Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 27



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P27)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

“Nghe nói mấy hộ kia không lấy nhiều đến thế, phần lớn là những người khác trong làng gửi nhờ.”

“Ai khai như vậy thì phải đưa bằng chứng ra. Nếu họ có thể chứng minh đó là do người khác gửi, lại khiến người kia thừa nhận, toà án tự khắc sẽ có phán quyết hợp lý.”

“Ừm ừm, đúng thế.”

“Tôi biết khởi tố kiểu này tốn thời gian công sức, nhưng khó nữa cũng theo đuổi đến cùng bằng bất cứ giá nào. Nếu bên công an không chịu hợp tác, tôi cũng tố cáo họ luôn, chỉ sợ… chỉ sợ anh khó xử thôi ạ.”

Cô ra vẻ ngập ngừng, Lư Bình cười hỏi: “Tôi thì có gì mà khó xử?”

“Địa phương coi trọng việc duy trì ổn định. Thôn Liên Diệp và Liên Ngẫu ấy có đông người tham dự hôi của. Tôi mà tố cáo tất cả thì có khả năng sẽ dẫn tới tụ tập đông người. Đến lúc đó lãnh đạo truy cứu trách nhiệm, anh có trách tôi nhiều chuyện không ạ?”

Cách nói của Soái Ninh mềm yếu, lời lẽ lại ẩn dao giấu súng, gần như doạ dẫm trắng phớ ra.

Thôi Minh Trí nảy sinh tâm lý đội hóng, rất muốn vùng dậy nhìn vào nét mặt Lư Bình. Hắn đoán anh ta cũng không giữ được bình tĩnh thêm nữa, nào ngờ cái miệng quan dẻo quẹo kia vẫn không biến đổi tí gì.

“Ninh tổng, cảm ơn chị đã suy nghĩ thay tôi, nhưng chỗ này cũng có chút hiểu lầm. Chúng tôi làm đảng viên, phải hết lòng hết sức làm việc vì dân, kiên quyết giữ gìn kỷ cương phép nước lợi ích nhân dân, phát hiện vụ việc vi phạm pháp luật thì phải nghiêm khắc trừng trị. Nếu không thì làm sao xứng đáng với sự tin cậy của đảng và nhân dân? Việc hôi của trên quốc lộ liên tục xảy ra khắp các địa phương trên cả nước, đúng là có một số cán bộ địa phương chỉ lo duy trì sự ổn định, lấy cớ là “luật pháp không phạt đám đông” mà xử lý không đến nơi đến chốn. Theo tôi, đó là không làm tròn trách nhiệm, mà cái luận điệu “luật pháp không phạt đám đông” càng làm hỏng việc xây dựng hệ thống pháp luật của nước ta. Hôm nay chị đem hàng hoá đi làm công tác hỗ trợ những người dân còn khó khăn thay cho chính quyền, lại bị một số kẻ bất lương hôi của trong lúc gặp nạn, việc này gây ảnh hưởng có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng, tin này mà lan đi, sau này ai còn dám đến xã Liên Hoa đầu tư? Công tác kêu gọi đầu tư của huyện uỷ chúng tôi càng gặp khó khăn.”

Thôi Minh Trí nhắm mắt nghe hết, giống trọng tài bên ngoài sàn đấu, cho đội Lư Bình thêm một điểm.

Bí thư Lư làm thế này là chặn họng Ninh tổng rồi. Nếu làm ầm lên khiến người nơi khác biết dân xã Liên Hoa có thói tai ác như thế, du khách và nhà đầu tư đều chạy mất dép, chỉ huỷ hoại chính triển vọng của dự án Hoa Quả Lĩnh mà thôi.

Soái Ninh cũng nghe ra ý này, tương kế tựu kế hỏi: “Nói vậy tức là anh ủng hộ tôi ạ?”

“Đúng thế, chị có thể yên tâm giữ vững quan điểm, dùng pháp luật trừng phạt kẻ phạm pháp, như thế có thể làm gương cho những người khác, cũng có tác dụng ngăn chặn những sự việc tương tự. Chị có quyết tâm như vậy, tôi không chỉ ủng hộ mà còn rất khâm phục. Nguyên nhân chính dẫn đến hệ thống pháp luật nước ta kém tiến bộ là do hiểu biết pháp luật của người dân còn yếu, luôn cho rằng giải quyết bằng con đường pháp lý là phiền phức rắc rối, sẵn sàng từ bỏ quyền hợp pháp của chính mình. Nếu mọi người ai cũng biết hiểu biết vận dụng pháp luật được như chị thì xã hội sẽ tiến bộ, luật pháp cũng sẽ hoàn thiện hơn nữa.”

Lư Bình nói thật đĩnh đạc, vẻ chân thành khiến khuôn mặt điển trai của anh ta nghiêm trang giống như vai anh hùng trong phim về đề tài cách mạng. Khi nói, anh ta luôn nhìn thẳng vào mắt Soái Ninh, ánh mắt cương nghị mà vẫn dịu êm, cắt dựng tí là có thể đem làm trailer phim truyền hình.

Thôi Minh Trí nghĩ bụng, sếp sắp chịu lép, chính mình không thể cứ đóng vai xác sống, vội nhanh trí xen lời: “Bí thư Lư, thật là cảm ơn anh quá ạ. Thước Châu có lãnh đạo công chính liêm minh như anh thật là cái phúc cho đông đảo quần chúng nhân dân.”

Tiếp theo, hắn quay sang ỉu xìu nói với Soái Ninh: “Ninh tổng, bí thư Lư quan tâm đến chúng ta như vậy, chúng ta cũng nên hỗ trợ công việc của anh ấy, đừng vì trút giận thay tôi mà gây nhiễu loạn, làm khó anh ấy ra.”

Soái Ninh dịu dàng trách móc: “Tất nhiên là thế rồi. Chúng ta nhất định làm đúng quy trình, để ý từng ly từng tí. Bí thư Lư anh yên tâm, tôi sẽ tập trung vào sáu hộ cất giấu tang vật kia, chỉ cần họ bị xử nghiêm, nhưng người khác nhìn gương, về sau cũng không dám tái phạm. Như vậy tình hình cũng trong tầm kiểm soát.”

Vẻ dịu dàng của cô ta rõ fake, so ra kém nét chân thật thành khẩn của Lư Bình. Nụ cười ấm áp lại thêm giọng nói trầm cuốn hút, cái gọi là “hớp hồn” cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Ninh tổng làm thì nhất định sẽ thoả đáng rồi. Có vướng mắc gì cứ tìm đến chỗ tôi, tôi giải quyết cho chị. Tôi mang theo đây ít cam vụ hè, hôm qua vừa hái dưới vườn, hương vị cũng được, anh chị nếm thử đi.”

Anh ta sắp tự tay bóc cam, Thôi Minh Trí vờ yếu không động đậy được, Soái Ninh vội nói để cô bóc, chìa tay ra, mười ngón để móng dài sơn sặc sỡ óng ánh như bọ rùa cánh cam, chính cô nhìn cũng ngại.

“Móng tay chị sơn sửa đẹp như thế, hỏng thì tiếc lắm, cứ để tôi làm đi.”

Nhìn anh ta bóc cam nhoay nhoáy, phong cách chuyển thành ông anh hàng xóm, Soái Ninh thầm than là gặp đối thủ, một chuyện đã xong, chuyển sang bàn chuyện khác.

“Bí thư Lư, an ninh trật tự ở xã Liên Hoa kém lắm phải không ạ?”

“Không đến nỗi đâu, mấy năm nay tỷ lệ tội phạm rất thấp, cũng không nghe nói có vụ việc gì đặc biệt chấn động. Chị hoảng vì chuyện hôm nay nhỉ. Thật ra cũng không cần lo lắng như vậy. Dân quê nghèo khó ham thích món lợi lặt vặt, lại thiếu ý thức pháp luật, cho rằng hàng hoá từ xe bị tai nạn đổ ra có lấy cũng không vi phạm gì, không hẳn là chủ định phạm tội.”

“Nhưng mà… Tôi cứ thấy không yên tâm lắm. Việc làm đường anh xem hay là để chính quyền ra mặt thì tốt hơn? Trong dự án có liên quan đến giải phóng mặt bằng, tôi sợ người dân địa phương không hợp tác đấy ạ.”

Soái Ninh ngay từ đầu đã nghi Lư Bình giao dự án làm đường là có động cơ mờ ám, sau khi trải qua vụ hôi của thì càng nghi hơn, lúc này nhân cơ hội thử anh ta.

Lư Bình không mảy may bối rối, chìa quả cam đã bóc, trả lời: “Chúng tôi quyết định giao công trình cho bên chị, hoàn toàn là nghĩ thay cho bên chị. Dự án Hoa Quả Lĩnh còn đang ở giai đoạn lên ý tưởng, sau này phương án sẽ thay đổi nhiều, có thể sẽ xung đột với việc thi công quốc lộ. Nếu cả hai đều do bên chị đảm trách, thứ nhất là tiện điều hành, thứ hai là cũng có thể giảm bớt độ trễ khi sửa chữa phương án thiết kế, tránh được rất nhiều thiệt hại không cần thiết. Còn chuyện giải phóng mặt bằng, dự án Hoa Quả Lĩnh cũng có bước giải phóng mặt bằng, tóm lại là đều phải di dời tái định cư, có khi cứ đặt ra tiêu chuẩn giải phóng mặt bằng thống nhất cho cả hai dự án, như vậy mới càng minh bạch công bằng, có thể giảm bớt nhiều trở ngại khi thoả thuận với người dân. Riêng vấn đề mức giá đền bù, nhà nước đã quy định khung giá đền bù cụ thể, sẽ không gặp lại tình cảnh có hộ gia đình đòi giá trên trời, mong đổi đời sau một đêm nhờ tiền đền bù đâu. Mọi người cứ làm theo quy trình, không có gì phải lo lắng cả.”

Lời lẽ của anh ta bọc lót kín kẽ, tính trước mọi nước đi, ép đối phương đến tình cảnh lui tiến đều khó.

Soái Ninh nghĩ anh ta nói cũng không hẳn đều là lừa gạt hết. Lợi ích của dự án làm đường rành rành ra đấy, nếu bỏ qua có thể gây ra nhiều phiền phức. Nhưng nghe anh ta nói vậy xong, 100% là cái bẫy trong chỗ tối có tồn tại, nhất thời khó phân biệt lợi hại hơn kém thế nào.

Muốn ăn cá liền không tránh khỏi mùi tanh, trước tiên cứ thong thả đến đâu hay đến đấy, chờ thôi.

Tiễn Lư Bình về xong, cô còn ngồi trầm tư trước giường bệnh. Thôi Minh Trí cảm thấy cam vụ hè thơm ngon, ăn liền hai quả còn chưa đã miệng, ngại tỏ ra tham ăn trước mặt sếp, im im nhịn thèm.

Soái Ninh nhận ra vẻ thèm thuồng của hắn, nói: “Muốn ăn thì cứ ăn, dù sao cũng của anh tất.”

Hắn cười khì khì một tí, hỏi cô đang nghĩ gì.

Cô thở dài đánh thượt, nói tỉnh bơ: “Tôi đang nghĩ, Lư Bình trông được phết, làm bạn chịch cũng hợp á.”

(Hết phần 27, xin mời đón đọc phần 28)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)