Người Phụ Nữ Cuối Cùng Trên Trái Đất

Chương 22: Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi một cái hộp khổng lồ Rơi xuống từ trên trời (7)



Nhà máy cơ khí IZHMEK/pháo đài được phục chế, Izhevsk, Nga

Ngày 18 tháng 11 năm 1991, 23h22′

56.8619° N, 53.2324° E

Tựa lưng vào ghế, Tư lệnh Dzyuba nhắm nghiền mắt lại, cố gắng hít vào một hơi thở mà không nồng nặc mùi vodka, mùi cầu tiêu hay vị của những sai lầm trong quá khứ đang bủa vây ông. Bên ngoài lỗ thông gió trên đầu ông, ánh sáng mặt trời từ lâu đã vỡ thành trăm mảnh tàn dư, nhường chỗ cho một khoảng không u ám buồn tẻ, trước khi tắt ngấm thành hư vô cằn cỗi. Dzyuba chưa bao giờ ưa bóng tối. Không có điều vui vẻ gì xảy ra sau lưng ánh sáng bao giờ cả.

"Hãy chăm sóc những tạo tác của tôi," tiếng người bạn cũ Anatoly Maksimov thủ thỉ trong tai ông.

Trước khi tự thiêu sống bản thân mình trong Trận Vyazma, Maksimov đã (bất hợp pháp) nhân giống một cặp song sinh giống hệt nhau để "tiếp nối di sản của mình" trong trường hợp ông ta chết. Vào thời điểm đó, chỉ những bộ gene khỏe mạnh nhất mới được phép tái sinh sản và Anatoly phải 'đi đêm' với nhiều kẻ, sử dụng mọi mối quan hệ mình biết để lẻn bộ gene của mình vào phòng phối giống. Đó là cách duy nhất để cho con người ta có thể mô phỏng được cảm giác duy trì nòi giống của mình.

Cặp song sinh đó là Andrei và Maksim Maksimov.

Những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời Anatoly lại hiện lên trong tâm trí Dzyuba. Những tiếng gằn man rợ của ông khi ngọn lửa hơi xanh xé toạc các bắp tay chân ông. Tiếng tru kinh hoàng của ông khi các miếng kim loại đính trên người ông cháy thành than và những thớ vai vải rơi xuống tuyết, tan chảy và kết lại thành những vệt đen như mực. Da rách toác và thịt teo lại. Tóc cháy âm ỉ và nhãn cầu bật ra.

Viên tư lệnh chộp lấy chai vodka còn một nửa trên bàn, nghển cổ ra sau và nuốt cho đến giọt đắng cuối cùng, để nó chảy trong huyết quản ông. Cứ mỗi ngụm ông uống, những tiếng la hét trong đầu ông lại nhỏ đi đôi chút, biến nỗi kinh hoàng của ông thành những tiếng thì thầm bất minh.

Artem Dzyuba, Anatoly Maksimov và Boris Zhukov-họ là những thành viên ưu tú của lớp 1964; tương lai của Nhà nước Ural. Họ được coi là biểu tượng của trí tuệ, chủ nghĩa anh hùng và lòng dũng cảm, ngọn hải đăng của hy vọng chống lại một Cộng hòa Moskva ngày càng áp bức.

Tuy nhiên, Dzyuba chưa bao giờ cảm thấy mình xứng đáng được xếp cùng hạng với những người bạn thân của ông. Ông ta chưa bao giờ đủ sắc sảo, chưa bao giờ đủ tháo vát và chắc chắn không bao giờ đủ dũng cảm.

Chính ông là người đã để lộ chỗ ẩn nấp của họ, nhưng Dzyuba đâu phải là người đã hy sinh bản thân để đánh lạc hướng cho hai người kia trốn thoát.

Lẽ ra mình đã nên chết ở Vyazma.

Ông đã không chết. Kể từ đó, ông đã chết đi nhiều lần; lần nào cũng vậy, ông cũng sống dậy từ cái chết, đánh rơi một mảnh nhân tính mỗi lần ông đứng lên. Bây giờ, thời gian của ông đã cạn, một lần nữa.

Người chỉ huy xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ cho đến khi ông có thể nhìn thấy dòng chữ "From Papa" được khắc trên đó. Mảnh kim cương trên chiếc nhẫn phát ra thứ ánh sáng trắng mờ ảo như thể một ngọn hải đăng mini được xây dựng trong đó.

Dzyuba cởi khuy áo sơ mi, để lộ một miếng vải dày quấn hai lần quanh ngực. Ông phải băng chặt nó như vậy, dù cho nó khiến ông cảm thấy khó chịu như thế nào. Ông phải giấu thứ phía sau nó: Một quả tim nhân tạo của Đảng Cộng hòa, một quả tim lộ ra phía sau xương lồng ngực, bên cạnh lá phổi nhân tạo của ông ta. Ông ta không còn là con người nữa. Ít nhất không phải còn là một kẻ có trái tim.

Cái giá mình phải trả cho mạng sống của Maksim.

Ông cởi mảnh vải ra và nhìn xuống cơ quan máy móc bằng nhực màu trắng đục, hình trái tim, được nối với các động mạch của ông. Nó tỏa ra thứ ánh sáng bợt nhạt, lờ mờ giống hệt như chiếc nhẫn. Ông ấn viên kim cương lên bề mặt trái tim máy móc của mình, và hai ánh sáng bắt đầu tương tác, chiếu về phía nhau khi mặt ngoài của tấm nhựa nóng lên và phát ra tiếng xèo xèo.

Các dòng năng lượng chạy qua Dzyuba. Ông ưỡn người ra sau, nghiến răng, những tiếng gầm gừ thoát ra khỏi cổ họng. Một màu xanh lục len lỏi trong huyết quản của ông, hằn rõ trên làn da xanh xao của ông.

Nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa! Mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa!

Trái tim ông lóe lên một tia sáng chói lòa, và ông ném chiếc nhẫn xuống đất trong đau đớn. Những giọt mồ hôi túa ra từ cơ thể ông khi ông nằm úp mặt xuống bàn, thở hổn hển. Cơ thể ông đã quá già cỗi để chịu đựng một thứ gì như thế này.

Dù sao thì ôngcũng phải thử. Izhevsk không phải là nơi để chết. Nhưng để sống sót, ông và Maksim cần phải trở thành siêu nhân. Những cỗ máy chiến tranh. Đó là cách họ chống lại thế giới.

"Hãy chăm sóc những tạo tác của tôi," Anatoly đã nói.

Mình phải sống. Mình có một lời hứa phải thực hiện.

Những nghi ngờ đã dấy lên trong lòng ông kể từ khi một kẻ mang tên Alexei Vronsky tới Izhevsk mà không hề hấn gì một năm trước, và nghi ngờ đó đã được xác nhận khi Trung đội trưởng Petrov tìm thấy chiếc nhẫn bí ẩn này nằm bên trong một kén y tế và mang nó đến cho ông. Một máy phát điện nhiệt hạch ẩn bất ngờ xuất hiện gần phòng của Alexei sao? Không thể nào có chuyên đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Dzyuba đã phục vụ Lãnh tụ tối cao Smolnikov trong ba thập kỷ nhưng chưa bao giờ nghe tên Vronsky trong hàng ngũ. Làm thế nào mà một người hầu như không có bất kỳ thành tích quân sự nào lại vượt qua được các trinh sát quân đội của Pavlyuchenko để vào trong thành Izhevsk giữa một cuộc bao vây kéo dài? Chính xác thì anh ta là ai? Nếu anh ta đó có thể bước vào đây, chắc chắn anh ta sẽ có thể bước ra ngoài.

Và điều đó có nghĩa là Dzyuba cũng có thể. Ông ta chỉ cần biết được bí mật của Vronsky.