) mà giờ ăn con cua không xong, còn bị nó cắp tay. Thế cũng đủ để cô ức nghẹn một phen, nhưng không cần lo quá. Tình yêu chỉ chiếm cùng lắm 10% dung lượng não sếp, khả năng tự điều tiết của cô lại mạnh, phẩy tay một cái là xong.

Nghĩ vậy xong, hắn chuyển sang bẩm báo việc chính.

“Ninh tổng, chị đặt xong giá mở bán cho Tây Thành Lãnh Địa chưa ạ? Giờ giá nhà xung quanh đã tăng tới trên 15 ngàn, chúng ta đặt hẳn 18 ngàn cũng được, tốc độ bán hết có lẽ sẽ chậm chút nhưng cũng chẳng lo đầu ra.”

Cảnh sát đã xác minh rằng đám cháy ở Tây Thành Lãnh Địa là cố ý phóng hỏa, không tính là thiếu sót trong khâu an toàn thi công. Cơ quan chức năng từ chối đơn xin ngừng thi công để chấn chỉnh của Bất động sản Quan Vũ, yêu cầu họ mở bán đúng hạn.

Soái Ninh suy tính xong xuôi bèn đưa mức giá 17000 tệ/m2. Nhớ lại tình hình cãi vã tối đó, cô giống ngọn núi lửa đang hoạt động, xịt khói nóng rực. Nếu cố chấp làm “nhà tư bản tham lam khát máu”, “kẻ đầu sỏ khiến giá nhà tăng vọt”, thì sẽ càng tạo phông nền cho giai trà xanh kia thành bạch liên hoa trong sạch vững mạnh, cô không nuốt trôi cơn uất này.

“Việc mở bán cứ quyết định vậy đi, sau này lại dùng cách nước ấm nấu ếch tăng giá từng chút một. Tiếp theo anh vẫn phải đặt trọng tâm vào việc tranh cử ở thôn Bạch Liên. Tầm này tôi không rảnh đi Thước Châu, anh bảo Chúc Kỳ Vỹ mấy hôm tới lên Thượng Hải, tôi phải trao đổi ngay mặt với ảnh mấy lời.”

Thôi Minh Trí đi lo việc, Soái Ninh xem xong một tập tư liệu, nghĩ cả tuần liền không đăng bài trên Weibo, cũng nên ló mặt ra duy trì độ hot. Bấm mở giao diện, mục thông báo hiện tới 2000 lần tag từ một bài, chủ tài khoản là em gái chụp lén cô trong ngõ hẻm chỗ cổng chợ đêm nọ.

“Nhiều người cứ bảo tôi giống Nháo Nháo, tối qua gặp ngay người thật, mọi người thấy hai chúng tôi giống nhau không?”

Dưới dòng chữ có kèm hai bức ảnh, một bức là ảnh em kia chụp Soái Ninh qua cửa sổ, bức kia là chính ẻm đứng đúng chỗ Soái Ninh đã đứng, dọn đúng dáng điệu, vẻ mặt, kiểu tóc và góc chụp.

Khỏi nói, quả thật là giống nhau đến 80%, nếu không có chênh lệch lớn về chiều cao hình thể thì làm người đóng thế được.

Soái Ninh lướt qua qua Weibo của cô em, nghề nghiệp là nhân viên đứng quầy mỹ phẩm, nghề phụ trên mạng là beauty blogger, số người theo dõi không tới 5000, xem ra phần lớn trong số đó mới bấm theo dõi sau khi nhìn thấy bài này.

Cô chợt nảy ra ý tốt, tiện tay chia sẻ bài đăng này kèm emoji giơ ngón tay cái.

Nhờ chính chủ là cô xác nhận, tài khoản Weibo đó thu hút lượng chú ý khủng, không tới hai tiếng đã bước vào bảng thống kê hot search, cũng được các nền tảng mạng khác tranh nhau đăng lại.

Em gái cosplay cô ngồi gom lượt xem lượt tương tác, số người theo dõi vọt lên nhanh vèo vèo như lắp tên lửa. Nếu biết tận dụng tốt cơ hội này, cuộc đời em gái sẽ có bước ngoặt lớn, sẽ sớm rời bỏ được phòng trọ tối tăm chật chội kia, cũng nâng bổng chất lượng mức sống.

Soái Ninh từ lâu đã biết quyền lực tiền của trong tay cô có thể nhẹ nhàng thay đổi số phận một người. Mối quan hệ của cô với người thường tương đương con người với con kiến. Trước kia cô chẳng nghĩ gì về điều này, cũng như con người sẽ tự hỏi tại sao mình lại mạnh hơn con kiến, ý nghĩa của cảm giác thượng đẳng này là gì. Giờ đây, một số tư tưởng mông lung bị những hiện tượng kiểu này đánh thức, tựa tiếng sấm lớn vang vọng bên tai, trước mắt lại mờ mịt sương trắng, trong lòng càng chẳng nói ra được là cảm giác kiểu gì.

Tối hôm sau, Chúc Kỳ Vỹ đến Thượng Hải, Soái Ninh tiếp đãi anh ta ở Silvermoon.

Trước khi đến, Thôi Minh Trí đã nói chuyện rất lâu với anh ta, giới thiệu các biện pháp hỗ trợ bầu cử mà chính hắn suy tính, chẳng hạn: Từ bây giờ đến trước bầu cử, mỗi tuần tổ chức một buổi họp kéo phiếu trong thôn, dân trong thôn cứ tham gia là có thể nhận các phần quà như dầu, gạo, bánh kẹo do Soái Ninh bỏ tiền riêng tài trợ; hứa với bà con rằng ai bầu cho Chúc Kỳ Vỹ sẽ được ưu tiên hưởng các chính sách giảm nghèo và phúc lợi của chính phủ trong tương lai; bí mật mua phiếu, tặng mỗi cử tri 1000 tệ tiền thưởng…

Chúc Kỳ Vỹ luôn hành xử ngay thẳng, xưa nay khinh bỉ đám quan thôn mua chuộc phiếu bầu, nghe Thôi Minh Trí xui thế thì tất nhiên rất bài xích. Vừa gặp Soái Ninh, anh ta nói thẳng không kiêng dè: “Ninh tổng, trợ lý Thôi nói với tôi cả rồi. Đúng là tôi rất muốn tham gia tranh cử kỳ này. Mấy năm nay tình hình trong thôn bị bọn Bì Phát Đạt quấy nát. Ban quản lý thôn thành ổ phỉ, chỉ biết ra sức làm tiền hại người, bà con khó khăn không ai hỏi han, cứ như thế mãi thì thật không được. Nhưng tôi cảm thấy việc mua chuộc kéo phiếu rất không ổn, trước kia Bì Phát Đạt cũng làm thế, tôi đi theo vết xe của hắn, mặc dù trúng cử cũng danh không chính ngôn không thuận đâu ạ.”

Ngay từ đầu Soái Ninh đã nhìn ra người này cứng quá dễ gãy, phẩm hạnh đáng tin cậy nhưng thiếu biến báo, cô ôn hòa thuyết phục: “Thầy Chúc, tôi rất phục tính chính trực của anh. Người ngay thẳng tử tế lại sẵn sàng làm việc thiết thực cho bà con đúng là phải được bầu thì thôn Bạch Liên mới có hy vọng. Mua chuộc để trúng cử thì không vẻ vang gì, nhưng anh cũng nên liên hệ thực tế một chút. Nhà họ Bì là dòng họ lớn trong thôn Bạch Liên, cả họ cộng thêm bạn bè thân thiết chiếm đến hơn 1/3 dân số thôn, họ sẽ bỏ phiếu cho Bì Phát Đạt hết. 2/3 còn lại kia có nhà đã sớm phụ thuộc nhà họ Bì, có nhà bị nó dùng thủ đoạn nắn buông khống chế chặt chẽ, chúng ta không dùng biện pháp đặc biệt để thu phục những người ấy, rồi nghĩ cách xúi giục một loạt người khác nữa, thì giúp anh đắc cử thế nào được?”

(Hết phần 151, xin mời đón đọc phần 152. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Câu này nguyên văn dùng cách diễn đạt ẩn dụ kiểu TQ, dịch sát là “Vịt thôi mà, ghê gớm lắm cũng chỉ từ vịt Chu Hắc (vịt kho đóng gói sẵn, ý là bình dân) lên đến Toàn Tụ Đức (chuỗi nhà hàng vịt quay nổi tiếng), còn mong biến thành phượng hoàng bay lên trời, thì là kẻ ngốc.” Bọn mình dịch thoát hẳn theo cách diễn đạt quen thuộc kiểu VN.