Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 182: Chính thức tuyên chiến



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P182)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 75: Chính thức tuyên chiến

Soái Ninh tiếp lời luôn sau chị họ: “Dượng, dượng học được cách đi mây về gió từ bao giờ đấy ạ? Hồi nãy chị Lệ Lệ đứng trước cổng gọi điện cho dượng, dượng còn ở Bắc Kinh, giờ mới chưa đến một phút trôi qua đã bay đến Tô Châu. Thần kỳ thật á!”

Vạn Lệ Lệ đã hiểu con em họ chủ định đưa cô tới bóc phốt, nhưng không hề trách nó. Ngôi nhà này đầy ắp kỷ niệm xưa của ba chị em và mẹ, là nơi họ cất giữ ký ức. Cha lại đi đưa nhân tình về ở, tận hưởng mọi thứ. Chị không làm ầm long trời lở đất lên thì uổng thân làm con gái mẹ!

Vạn Hồng Ba không sợ bà Vạn vốn nhún mình nín nhịn, chỉ kiêng dè cô con gái thứ hai đã độc lập tự chủ. Để tránh mất mặt trước mọi người, lão vội túm Vạn Lệ Lệ trốn vào căn phòng ở mé hiên tây.

Cô nhân tình cũng rất hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không rời bữa tiệc đi theo họ mà ở lại trấn an khách khứa như không có chuyện gì xảy ra.

Bà Vạn tự coi mình là phu nhân nhà dòng dõi, cũng rất coi trọng thể diện, chờ khách khứa tản ra xa mới đi tới hạ giọng chất vấn cô nhân tình: “Cô tên gì?”

Chồng bà ta trăng hoa quen thói, gái ngoài còn bao hẳn vài đứa. Bà ta cho rằng đây là “hiện tượng bình thường” không thể tránh khỏi, bản thân có ba đứa con trai, vị thế vững vàng túi tiền rủng rỉnh, chả hơi đâu tranh sủng với bọn “vợ lẽ nàng hầu”. Ngày thường đã vờ như không biết, đến lúc gặp tận mặt thì vẫn phải hỏi một câu, nếu không thì uy tín để đâu?

Bà ta không quen biết cô nhân tình nhưng người ta lại biết bà ta tường tận.

Cô ả này nhan sắc đang độ rực rỡ, dung mạo là kiểu đẹp trong sáng thoát tục, dáng vẻ xa vời không nhuốm mùi trần tục. Đối mặt với bà vợ cả tuổi tăng sắc giảm thì muốn ra cái điều ta đây là nữ chính, nghển cổ lên không hé miệng.

Bà Vạn nôn nóng nhưng lại không muốn lộ ra khuôn mặt dữ tợn của bà cả, Soái Ninh “hào hiệp” đóng vai ác thay bà ta, bước lên cười toe, giới thiệu: “Cổ tên là Tô Tử San, 30 tuổi, người Hoàng Sơn, An Huy. Cha mẹ đều là giáo viên cấp 1. Cổ từng đi du học ở Hà Lan, ba năm trước vào làm nhân viên kế toán ở công ty thương mại của dượng. Vào làm được ba tháng thì lên kế toán trưởng. Nhờ đâu mà lên vùn vụt như vậy, khỏi nói bà cũng biết.”

Tô Tử San nghe cô bảo mình 30 tuổi thì bỏ cả hình tượng đẹp lạnh lùng, trịnh trọng sửa lại: “Cô điều tra cũng kỹ đó nhưng tin tức không chuẩn, tôi hôm nay vừa mới tròn 26 tuổi.”

Soái Ninh nói hài hước: “Nhưng giấy khai sinh cũ nhất của cô ghi cô sinh năm 1989 nha, hổng lẽ hồi trước ba má cô còn có đứa con gái nữa cũng tên Tô Tử San?”

Tô Tử San không thể đọ thủ đoạn với cô, loay hoay tránh đi, cũng đi về phía căn phòng mé tây.

Giống nhau thì ghét nhau, ả tiện thiếp này cực giống bà Vạn mười mấy năm trước. Bản thân bà ta tức nghiến răng nghiến lợi, tạm gạt thù oán để hỏi thăm Soái Ninh cho rõ.

Soái Ninh lạnh lùng châm chọc: “Bà biết rồi thì có dám thách thức Vạn Hồng Ba không mà hỏi? Nếu đã nín nhịn thì cứ biết ít thôi cho đỡ uất giận vô ích.”

Nói xong hớn hở qua mé tây hóng biến.

Cô đi vội vào trong sân, Tô Tử San đang đứng trước cửa nghe lén, thấy cô đến gần vội thôi lén lút, quay đầu tránh đi.

Soái Ninh túm chặt cổ tay ả, liếc mắt mỉa mai: “Đi mà đóng gói lấy mấy món đồ đáng giá nhanh lên chứ chậm là không xơ múi được gì đâu.”

Tô Tử San tự thấy bản thân được Vạn Hồng Ba sủng ái hết sức, kết luận rằng cô đang nói quá lên, giận dữ né đi, tránh lùi ra sau vài bước.

Trong nhà chợt vang lên tiếng chửi rủa sắc nhọn của Vạn Lệ Lệ.

“Ông làm ra cái việc quá đáng thế mà còn trách tôi không biết điều. Tôi biết điều quá nên mới nín nhịn suốt. Ông căn bản không đáng mặt người chồng, cũng chẳng xứng làm cha!”

Soái Ninh đoán cuộc đàm phán của hai cha con họ tạch rồi, vở kịch hay đêm nay sắp mở màn.

Bên trong cánh cửa gỗ đàn hương lừng lững chạm trổ cầu kỳ đang trình diễn vở kịch luân lý gia đình gớm ghiếc. Vạn Lệ Lệ không thể chịu đựng được sự ích kỷ và vô liêm sỉ của cha mình, chị quyết tâm bảo vệ sự tôn nghiêm đã mất của người mẹ quá cố.

“Nhà này là bác mua cho má, má qua đời, ba chị em tôi có quyền thừa kế tài sản của bả. Ông là chồng thì chỉ được chia một nửa, tại sao không được chúng tôi cho phép mà đã đem cho gái? Trong mắt ông còn có chúng tôi không hả?”

Vạn Hồng Ba còn ghi sổ chuyện Vạn Lệ Lệ nuôi trai bao làm lão mất mặt, thấy chị cật vấn thì cũng gầm lên như sấm.

“Có mỗi cái nhà thôi chứ gì đâu? Tao tốn công sắp đặt cho ba đứa mày đều lấy chồng giàu, đặc biệt là mày, giờ tài sản ít cũng phải mấy chục tỷ, còn về nhà đẻ tranh gia sản nữa. Làm người không thể tham quá được, nếu không sẽ bị quả báo đó!”

Lời này Soái Ninh nghe xong cũng muốn phang gạch. Tên giặc già này một lòng hám lợi nên tưởng người đời ai cũng để ý tiền bạc quyền thế như lão, ngay cả tình cảm của con gái dành cho mẹ ruột cũng có thể chà đạp bừa bãi.

Vạn Lệ Lệ gần như phát điên, suy sụp gào khóc: “Không sai, tôi đúng là có tiền, nhưng tiền có nhiều hơn nữa cũng không mua lại được tính mạng của má! Bả vì sao mà chết ông biết rõ nhất mà, nhưng đến tận bây giờ cũng không áy náy nửa phần, giờ còn đi xúc phạm tấm lòng yêu thương của tôi dành cho má! Nếu ông đã vô tình vô nghĩa, tôi đây cũng nhắc lại cho ông hay. Năm xưa ông chỉ là kẻ bán rong trên vỉa hè, được như hôm nay toàn nhờ anh của má dìu dắt, xét cho cùng vẫn là dựa hơi bả!”

Soái Ninh nghe thấy tiếng tát đanh gọn, thầm chửi lão súc sinh phũ phàng tàn nhẫn. Việc lão bạo hành xúc tiến kế hoạch của cô, cũng dập tắt chút dịu mềm sót lại trong lòng Vạn Lệ Lệ.

Lau bừa máu mũi đang tràn xuống miệng, Vạn Lệ Lệ cầm điện thoại gọi cho chị cả Vạn Trân Trân, uất giận báo cho chị việc cha ủng hộ hành động tu hú chiếm tổ sai trái của nhân tình, lập tức tỏ thái độ: “Ổng qua mặt ba chị em mình tự tiện xử lý tài sản má để lại. Em quyết định kiện ổng, chị và Giai Giai định giúp ai?”

Vạn Trân Trân ở Mỹ, sốc rụng rời trước sự việc. Nghe nói Vạn Hồng Ba đang ở đó, chị nài em gái để chị nói chuyện với cha.

Vạn Lệ Lệ bảo chị nói thẳng, mở loa ngoài, bật to lời trách cứ của chị cả.

“Ba, ba quá đáng lắm! Cái nhà ấy là chỗ ở cũ của má, là để ba chị em tụi con tưởng niệm, sao ba lại có thể gạt tụi con đưa cho người khác chứ? Nghe nói ba còn đánh Lệ Lệ, làm thế quá đáng lắm!”

Trong lòng Vạn Hồng Ba, trưởng nữ còn có sức nặng nhất định. Lão giật lấy điện thoại bối rối giải thích.

Vạn Lệ Lệ cũng không ngồi yên, dùng máy điện thoại bàn bên cạnh để liên hệ với em gái Vạn Giai Giai đang định cư bên Áo.

Vạn Giai Giai ngày xưa là con gái út, tương đối được nuông chiều, tính tình cũng đành hanh đanh đá, là nhiên liệu tốt nhất để mở rộng đám cháy.

“Ba thật là già lú lẫn! Để nhân tình ở chỗ nào chẳng được, sao lại cố tình ở nhà của má? Mấy năm nay ba kiếm được không ít cơ mà, con với các chị cũng không đòi xin ba bao giờ, chẳng lẽ bị má nhỏ lột hết rồi? Hay ba muốn để lại hết cho mấy đứa con trai? Lấy tài sản của vợ cũ bao gái ngoài mà không biết ngượng!”

Vạn Hồng Ba chửi ầm con vô ơn này lên, nói chị lấy chồng xong càng ngày càng đổ đốn.

Vạn Giai Giai tức tối đốp lại: “Đó là tại vì hồi ở nhà tôi phải sống nín nhịn, ông có coi tôi và các chị là người đâu, chỉ coi chúng tôi như món hàng giao dịch để ông trao đổi lợi ích mà!”

Ba chị em nhà họ Vạn đều bị ép duyên. Chị cả Vạn Trân Trân số may, lấy được ông chồng con nhà giàu nhân phẩm không tệ, tuổi tác ngoại hình tương xứng, sau khi kết hôn cũng hòa thuận êm ấm.

Vạn Giai Giai dù không đến nỗi lấy ông già như chị thứ hai nhưng chồng lại là tay trọc phú lưu manh, cũng theo cái thói ba thê bốn thiếp. Vạn Giai Giai gia cảnh hơn người lại cao tay, không ngừng đấu trí đấu dũng với thằng chồng đểu giả thích ăn vụng và các thể loại đũy mưu mô xung quanh mới giành được tiền vốn và quyền tự chủ cho bản thân. Cuộc sống lộn ruột ấy do cha ban tặng cả, nên có cơ hội tuôn xả là chị lại chẳng mừng quá.

Vạn Lệ Lệ bảo cô em tính nợ mới trước đã, Vạn Giai Giai tuôn luôn: “Chị Ba, trước hết chị cứ đuổi con gái bao kia ra ngoài, không cho mang theo bất cứ đồ đạc gì. Sau khi má mất, ba chị em mình nể tình cảm gia đình cũng chưa đề cập chuyện chia thừa kế, giờ lại bị ba mang đi cho gái, mình mà còn giả vờ câm điếc nữa thì thật có lỗi với má. Mai em sẽ cử luật sư đến yêu cầu chia tài sản má để lại. Chị và chị Hai cứ suy nghĩ đi, muốn tham gia thì nhắn em.”

Vạn Lệ Lệ nhìn trừng trừng vào ông bố đang vặn vẹo cả mặt mũi, nói chém đinh chặt sắt: “Chị không cần suy nghĩ, giờ ủng hộ hưởng ứng mày luôn. Mình đều là con gái má, có trách nhiệm bảo vệ sự tôn nghiêm của bả.”

Soái Ninh đang nghe vui thì Tô Tử San đột nhiên đẩy cô ra, tông cửa vào phòng.

“Anh Ba, em không phải vì tiền mới ở bên anh. Nhà trả anh đó, chỉ xin anh trả em tự do!”

Cô ả mắt rưng rưng lóng lánh, run rẩy phẫn uất như thể một liệt nữ trinh trắng đã chịu đủ nhục nhã.

Vạn Hồng Ba ham hố đúng cái điệu bộ này của Tô Tử San, một năm trở lại đây chỉ sủng ái một mình ả, vội vàng an ủi: “San San, em cứ tránh đi một chút trước, anh sẽ không để em bị thiệt thòi đâu.”

Tô Tử San che mặt khóc lóc giãi bày: “Không, từ khi theo anh, em thiệt thòi từ đầu đến cuối. Anh biết em không yêu cầu cao về vật chất, thà rằng chỉ tầm thường nhạt nhẽo mà có tình cảm vô cùng đơn giản, có một người hoàn toàn thuộc về em để chung sống cả đời còn hơn. Những điều ấy anh chẳng cho em được, giờ còn để em hứng chịu nỗi sỉ nhục to lớn. Em cũng là người, cũng có tự trọng. Nếu không thể cho em điều em muốn thì xin hãy thả em ra đi.”

Dáng vẻ mong manh yếu đuối khiến Vạn Hồng Ba đau lòng hết nấc, lão lờ tịt sự phẫn nộ của lũ con gái, ôm cô ả dỗ dành. Xem chừng màn tiếp theo sẽ là tiết mục bạch liên hoa khiến khán giả theo dõi thể loại phim truyền hình éo le nghiến răng nghiến lợi nhất đây.

(Hết phần 182, xin mời đón đọc phần 183. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)