Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 178



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P178)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Soái Quan Vũ giận sôi đứng phắt dậy, siết chặt nắm tay định đánh cô, nhưng lại khó nhấc được cánh tay lên, thân già sắp bị nỗi bi phẫn xé toạc.

“Không biết tao đã vướng nghiệp gì mà lại đẻ ra cái con quỷ đòi nợ là mày!”

Câu này ông đã nói đi nói lại bao lần không chán, nó đã trở thành lời kết tội gắn chặt lấy Soái Ninh. Cô có cả vạn lý do không phục, giờ đây tung hê cả ra.

“Bởi vì con gái sinh ra đã kém cỏi, không đáng được chia tài sản, được ban cho một chút thì phải ra sức đội ơn? Nếu đổi lại là các anh, ba vẫn đối xử với họ như vậy sao?”

Soái Quan Vũ từ lâu đã biết cô ghen tị với các anh ghê gớm, sự ghét bỏ dành cho cô cũng một phần bắt nguồn từ chuyện này. Đẩy bà vợ đang níu cánh tay ông can ngăn, ông chỉ vào Soái Ninh chửi ầm: “Mày có tư cách gì mà so bì với các anh mày? Chúng nó không hỗn láo mất dạy như mày!”

Soái Ninh cười phá lên mấy tiếng, nói với vẻ dữ tợn: “Đó là vì ba căn bản không biết bộ mặt thật của họ. Ba cho rằng anh Hai con đôn hậu nhân nghĩa, thật ra ảnh bạc tình bạc nghĩa. Ba cho rằng anh Ba thông minh rộng lượng, thật ra ảnh nham hiểm tàn độc. Ba biết tại sao năm ấy anh Hai tiến quân vào ngành IT lại thất bại không? Công ty công nghệ mà anh ấy mua lại đã lén làm rò rỉ các kết quả cốt lõi trong giai đoạn nghiên cứu khiến dự án chết yểu, tất cả những điều này do anh Ba giở trò sau lưng. Ảnh sợ anh Hai mở rộng lĩnh vực kinh doanh, thà để tập đoàn thiệt hại hơn 1 tỷ chứ không muốn anh Hai thành công! Tất nhiên anh Hai cũng không để cho ảnh yên. Năm 2015, công ty Đầu tư Hưng Long của anh Ba lên sàn, vốn tưởng gom được tiền của tay to, kết quả là bọ ngựa bắt ve lại bị chim sẻ núp sau, cổ phiếu đột ngột rơi thẳng đứng từ 49 tệ sụt xuống 9,3 tệ, biến thành cổ phiếu rác, 5 tỷ bốc hơi trong vòng nửa tháng, công ty cũng phá sản và tái cơ cấu không lâu sau đó. Con chim sẻ núp sau kia chính là anh Hai!”

Hai việc này đều là cơn bão lớn mà hai đứa con trai gặp phải trên thương trường. Doanh nhân làm ăn thất bại là chuyện thường tình. Soái Quan Vũ chỉ coi như hai đứa nó thiếu kinh nghiệm, chuyện cũng qua được vài năm rồi nên chẳng để ý nữa. Nghe con gái phanh phui sự thật, ông còn sốc hơn cả khi xảy ra sự việc, máu dồn lên mặt, gầm lên: “Mày nói bậy! Chúng nó sao có thể làm ra chuyện như vầy!?”

Soái Ninh cười lạnh: “Sự thật đúng là vậy đó. Hai ảnh đã làm không ít chuyện tương tự. Con cũng mới từ từ hỏi thăm được sau khi về nước, bằng chứng cũng có luôn, chỉ sợ ba không dám coi thôi!”

“Ninh Ninh, con đừng nói nữa!”

Chu Ngọc Hiền quay qua níu Soái Ninh, lại bị đẩy phát nữa.

Hai cha con như hai ngọn núi hiểm trở áp sát nhau, chỉ cách một khe hở hẹp đến ngạt thở ở giữa.

Vẻ mặt của Soái Quan Vũ cho thấy ông đã tin lời con gái nói. Đau đớn và hả hê đan xen vây bọc Soái Ninh. Cô tiếp tục điên cuồng xé toạc vết thương của cả hai cha con.

“Hai đứa con trai quý hóa của ba còn cặn bã hơn cái con quỷ đòi nợ này vạn lần. Các ảnh đều muốn một mình chiếm hết gia sản, gạt ba đấu đá với nhau, đấu đá đến không màng lợi ích của tập đoàn. Không chỉ không niệm tình anh em mà càng thiếu cái nhìn bao quát tổng thể cần có ở người lãnh đạo, tư tưởng hẹp hòi, tầm vóc còm cõi, căn bản không xứng làm người thừa kế của ba! Còn ba trước giờ chỉ tô hồng cho họ, nhìn họ qua filter lung linh, với con thì ghẻ lạnh!”

Soái Quan Vũ đã sụt nửa khí thế nhưng vẫn coi lời lên án của cô là gây rối vô lý, buồn bã gạt đi: “Mày chỉ trách tao coi thường mày mà không nghĩ xem từ nhỏ đến lớn mày đã làm được việc gì khiến tao tự hào chưa? Các anh mày hồi đi học đứa nào cũng hạnh kiểm học lực tốt, đều là sinh viên xuất sắc trường danh tiếng. Còn mày, tiền tao đổ vào cho việc học của mày có thua kém chúng nó tí nào không? Kết quả thì ai cũng thấy. Mày so bì mà không thấy xấu hổ à?”

“Đó đều là do cái nhà này ép mà ra!”

Soái Ninh biết cha đã coi cô như loại súc sinh nên cũng bắt chước luôn trò đay chuyện cũ của con nhà nghèo cho ông mất mặt một thể.

“Từ xưa ba đã coi thường con, nói với người nhà hay người ngoài cũng đều kêu con gái không cần có triển vọng gì, cứ học cho ngoan, lớn lên đi lấy chồng là xong xuôi. Hồi nhỏ, người lớn hỏi con muốn thi đại học nào, có chí hướng gì, hễ ba nghe thấy là ba sẽ nói tiếp rằng ‘con gái học nhiều để làm gì đâu, học cho lắm rồi cuối cùng cũng chỉ lấy chồng đẻ con’, cho nên con bèn thỏa mãn nguyện vọng của ba nè. Nếu con gái có học hành cũng vô ích thì sao con phải thi vào trường danh tiếng? Học đại cái đại học hạng bét cũng chả khác mấy. Nếu con gái không cần có triển vọng, con đây đành ăn nhậu chơi bời, làm đứa ăn hại vô công rồi nghề, vừa lòng ba quá còn gì?”

Chu Ngọc Hiền sợ cô chọc chồng bà tức chết, túm chặt cô khóc xin: “Ninh Ninh, con hiểu lầm ba con rồi, ông ấy không nghĩ thế đâu.”

“Chính mồm ổng nói, nhắc đi nhắc lại đúng một giọng vô số lần mà dì còn nói chữa cho ổng, cứ chửi thẳng băng ra là con không hiểu tiếng người cho rồi!”

Soái Ninh hét xong châm chọc cha đầy kích động: “Ông có biết ông giả dối lắm không. Đối ngoại thì nói đàng hoàng lắm, trước mặt truyền thông kêu bảo vệ quyền lợi được đi học của nữ giới gì đó, kết quả là năm nào hỗ trợ khuyến học xóa đói giảm nghèo cũng cố tình ưu tiên giúp học sinh nam. Ở vùng sâu vùng xa, con gái chiếm phần lớn trong số học sinh thất học, báo cáo điều tra rành rành ra, ông còn cố ý lờ đi. Đối xử với nhân viên cũng vậy, trước công chúng thì nói đảm bảo cơ hội việc làm cho nữ giới, khuyến khích cạnh tranh bình đẳng, đến lúc thông báo tuyển dụng lại kỳ thị nữ giới, thà nhận một thằng gà mờ chả hiểu caideogi vào làm chứ không chịu tuyển nhân viên nữ giỏi giang dày dạn kinh nghiệm nhưng không chồng con. Cùng một vị trí, nhân viên nữ có năng lực gấp đôi nhân viên nam, tốc độ thăng tiến lại không bằng một nửa. Trong lòng ông xưa nay vốn không có khái niệm nam nữ bình đẳng, trước sau vẫn coi thường phụ nữ. Mẹ tôi, rồi cả bà má giờ đây nữa, ông động đậy cái lương tâm của mình rồi nói xem đã từng tôn trọng họ như những cá nhân bình đẳng bao giờ chưa? Chưa, chưa hề! Ông chỉ coi các bả là kẻ hầu người hạ cho ông, yên lòng đúng lý chi phối điều khiển họ, chưa hề nghĩ đến cảm nhận thật của họ. Thói ích kỷ dối trá của các anh đều di truyền từ ông, xét mỗi phương diện này thì các ảnh quả là người thừa kế của ông!”

Chu Ngọc Hiền thấy chồng trợn trừng mắt, sắc mặt xanh mét, rõ là bị con gái chửi đến mức thất thần, bèn hết cả hồn. Bà ôm Soái Ninh, hét lạc cả giọng: “Con đừng nói nữa! Ba con thương con thật lòng mà, hôm nay gọi con về chia tài sản là muốn che chở con đấy!”

Soái Ninh đánh mất lý trí, gạt tin tức hữu hiệu sang một bên, kiên quyết xả hết những oán hờn chất chứa lâu nay.

“Ổng thương tôi chỗ nào chớ? Chẳng qua vì lo mất thể diện mới chịu đựng tôi. Tôi không phải món phụ kiện của ổng, cũng không phải bát nước sớm muộn gì cũng hắt ra ngoài! Soái Quan Vũ, dù ông có thừa nhận hay không, tôi hơn hẳn hai thằng con trai chết tiệt của ông, tôi mới là đứa con ưu tú nhất của ông, có năng lực tiếp nối khát vọng của ông nhất. Tập đoàn giao cho tôi mới có thể phát triển. Người tiếp quản cơ nghiệp hẳn là tôi!”

Tiếng gào thét như sóng thần quét qua làm rối bời nội tâm tất cả những người đang ở đây. Soái Quan Vũ bị con gái dồn vào bước đường cùng của đường cùng, nỗi khốn đốn gần chết dâng lên trùng trùng như nước lũ. Ông không thể không lựa chọn hành vi xưa nay ông vẫn khinh bỉ: chạy trốn.

Ông nhấc bước lủi đi, Chu Ngọc Hiền vội vàng đuổi theo. Sự tĩnh lặng dập tắt dần ngọn lửa giận trong lòng Soái Ninh, giống như mặt trời mệt mỏi chìm vào ráng chiều, con chim lạc tổ bay loạn rền rĩ giữa những áng mây mờ sẫm.

10 rưỡi, Lư Bình nghĩ thầm hôm nay cuối cùng cũng được đi ngủ sớm, ngón tay đang vươn về phía công-tắc đèn bàn thì điện thoại bỗng vang lên tiếng đàn hạc, tên Soái Ninh hiện ra trên màn hình tối đen như đóa hoa sen kiều diễm làm những gợn sóng dễ chịu lan tỏa đến khóe miệng anh.

“Lư Bình, em muốn gặp anh.”

Giọng người con gái kiên định, khí thế mạnh mẽ không chấp nhận thương lượng mang theo đòi hỏi mãnh liệt.

Vài phút sau Lư Bình chạy tới công viên gần nhà. Không khí ẩm như chiếc khăn lông ướt. Màn đêm như ổ kén tằm với cơn mưa to đang đập đôi cánh ướt sũng bên trong.

Soái Ninh đứng dưới ngọn đèn đường, bộ quần áo đen nối với cái bóng trên mặt đất, cô giống như một hồn ma vừa chui lên từ cõi âm, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị sức mạnh hắc ám kéo ngược trở lại.

“Em đến từ lúc nào đấy?”

Lư Bình cảm thấy sự bình tĩnh của cô đang cuộn trào những biến động không tầm thường. Nghe cô bảo vừa xuống máy bay, phán đoán của anh lại rõ nét hơn chút nữa.

“Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì, bỗng dưng muốn gặp anh thôi. Sao, không chào đón em à?”

Cô cười tinh nghịch, dáng vẻ vẫn bất cần đời như mọi khi.

Anh vội để lộ nụ cười ngọt ngào mà cô thích: “Tất nhiên là có chào đón chứ.”

“Vậy còn không mời em lên thăm nhà mới của anh.”

Lư Bình đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mạo hiểm, biết rõ việc này sẽ dẫn đến một bước ngoặt trong cuộc đời vẫn vui vẻ nắm tay cô, bước trên lối dẫn về nhà.

Sắp mưa to, sấm chớp liên tục tuần tra, cô đi theo anh qua hành lang khu tập thể thành ủy. Sấm sét giúp họ bật đèn cảm ứng âm thanh của từng tầng, ánh đèn trút xuống như nước. Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh nhớp mồ hôi, Soái Ninh nhẫn tâm phớt lờ sự lưỡng lự giằng co nội tâm của anh, ôm lấy anh hôn cuồng nhiệt ngay lúc cửa vừa mở.

Lư Bình dang rộng vòng tay đón nhận vị khách bộp chộp, bị ngọn lửa ham muốn của cả hai người thiêu đốt mà vẫn còn lo lắng cho tình cảnh của cô.

“Em gặp rắc rối à?”

Anh bưng mặt cô, cụng trán vào trán cô, như thể đang dựng nên một nguồn tiếp viện năng lượng.

Cô còn chưa đến mức yếu ớt dễ tổn thương nên không cần cố tình che giấu, cắn môi anh, thừa nhận: “Cứ coi vậy đi.”

Khi phiền lòng bực bội, bóng dáng người trai này cứ chập chờn trước mắt cô, như thể bản thân đang thiếu thốn năng lượng, cần phải giành lấy từ chỗ anh.

Cảm xúc bùng nổ như sợi thừng kéo người ta vào bể dục từng chút một, anh nhiệt tình đáp lại cô, hao hết lý trí còn sót để hỏi câu hỏi tiếp theo: “Anh giúp gì được không?”

“Có đấy, bây giờ sạc pin cho em.”

(Hết phần 178, xin mời đón đọc phần 179. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)