Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 188



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P188)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Tin tức do Lư Bình đưa lại, anh nói cho Soái Ninh là Metro (Đường sắt Đô thị) Đông Hưng dự định dùng tài nguyên trên tuyến tàu điện ngầm để đổi lấy cổ phần của tập đoàn Quan Vũ.

Quá trình đô thị hóa của Trung Quốc vẫn đang tiếp tục. Trong 10 năm tới, gần 200 triệu người sẽ đổ về các thành phố. Việc xây dựng các tuyến đường sắt đô thị có triển vọng phát triển lâu dài. Bản đồ thành phố mở rộng men theo các tuyến tàu điện ngầm cũng là mục tiêu đầu tư chủ yếu sau này của ngành bất động sản.

Vài năm qua, Quan Vũ đã ký kết các thỏa thuận hợp tác chiến lược với doanh nghiệp tàu điện ngầm ở nhiều thành phố. Việc thi công đường sắt đô thị của Đông Hưng bắt đầu muộn. Trong những năm gần đây, thành phố đã sáp nhập nhiều huyện thị xung quanh. Vì vậy, không gian dành cho phát triển đường sắt thuộc loại lớn nhất trong các đô thị loại 2 của cả nước. Chính quyền Đông Hưng cũng ưu đãi về mặt chính sách, cung cấp một lượng lớn đất bằng cách phân bổ hành chính, đấu thầu, đấu giá và cổ phần hóa có định hướng để giúp Metro Đông Hưng nhanh chóng mở ra toàn bộ chuỗi ngành: xây dựng công trình đường sắt đô thị, hoạt động vận chuyển đường sắt đô thị, và phát triển bất động sản dọc tuyến đường sắt đô thị.

Giai đoạn 3 của Metro Đông Hưng đang được quy hoạch gồm 15 tuyến với tổng chiều dài 420 km và tổng diện tích 240 ha. Theo ước tính, diện tích bất động sản có thể phát triển lên tới hơn 3,7 triệu mét vuông. Metro Đông Hưng hy vọng sẽ hợp tác với Quan Vũ trong giai đoạn 3, tiến hành xây dựng mạng lưới đường sắt và phát triển dự án bất động sản dọc tuyến theo mô hình “đường sắt + bất động sản”.

Quan Vũ từ lâu đã nhắm đến Metro Đông Hưng. Hảo nữ bách gia cầu (Con gái ngoan, trăm nhà cầu hôn), Metro Đông Hưng như cô tiểu thư đài các, các doanh nghiệp bất động sản lớn đều mong muốn được kết mối lương duyên. Lần này Quan Vũ có thể bắt được quả tú cầu đỏ do đối phương chủ động ném tới là nhờ cả vào người mai mối đắc lực.

Soái Ninh không kìm được vui mừng, tán thưởng: “Lư Bình, tóm lại địa vị anh thế nào hả? Sao em cứ có cảm giác như anh đang cầm cả Thượng Phương Bảo Kiếm lẫn Kim Bài Miễn Tử cùng lúc, năng lượng quá hoành á.”

Lư Bình cười nói: “Không phải năng lượng anh to lớn gì, chuyện liên quan đến sự phát triển của thành phố trong tương lai, Metro Đông Hưng muốn lựa chọn đối tác chất lượng nhất thôi. Quan Vũ từng có kinh nghiệm phát triển các dự án tương tự ở nhiều thành phố khác, cũng có nhiều công trình xuất sắc tiêu biểu trong mảng phát triển dự án quy mô lớn, vận hành dự án phức hợp, xây dựng cơ sở hạ tầng. Thành ủy Đông Hưng đánh giá cao cách định vị công ty như là một đối tác cung cấp đầy đủ dịch vụ hỗ trợ thành phố của bên em, thấy rằng hợp tác với bên em có thể đạt hiệu suất và kết quả lý tưởng hơn. Đây là chuyện tốt đôi bên cùng có lợi, anh chỉ là người kết nối thôi, cụ thể có quyết được hay không thì còn tùy thuộc đàm phán của đôi bên.”

Nhận được tin báo, Soái Quan Vũ lập tức cử những thuộc hạ đáng tin cậy đến thành phố Đông Hưng để bàn thảo. Sau 20 ngày đàm phán căng thẳng, hai bên bước đầu đạt được ý định hợp tác. Metro Đông Hưng sẵn sàng sử dụng nguồn đất đai khan hiếm nhất trong vùng lõi để tiến hành hợp tác phát triển dự án. Giao dịch ban đầu được cân nhắc là từ 66 tỷ đến 85 tỷ nhân dân tệ, Quan Vũ sẽ phát hành thêm cổ phiếu để trao đổi với những tài nguyên của Metro Đông Hưng. Giá cổ phiếu sau khi phát hành thêm dự kiến sẽ là 21,4 tệ/cổ phiếu.

Ưu thế của hai doanh nghiệp bổ sung cho nhau. Nếu Quan Vũ có thể nắm bắt thành công cơ hội lịch sử do bước đi mới trong quá trình đô thị hóa và chuyển đổi mô hình kinh tế của thành phố Đông Hưng mang lại thì sẽ tạo ra nhiều lợi ích lớn hơn nữa cho toàn thể cổ đông.

Kế hoạch này bị hội đồng quản trị đang do Vạn Hồng Ba kiểm soát phủ quyết không chút đắn đo. Đa số các thành viên HĐQT tỏ ý tán thành việc hợp tác với Metro Đông Hưng nhưng phản đối cách thực hiện thông qua phương thức phát hành thêm cổ phiếu, đề nghị mua thẳng tài nguyên bằng tiền mặt. Thực ra, đám này sợ phát hành thêm cổ phiếu sẽ pha loãng cổ quyền trong tay họ. Theo tính toán sơ bộ, nếu làm theo phương án trên, tỷ lệ nắm giữ cổ phiếu Quan Vũ của Metro Đông Hưng sẽ vượt Đầu tư Phú Khang.

Soái Quan Vũ đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ diễn biến như thế. Ông dùng tỷ lệ ủng hộ 10% số cổ phiếu để thông báo cho các cổ đông rằng một tháng sau sẽ tổ chức đại hội đồng cổ đông để tiến hành biểu quyết về việc hợp tác với Metro Đông Hưng.

Trước đại hội cổ đông, các hoạt động lôi kéo phiếu bầu cam go đã bắt đầu. Cao thủ khắp nẻo kèn trống sơn phết chường mặt ra làm trò.

Soái Ninh và cha đã mời một số nhà kinh tế có uy tín đưa luận chứng cho thấy lợi ích của việc tái cơ cấu tài sản, nói rằng mô hình phát triển theo định hướng giao thông công cộng là lựa chọn tất yếu cho các đô thị loại 1 và 2 của Trung Quốc. Ngày nay khi ngành bất động sản đã dần đi xuống, việc áp dụng mô hình mới “đường sắt đô thị + bất động sản” sẽ đưa toàn ngành trở lại thời kỳ hoàng kim, phù hợp với lợi ích của toàn thể cổ đông, cũng thuận lợi cho sự phát triển của công ty trong tương lai. Hội đồng quản trị tập đoàn Quan Vũ chỉ nhăm nhăm giành ghế không đếm xỉa hậu quả, không có tầm nhìn đại cục, thể hiện sự vô trách nhiệm cực độ.

Phe địch cũng không chịu thua kém. Đầu tư Phú Khang ba lần liên tiếp ra thông cáo báo chí, khẳng định rằng kể từ khi trở thành cổ đông lớn nhất của Quan Vũ vào giữa tháng 4, họ đã kiên nhẫn và chân thành hy vọng Quan Vũ sẽ đạt được sự phát triển tốt hơn, nhưng kế hoạch hợp tác với Metro Đông Hưng sẽ khiến lợi ích của các cổ đông hiện hữu cũng như lợi nhuận của công ty bị dàn mỏng. Trên cương vị chủ tịch, Soái Quan Vũ đã không cân bằng được lợi ích của các cổ đông, hành động độc đoán. Ông đã vi phạm yêu cầu cơ bản về quản trị, gây bất lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty, đồng thời xâm hại đến quyền và lợi ích của các cổ đông khác.

Ngoài ra họ còn ngang nhiên tuyên bố những lời buộc tội cá nhân Soái Quan Vũ, liệt kê ba “tội trạng” của ông:

1. Hệ thống chế độ cho các “khai quốc công thần” không được kiểm soát bởi hệ thống quản lý thông thường của tập đoàn. Doanh nghiệp chỉ do ông và một số rất ít người thân tín chi phối, vi phạm nghiêm trọng Luật Công ty, Luật Chứng khoán và Quy định quản trị cho các công ty niêm yết.

2. Lợi dụng chức vụ chủ tịch để nhận các khoản lương thưởng khủng, làm tổn hại đến lợi ích của tập đoàn và nhà đầu tư.

3. Nhiều dự án quy mô lớn do ông phụ trách có vốn đầu tư rất lớn, tiến độ chậm hoặc đang đi tới chỗ thua lỗ nghiêm trọng, bị các cổ đông lớn nghi ngờ về năng lực.

Phe Cảnh Hâm hăm hở để lộ thái độ muốn chiếm quyền, cuộc đấu bỗng chốc trở nên gay cấn. Giữa vòng xoáy tranh cãi kịch liệt, nhiều tay sừng sỏ trong giới kinh doanh vốn dĩ đứng ngoài cuộc lần lượt ra mặt, đứng về phía Soái Quan Vũ, lên án “bọn rợ”.

“Soái đổng là một trong những doanh nhân ưu tú nhất Trung Quốc. Ông ấy là người sáng lập Quan Vũ, không có ông ấy thì không có tập đoàn đa quốc gia tư nhân số một Trung Quốc này. Cái ‘chiến dịch lật Soái’ do Cảnh Hâm và các thành phần đầu cơ bên trong tập đoàn khởi xướng là một vụ cướp bóc trắng trợn, không có bất cứ ý nghĩa tiến bộ nào chứ đừng nói là có trách nhiệm với các cổ đông Quan Vũ hay với xã hội.”

“Apple từng đuổi Steve Jobs ra đi, kết quả kinh doanh tuột thẳng xuống vực, hội đồng quản trị đành phải mời ông ấy trở lại. Ông ấy trở lại, dẫn dắt Apple tạo nên huyền thoại kinh doanh tiếp tục đến ngày nay. Quan Vũ phải chăng cũng muốn đi đường vòng giống Apple năm xưa?”

“Trong lịch sử kinh doanh toàn cầu, người sáng lập thường bị đuổi đi sau khi công ty đã phát triển. Những câu chuyện sau đó thường chứng minh rằng việc xua đuổi những người sáng lập coi công ty là lẽ sống và tạo nên thành công của công ty đồng nghĩa với việc tinh thần của công ty ấy dần tàn lụi. Không khó để thấy trước diễn biến tiếp theo sẽ là suy thoái và phá sản.”



Phương Hưng Quốc, chủ tịch Bất động sản Viễn Hằng, là bạn thân của Soái Quan Vũ đồng thời là đại cổ đông của tập đoàn Quan Vũ, tỏ thái độ gắt nhất. Khi trả lời phỏng vấn, ông cắm cảu nói: “Nguyên tắc của tôi khi đầu tư vào công ty khác là: nếu đội ngũ quản lý của anh tốt, kết quả kinh doanh xuất sắc, có thể bảo đảm cổ tức hằng năm cho tôi, thì tôi sẽ không nói gì cả, để yên cho các anh làm, miễn chỉ trỏ lằng nhằng. Thế nên tôi làm cổ đông tập đoàn Quan Vũ ngần ấy năm mà rất ít can thiệp việc ra quyết định của họ, tôi tin tưởng năng lực của Soái đổng và những người quản lý khác. Lần này Đầu tư Phú Khang muốn trở thành cổ đông lớn nhất của Quan Vũ, mới đầu tôi cũng không tỏ thái độ. Anh bảo anh muốn thúc đẩy tập đoàn phát triển, mang đến lợi ích tốt hơn nữa cho cổ đông, tôi cũng cứ để đấy xem anh làm thế nào. Nhưng qua chuyện Metro Đông Hưng này thì tôi đã nhận ra, Đầu tư Phú Khang chỉ vào để gây rối. Metro Đông Hưng là doanh nghiệp lớn 100% vốn nhà nước của thành phố Đông Hưng, Quan Vũ có thể đạt được thỏa thuận hợp tác với họ chứng tỏ chính quyền Đông Hưng ủng hộ chuyện này hết mình. Tháng trước tôi mới đi Đông Hưng, tiện thể khảo sát một số địa điểm của dự án. Tất cả đều là những vị trí rất đẹp, đầy tiềm năng. Nếu việc hợp tác này thành công, tập đoàn sẽ có tương lai tươi sáng hơn nữa. Tại sao Đầu tư Phú Khang các anh lại phản đối? Nếu anh thấy tài nguyên mà Metro Đông Hưng đem ra trao đổi không ngon, vậy anh có thể đưa ra nguồn tài nguyên chất lượng tốt khác hay không? Ngoài hàng tấn tiền đi vay được, các anh còn có gì nữa đây? Ngoài ra, tôi muốn hỏi các thành viên HĐQT khác đang ủng hộ Phú Khang, các anh phản đối việc tái cơ cấu tài sản và muốn loại bỏ Soái đổng, mục đích là để tự mình kiểm soát tập đoàn hay là trải thảm mời Phú Khang vào làm quản gia cho mình? Cho đến nay, tôi vẫn chưa thấy các anh đưa ra được kế hoạch có tính chiến lược nào nên hồn để đảm bảo cho Quan Vũ phát triển tốt trong 10 năm tới. Đừng nói phần lớn các nhà đầu tư nhỏ lẻ còn đang ngờ vực dè chừng, ngay cả cổ đông lớn nắm 1,8% lượng cổ phiếu là tôi đây cũng cho rằng các anh quá mức vô trách nhiệm với thị trường, với nhà đầu tư…”

Các nhân viên cấp trung và cấp cơ sở của tập đoàn Quan Vũ cũng lên tiếng ủng hộ chủ tịch. Họ cùng nhau đệ trình thư phản đối lên HĐQT, gửi kiến nghị trên các nền tảng mạng. Họ lên án đám cá mập tư bản và phe Vạn Hồng Ba bắt tay nhau bán đứng tập đoàn, mưu toan phá hủy hệ thống và văn hóa doanh nghiệp của Quan Vũ. Họ phản đối tư bản ác ý “tắm máu” tập đoàn, đoàn kết lại với đồng nghiệp ở các công ty con khác nhau chống lại các phương thức lôi kéo và phân hóa của phe địch, vận động các cổ đông nhỏ lẻ ủng hộ Soái Quan Vũ, bảo vệ thành quả mà tập đoàn đã chăm bẵm vất vả suốt 30 năm mới có.

Giữa thời điểm thế cục xoay chuyển liên tục, có một người cực kỳ quan trọng. Đó là một thành viên HĐQT khác của tập đoàn Quan Vũ, cổ đông lớn nắm 1,3% số cổ phiếu, chủ tịch tập đoàn Kiến Uy - Tô Vĩnh Phúc. Ông già này đã bỏ phiếu trắng trong vài cuộc biểu quyết trước đó của hội đồng quản trị. Ông ta nắm giữ một lượng lớn cổ phiếu, và cả hai phe đều đang liều mạng lôi kéo ông ta về phía mình. Ông ta vui mừng vì được săn đón, khoanh tay xem hai bên ra sức đua giá.

Soái Quan Vũ đã nói chuyện với ông ta hai lần nhưng tình hình không mấy lạc quan. Tô Vĩnh Phúc muốn nhảy vào ngành thương mại điện tử. Mảng này cạnh tranh gay gắt, gió to sóng dữ, không cẩn thận một cái là tiền mất tật mang. Chính vì vậy ông ta không dám đơn độc xông lên mà định kéo theo vài đối tác có thực lực cho thêm vững dạ. Vạn Hồng Ba có chỗ dựa là đội Cảnh Hâm buôn tiền, hứa sẽ đầu tư 6 tỷ. Tô Vĩnh Phúc đã xiêu lòng lắm rồi nhưng vẫn nghi ngại về năng lực của đám này nên chưa quyết.

Soái Quan Vũ nghe nói thế thì cũng tỏ ý sẵn sàng góp vốn 6 tỷ để đổi lấy phiếu ủng hộ. Ai ngờ tay già này thấy chưa đầy túi tham, còn lợi dụng ngược thiện chí của ông để làm giá với Vạn Hồng Ba khiến Soái Quan Vũ giận tím người.

Soái Ninh biết Tô Vĩnh Phúc thuộc loài đỉa, thấy máu thì chưa hút no chưa nhả, nên đã bố trí một miếng mồi béo bở nhằm vào đặc tính này. Cô nhờ bà Văn bát diện linh lung (khéo đưa đẩy) giúp bắn tin cho lão Tô, nói luôn là Soái Quan Vũ có ý gả con gái cho con trai ông ta.

Tô Vĩnh Phúc được hai gái một trai. Hai cô con gái đều giỏi giang, chồng họ cũng trở thành những tướng tài đắc lực của ông ta. Đứa con trai duy nhất Tô Ngọc Phong thì chả ra gì. Anh ta không có hứng thú với việc kinh doanh mà theo đuổi nghiệp hội họa, khổ nỗi lại kém tài, sau này còn tự tin một cách mù quáng, không muốn lấy cần cù bù năng khiếu, chút danh tiếng cỏn con đạt được toàn nhờ đem tiền ra đắp.

Lão Tô cũng là dạng cổ hủ phong kiến, đã trông cậy vào con gái con rể nhưng lại khiếp hãi cái sự “ngoại thích đoạt quyền” (người khác họ chiếm quyền), vẫn muốn để lại cơ nghiệp cho thằng con trai quý hóa. Ông ta định cho Tiểu Tô cưới con vợ môn đương hộ đối mà còn phải giỏi giang, để còn đỡ đần anh ta kế thừa tập đoàn Kiến Uy.

Với xuất thân của Tô Ngọc Phong, yêu cầu kén vợ này không tính là cao, phải cái bản thân anh ta có một “khiếm khuyết” trí mạng đâm ra mong muốn này của ông bố lại thành “hy vọng hão huyền”.

“Ninh tổng, tôi nghe nói cậu Tô kia là gay, mà còn là loại quan hệ lăng nhăng cơ đấy ạ!”

Thôi Minh Trí nghe về kế hoạch của Soái Ninh xong, mặt dàu như dưa. Chuyện xu hướng tính dục của Tô Ngọc Phong từ lâu đã bị tầng lớp thượng lưu rỉ tai, bàn tán như trò đùa. Các cô gái nhà giàu đều có điều kiện tìm chồng ưng ý, ngay cả cái loại Vạn Hồng Ba lôi con gái ra trao đổi lợi ích làm ăn cũng chả để máu mủ nhà mình gả vào gia đình như vậy rồi trở thành quả phụ ngay khi chồng còn sống sờ sờ. Các yếu tố chủ quan và khách quan cộng lại khiến cậu cả Tô năm nay đã 35 tuổi vẫn sống đời trai tân sung sướng.

Giờ sếp lại đi đồng ý làm vợ anh ta, Thôi Minh Trí nghi cô mất trí, hoảng loạn đâm quàng.

Soái Ninh cười lạnh: “Thì bởi là gay sau này mới dễ ngãng ra. Thời cổ đại, bất kể là Trung Quốc hay nước ngoài, hễ có chiến tranh cần cầu viện nước khác, người ta đều trao đổi bằng liên minh hôn nhân. Nay tôi là con gái duy nhất của nhà họ Soái, người thừa kế duy nhất của ba tôi. Tôi cưới ai là sau này tài sản cũng thuộc về nhà chồng hết, Tô Vĩnh Phúc nhất định sẽ nghĩ như vậy. Không có gì phù hợp với sở thích tay không bắt giặc của ổng hơn việc cưới mỗi đứa con dâu mà được cả tập đoàn Quan Vũ. Phải dùng việc này làm mồi nhử, ổng mới có thể nhiệt tình ủng hộ chúng ta.”

Cô cũng chẳng trộn lẫn tình cảm và hôn nhân vào làm một. Từ lâu cô đã biết hôn nhân là món hời để người giàu đem ra giao dịch, khi cần bán là bán luôn.

Thôi Minh Trí thấu hiểu suy nghĩ của cô nhưng vẫn không khỏi lo lắng, nhắc nhở: “Thế thì chị phải tính sẵn đường lùi nhé. Nhà họ Tô không phải dạng vừa, nhỡ sa lầy trong đấy thì làm sao?”

“Đính hôn đã, lần lữa một thời gian, đợi đánh bại Vạn Hồng Ba rồi tính. Nhà họ Tô biết thằng con họ là thể loại gì, chắc không dám đặt yêu cầu quá đáng đâu.”

“Thế chị phải dè chừng nhé, đời tư của cậu cả Tô này loạn lắm, không khéo còn mắc bệnh AIDS ấy.”

“Ha ha, anh có tí thường thức được không? Anh ta là gay, thấy gái là xìu. Nếu tôi đề nghị lên giường, đảm bảo anh ta chuồn nhanh hơn bất cứ ai.”

(Hết phần 188, xin mời đón đọc phần 189. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)