Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 162: Nương tay



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P162)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 66: Nương tay

Chai rượu kia được sản xuất ở Le Pin (Château Le Pin - Sa-tô Lơ Pang), giá bán trên dưới 30 ngàn tệ, với người giàu là hàng bình dân chứ tầng lớp làm công ăn lương hiếm khi tặng nhau món quà đắt đến vậy.

Soái Ninh mượn cơ hội hỏi Lư Bình đang ở trong bếp chuẩn bị thức nhắm: “Anh họ anh làm nghề gì? Tặng rượu xịn như vậy, rõ là hào phóng à nha.”

Khi đến đây, cô ghé siêu thị mua chút đồ ăn nhẹ, khi tính tiền tỉnh bơ cầm hộp 5 chiếc Durex ném vào giỏ hàng. Lư Bình lúc này mới nhìn thấy, suýt nữa phì cười, trong lòng vừa buồn rầu vừa vui thích, nghe cô hỏi thì hơi tăng volume, trả lời: “Anh ấy cũng là doanh nhân, làm xuất nhập khẩu.”

“Cụ thể là làm mảng nào? Có thể về sau hợp tác được.”

“Thôi đừng, không tiện lắm.”

“Anh đúng là tuân thủ kỷ luật mọi lúc ha.”

Soái Ninh chờ anh bê đồ ăn lên bàn, chỉ ly rượu, nói: “Nhà anh không có bình chiết[1], để đó một lát hãy uống.”

Lư Bình cười nói: “Tuân lệnh, nhưng anh chẳng tìm hiểu gì về rượu, uống cũng không biết ngon dở đâu.”

Cô tì vào thành bàn, đôi tay chống cằm, hàng mi cong chớp chớp ranh mãnh: “Lời nói, việc làm, thói quen của anh đều giống ông quan thanh liêm, thật sự không hứng thú hưởng thụ vật chất?”

“Cũng không đến mức đó, gặp món ngon cũng sẽ ăn thêm mấy miếng. Nếu trong đầu cả ngày chỉ nghĩ có thế thì thành cha ruột Tinh Tinh thật rồi.”

Anh nhắc đến Tinh Tinh, vừa hay cho Soái Ninh thêm đề tài.

“Hôm trước Tinh Tinh mất tích kéo theo một mớ hỗn loạn trên mạng xã hội, không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?”

Lư Bình lắc đầu: “Lúc ấy anh báo cáo tổ chức luôn rồi, không có chuyện gì đâu.”

Cô được đằng chân lân đằng đầu: “Không ai hoài nghi quan hệ của chúng ta?”

Anh mỉm cười nghĩ ngợi một lát, cẩn thận tránh khỏi cạm bẫy trong câu hỏi: “Không phải ai cũng rỗi hơi như vậy.”

“Vậy thì người ta quá sơ ý đi.”

“Nói thế là sao?”

“Chúng ta quả thật có một mối quan hệ vi diệu riêng tư của trai với gái á.”

Cô để ngón trỏ và ngón cái tay phải gần sát nhau tạo thành một khe hở hẹp. Qua khe hở, cô nhìn nụ cười khổ sở ngượng nghịu của anh, phỏng vấn tai quái: “Em muốn biết anh nghĩ sao về loại quan hệ này?”

Anh phản ứng nhanh nhạy: “Theo như anh biết, xưa nay em không thèm quan tâm người khác nghĩ sao.”

Cô bôi thêm dầu ngay cho mồm mép thêm trơn tuột: “Đúng là không thèm quan tâm, nhưng đúng như lần trước anh đã nói, trước khi làm việc gì đó tốt nhất nên được người kia đồng ý.”

Lư Bình rối, hơi cúi đầu, cười đến run cả đôi vai, mấy giây sau mới kìm lại được.

“Như vậy xem ra em đã bố trí xong phương án đối ứng?”

Đọ mặt dày thì Soái Ninh cũng chẳng sợ ngợp, nghiêm trang phân tích: “Có ba khả năng. Một, nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ việc tốt tranh thủ xong sớm. Hai, nếu anh không đồng ý, thì nghĩ cách làm anh đồng ý, rồi việc tốt tranh thủ xong sớm. Ba, nếu anh cần thời gian suy nghĩ, thì cho anh 15 phút, sau đó việc tốt tranh thủ xong sớm. Đối với các phương án trên, anh có biện pháp ứng phó chưa?”

Lư Bình chưa uống mà sắc mặt đã như say say, không ngừng lấy tay vuốt vuốt, giọng điệu vẫn rất nhã nhặn: “Não anh có vẻ không đủ nhanh, 15 phút mà em nói kia có thể đợi uống hết chai này mới bắt đầu tính không?”

“Không vấn đề gì.”

Nửa đêm, tiếng nói chuyện vui vẻ tràn ngập căn phòng được thay thế bằng tiếng thở gấp gáp, bóng người chồng chéo chập chờn trông giống như hai con rắn đan vào nhau đang vặn vẹo di chuyển về phía phòng ngủ. Cuối cùng cũng nếm được chùm nho chua ngọt ngon miệng, Soái Ninh chỉ muốn chén sạch càng sớm càng tốt, đè người đàn ông đang nửa chối nửa nhận xuống giường, đôi môi đỏ mọng như sắt nung in dấu bỏng rát trên cổ anh.

Rượu ngon gây tê một nửa thần kinh của Lư Bình, nửa còn lại cũng đã ý loạn tình mê, lý trí thì đang mắc chứng trì hoãn nên lờ đờ không thể tổ chức đề kháng, để cô muốn làm gì thì làm.

Soái Ninh như con nhện hả hê đánh giá con mồi bị sợi tơ trói chặt, trêu ghẹo: “Anh uống hơi bị được đó chứ, sao bảo dị ứng cồn cơ mà?”

Anh trốn tránh bằng nụ cười: “Em đã nắm đủ bao nhược điểm của anh rồi còn không tha à?”

Cô lả lơi nhéo mũi anh, nói như trừng phạt: “Sớm biết tỏng anh là kẻ lừa đảo, không chỉ biết uống, tửu lượng còn không vừa.”

Anh lắc đầu né tránh, ánh mắt thật sự hơi lầy.

“Ừ đấy, hồi đại học anh là thằng uống giỏi nhất phòng ký túc xá, uống rượu gì cũng không say được. Liên hoan tốt nghiệp cả lớp uống gục hết, mỗi mình anh còn tỉnh.”

Cô cười ha ha, để kệ cho anh làm nũng: “Chắc lại đang nói dối đấy hả? Thật không có rượu nào hạ gục được anh?”

“Trước không có, bây giờ có.”

“Là gì nào?”

“Chính là em.”

Ánh mắt sống động của anh bỗng nhiên như dòng suối chảy vào hồ lặng, lớp cỏ rong u buồn vẩn vơ nơi sâu thẳm tình mềm.

Vẻ đẹp yếu ớt thổi bùng ham muốn chà đạp của người ta, cô vùi đầu gặm môi anh, lại gặp chút chống cự nhẹ.

Nói nhiều hỏng việc, vai ác trong phim truyền hình thường chết vì nói lắm. Lẽ ra cô nên để xong việc hẵng tán tỉnh, vì lần khân vậy xong, lý trí anh bắt đầu giãy giụa vùng lên, trong hơi thở toát ra sự đau khổ.

“Xin lỗi, nếu chỉ là trò chơi, xin đừng làm chuyện này với anh.”

Lại nữa rồi, ngay cả trym ra ràng cũng không đến nỗi kì kèo vậy chứ!

Cứ bị giội nước lạnh đúng lúc gay cấn nhất, tuy không đến mức như cánh đàn ông, sinh bệnh rối loạn chức năng vì ngừng ngang xương, nhưng cũng đủ bực cả mình. Soái Ninh chưa từng thấy giai nào hơn 30 tuổi còn gìn vàng giữ ngọc, thật muốn tặng anh cái bảng tiết hạnh.

Người đã lên tận trên giường rồi, thôi thì ráng thương lượng nào.

Cô cố giữ vẻ ôn hòa, hỏi: “Phải thế nào thì anh mới không cảm thấy là trò chơi?”

Lư Bình cũng nhận thấy trạng thái của mình thật buồn cười, lấy tay che trán, hy vọng kéo đầu óc ra khỏi đống lửa, đồng thời lại bị ý thức đang thiêu đốt xui khiến mà nói ra những điều vô nghĩa.

“Anh nghĩ anh không còn bình thường lắm, gần đây ngày nào cũng không đừng được, đi tìm xem tin tức về em, tưởng tượng em đang làm gì, đang ở bên ai, tâm tình ra sao. Bắt gặp phụ nữ hút thuốc cũng không thể không nhìn thêm, tìm kiếm bóng dáng em trên người các cô ấy. Những tình huống này trước đây chưa bao giờ xảy ra, giống đột nhiên bị bệnh lạ, lại hoài nghi hay là bị em bỏ bùa rồi. Cảm giác này có lẽ chỉ mang tính tạm thời nhưng lại dữ dội đến mức làm anh phát sợ. Anh không ngờ yêu một người sẽ mang đến nhiều bất an và hoang mang đến thế, cứ như không lúc nào không ở trong tình cảnh nguy ngập, cứ vật lộn từng phút từng giây.”

Soái Ninh từng nghe vô số lời thổ lộ yêu đương tương tự, nhưng những lời ấy do anh thủ thỉ tuôn ra lại rất sáng tạo mới mẻ. Cô ve vuốt khuôn mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy em phải làm sao mới khiến anh cảm thấy an toàn?”

Anh tham lam vấn vít nhìn cô đăm đăm, giống con bướm lưu luyến một đóa hoa thơm kịch độc, ai oán và sợ sệt van nài: “Chúng ta đều chưa chắc đã tìm được hạnh phúc, nên xin đừng để anh lún sâu nữa.”

Soái Ninh dường như được ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo gột rửa, dập tắt tà niệm và lửa dục. Cô không phải tên đồ tể tàn bạo nên khi nhìn con mồi quỳ xuống van xin thương xót thì không khỏi sinh lòng trắc ẩn, buông khẩu súng săn đã lên đạn.

Lạc thú của việc đi săn nằm ở việc giành chiến thắng trong cuộc rượt đuổi. Tay chơi hiểu nghề câu chân chính sẽ thả con cá câu được về với nước. Tâm hồn anh đã trở thành tù binh của cô, chiếm đoạt thể xác chẳng quan trọng nữa.

Mộng Mô[2] ở bên, giấc ngủ giống như một liệu pháp phục hồi hiệu quả, cô thức dậy trong nắng sớm và mùi thơm ngọt của cháo, hết lòng khen ngợi buổi sớm mai đặc biệt tươi mát này.

Nghe phòng ngủ có động tĩnh, Lư Bình gõ cửa bước vào, tinh khí thần và thời khắc tốt đẹp lại càng tôn nhau lên.

“Ngủ ngon không?”

“Ngon lắm á.”

Soái Ninh xốc xốc mái tóc, muốn nhờ phòng tắm của anh để tắm một cái. Lư Bình đã chuẩn bị bàn chải khăn lông mới cho cô, còn lo cô không dùng quen dầu gội sữa tắm trong nhà.

“Không sao, em không khó tính đến vậy đâu.”

Tắm mười phút, cô ra phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn cháo và trứng omelette (trứng đúc cuộn), bánh hấp, hoa quả. Trong phòng bếp vẫn vọng ra tiếng dầu chiên xèo xèo, cô bước lại sau lưng Lư Bình, hỏi anh còn bận làm gì.

“Nhà có táo tươi, anh định tiện thể làm táo kéo tơ (táo ngào đường, đường kéo thành sợi) tráng miệng.”

Anh không thích ăn ngọt, bận rộn lo liệu chỉ để chiêu đãi cô.

Soái Ninh thật thích phong cách tận tình chu đáo của anh, chẳng khách khí gì, luồn tay ôm eo anh, gối mặt lên bờ vai rộng của anh. Người này tuy gầy nhưng xương thịt cân đối, ôm vào cho cảm giác kích cỡ như hàng thửa riêng.

Lư Bình hơi cứng người lại, quay đầu cười ngượng nghịu rồi chỉ vào chỗ táo đã vớt khỏi nồi, hỏi cô có muốn nếm thử một miếng trước không.

“Em muốn anh đút cho em cơ.”

Cô đàng hoàng ra lệnh, giọng nũng nịu làm người ta vui vẻ tuân lời.

Nhưng khi anh gắp miếng táo đưa tới miệng cô, cô lại dùng ngón trỏ chạm vào môi anh, không e dè cũng chẳng ngại ngùng, nói: “Em muốn anh đút bằng miệng cơ.”

Hơi thở của anh đột ngột trở nên hỗn loạn, nhịp tim nhập vào làn cao tốc. Có thể không muốn chịu thua, anh chỉ do dự hai giây rồi ngậm miếng táo, chậm rãi tiến đến nghiêng đầu qua một bên, hàng mi chầm chậm rũ xuống ẩn chứa đôi sóng mắt say sưa.

Soái Ninh vừa lòng nâng cằm lên hưởng thụ sự phục vụ ngọt ngào, tự nhiên vòng tay qua cổ anh.

Chiều cao của hai người chênh lệch không quá 10cm. Anh bị cô đè sát bàn bếp, cần phải chống tay đỡ phần thân trên nghiêng ngả. Nhờ đó mà cô khống chế hết tình hình mà không mất chút sức lực nào, cùng anh nếm món ngon nơi đầu lưỡi, làm nụ hôn có nét quyến rũ miên man dài dòng. Thật lâu sau, cô liếm sạch vụn đường trên môi anh, nheo mắt lười biếng, cười mãn nguyện: “Mùi vị không tệ thật.”

Mối quan hệ chưa xác định mập mờ buộc dây neo trái tim còn đang dao động của Lư Bình, có lối xoay chuyển là có thể ứng phó thong thả. Soái Ninh tạo ra bầu không khí thoải mái và thân mật, chính thức vào việc trên bàn ăn, hỏi chuyện bầu cử ở cơ sở.

(Hết phần 162, xin mời đón đọc phần 163. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Decanter, còn gọi là bình gạn, loại bình thủy tinh đáy bè, cổ thót, miệng hơi loe, dùng để rượu “thở” cho dậy mùi, bớt chát và lắng cặn.

2. Con vật trong truyền thuyết một số nước Á Đông (Trung Quốc, Nhật Bản…), hình dạng giống con heo vòi, chuyên ăn giấc mơ, nhất là ác mộng.