Người Qua Đường Thân Thuộc

Chương 1-1: Lần đầu gặp (1)



Thời gian không thể lưu giữ được, cuối cùng cũng sẽ trôi đi. Ánh mặt trời cũng vậy, bức màn có dày hơn nữa chặt chẽ hơn nữa, vẫn không thể che được ánh nắng ban mai lành lạnh mỗi sáng sớm.

Tô Thời bị một loạt tiếng "dinh dang" của đồng hồ báo thức làm cho thức giấc, cậu bừng tỉnh, giơ tay ấn nút tắt chuông. Ngay sau đó đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt thay quần áo theo trật tự và tiết tấu.

Sau vài phút, cậu đã sạch sẽ và nghiêm chỉnh đứng trước cửa phòng ngủ của Tô Vy Trần, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào, chống nạnh gào lên với đống chăn bị gồ lên: "Tô Vy Trần, dậy đi. Em đi ốp trứng. Mười phút sau ra ngoài ăn cơm. Sáng nay phải chụp hình, còn lề mề nữa là chị đến muộn đấy."

Con người đang nằm trên giường ngủ say sưa đó, phản ứng duy nhất chỉ là lật người, kéo chăn chùm kín đỉnh đầu vùi mình vào trong chăn ấm đệm êm, buồn ngủ lầm bầm: "Biết rồi...biết rồi...."

"Xoạt xoạt" hai tiếng, rèm cửa đã bị kéo ra, bỗng chốc trong phòng đã tràn đầy ánh sáng trắng sứ của buổi sớm mai, Tô Thời khoanh hai tay trước ngực, đầu mày cau chặt: "Tô Vy Trần, ngày nào cũng đến muộn chị không thấy ngại sao?! Nếu ngày nào đó anh Đinh thực sự chán, không chịu hợp tác với chị nữa thì chúng ta phải đi uống gió Tây Bắc đấy."

Cuối cùng Tô Vy Trần cũng phải lật chăn ra trong tiếng pháo oanh tạc không dứt của cậu, mắt mũi nhập nhèm vò đầu ngồi dậy: "Anh ấy dám!"

Tô Thời cúi người nhặt gối đầu bị cô đá rơi lên, ném cho cô: "Sao anh ấy không dám chứ. Tô Vy Trần, xin chị soi gương lại mình đi. Chị sắp ba mươi tuổi rồi, có biết phụ nữ ba mươi như đậu phụ hỏng không! Cái nghề người mẫu này của các chị dùng sự trẻ trung để kiếm cơm đấy, những cô gái cạnh tranh với chị đều mười bảy mười tám tuổi. Bà cô ba mươi tuổi đấu với cô gái mười mấy tuổi, nếu để em chọn thì em cũng chọn mấy cô xinh đẹp mười mấy tuổi. Càng huống chi mấy ông chú đó! Hơn nữa bây giờ là năm nào rồi, mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp giống như cắt hẹ vậy, đám này nối tiếp đám kia mọc lên.... Chị là người không có cảm giác nguy hiểm, mỗi ngày đều qua loa cho xong chuyện. Nhưng em nghĩ một chút đã đổ mồ hôi thay chị. Nếu chị thất nghiệp rồi thì em phải làm sao? Em mới học tiểu học..."

Hai tay Tô Vy Trần đập xuống giường, phát ra những tiếng "hu hu hu" bi thương: "Tôi không sống nữa. Tôi không muốn sống nữa. Làm gì có ai làm chị mà mỗi ngày dều bị em trai cằn nhằn chứ!"

Cô "ừng ực" một tiếng rồi bò từ trên giường dậy, phẫn nộ vò mái tóc lười biếng, "Tô Thời! Chị dậy. Chị dậy còn không được sao?! Em là đồ quỷ nhỏ đòi mạng."

Tô Thời hừ lạnh một tiếng: "Tô Vy Trần, làm người phải có lương tâm. Nếu không có quỷ nhỏ như em đây thì mỗi ngày chị có thể ăn ngon uống ngọt không?"

Tô Vy Trần bị cậu chọc cười, kéo đôi dép lê, "loẹt quẹt loẹt quẹt" tiến lên trước, hai tay nhéo hai má bầu bĩnh của cậu, hung dữ dùng sức véo, "Phải. Làm người phải có lương tâm! Quỷ nhỏ thối! Năm đó nếu không phải chị...."

Tô Thời bị đau, kêu lên oái oái: "Phải, năm đó nếu không phải chị miếng cơm miếng cháo nuôi em lớn thì em đã không còn sống trên đời lâu rồi! Em thuộc lòng hết rồi... Tô Vy Trần, đứng véo mặt em nữa! Đau! Đau! Đau!"

Tô Vy Trần véo thêm một cái nữa mới thỏa mãn buông tay: "Đây là lời thoại của chị. Không! Cho! Cướp!"

Tô Thời phùng mang trợn má xoa nắn khuôn mặt "đáng thương": "Tô Vy Trần, trong vòng mười phút chị không xuống thì em sẽ đổ trứng ốp của chị vào thùng rác."

Tô Vy Trần chống nạnh giậm chân: "Tô Thời, em dám!"

Tô Thời xoay người đi ra ngoài, rất "tổng tài bá đạo" để lại cho cô một câu: "Mười phút. Nếu không hậu quả tự chịu."

Mười phút sau, Tô Vy Trần cuống cuồng xuất hiện ở phòng khách nhỏ, Tô Thời đã ngồi thẳng người trước bàn ăn. Cậu đang cầm dao nĩa, bên ngoài quần áo đồng phục quây một chiếc tạp dề, chầm chậm cắt trứng ốp. Theo động tác của cậu có thể nhìn thấy lòng đỏ trứng long lanh đang dao động uyển chuyển trên lớp lòng trắng trứng cố định.

Đây là trứng ốp một mặt Tô Thời thích nhất, còn Tô Vy Trần thích trứng ốp hai mặt.

Tô Vy Trần luôn cực kỳ hoài nghi: "Tô Thời, em với chị chắc chắn cùng một bố mẹ sinh ra sao? Em trai ruột mà sao khác nhau lớn như vậy?!"

Phản ứng thông thường của Tô Thời chỉ là mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn cô một cái, nơi sâu nhất trong đáy mắt là sự khinh thường nồng đậm: " Tô Vy Trần, em còn hoài nghi hơn chị!"

Có lúc Tô Thời sẽ tiếp tục ăn trứng ốp và sữa bò của cậu. Sau khi ăn xong, cậu thong thả dùng giấy ăn lau khóe miệng: "Tô Vy Trần, nếu như chị có ý kiến với món ăn của em, buổi tối em có thể nhường chức đầu bếp chính cho chị đảm nhận."

Tô Vy Trần lúc này sẽ như một quả bóng xì hơi, thoảng chốc đã xẹp lép. Cô sẽ mau chóng ngậm miệng, chăm chú cúi đầu ăn bữa sáng của mình.

Món cô nấu, dùng lời của Tô Thời là ngay cả chó cũng không muốn ăn, cho dù là con chó sắp chết đói!!

Khoa trương như thế sao? Tốt xấu gì cô cũng đã nuôi nó lớn đến tám tuổi, mặc dù cơm cô nấu quả thực không ngon nhưng nó cũng đã sống bình an đến bây giờ rồi đó.

Công việc chụp hình đối với Tô Vy Trần mà nói đã sớm quen thuộc. Trước mặt Đinh Tử Phong quen biết nhiều năm, cô có thể thả lỏng thoải mái làm các trạng thái biểu cảm, ngây thơ, đáng yêu, dễ thương, tiêu sái, lạnh lùng kiều diễm.

Vì vậy công việc của ngày hôm nay rất thuận lợi kết thúc trước thời gian, vốn dĩ dự kiến công việc phải làm đến chín giờ tối nhưng xong từ bảy giờ. Tô Vy Trần đặc biệt nhờ Đinh Tử Phong đi vòng đường xa hơn để mua mỳ Ý sốt cà chua mà Tô Thời thích nhất, gọi hay ho thì là: hiếu kính lão đệ.

Mặc dù có lúc Tô Thời người nhỏ quỷ lớn chọc cô tức nghiến răng, nhưng phần lớn lại hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.

Năm năm tuổi, Tô Thời được giáo viên âm nhạc ở nhà trẻ vô tình phát hiện ra tài năng thiên bẩm của thằng bé, cô giáo tùy tiện đàn một khúc nhạc đơn giản, Tô Thời có thể nhớ được giai điệu, hơn nữa còn không nhầm lẫn một chút nào. Cô giáo càng hiếu kỳ bảo Tô Thời lên đàn thử. Lúc đó Tô Thời thích xem bộ phim hoạt hình <Cừu vui vẻ và sói xám>, kết quả Tô Thời liền đàn ca khúc nhạc phim trong <Cừu vui vẻ và sói xàm>.

Giáo viên âm nhạc cho rằng cậu đã từng học Piano, ban đầu cũng không để ý lắm, nhưng sau khi hỏi mấy câu đã bị câu trả lời ngây thơ hồn nhiên của thằng bé làm cho ngạc nhiên, đứa trẻ này lần đầu tiên chạm đến piano, thậm chí trong nhà ngay cả piano điện cũng không có.

Giáo viên âm nhạc rất kinh ngạc và kích động. Vào một buổi chiều thu nóng hầm hập, cô giáo yêu thích âm nhạc và hiểu sơ sơ về piano gọi Tô Vy Trần đến: "Chị Tô Thời à, đứa bé Tô Thời này có tài năng âm nhạc thiên phú, cô phải bồi dưỡng thật tốt."

Cô giáo âm nhạc đó họ Phác, rất am hiểu giáo viên trong giới piano của thành phố Lạc Hải. Cô ấy cũng rất quý người tài, vô cùng chú trọng nói với Tô Vy Trần: "Chị Tô Thời, Lạc Hải có hai giáo viên nổi tiếng toàn quốc, một vị là Ngô Thiên Ái, một vị là Chu Minh Nhân, trước kia đều là giáo sư của học viện âm nhạc Lạc Hải, trong tay cũng nắm không ít những học sinh ưu tú. Rất nhiều người nổi tiếng trong giới piano bây giờ, ví dụ Khưu Khởi Lâm, Tùy Mông, còn có Sở An Thành mấy nay năm đang nổi như cồn đều là học trò của họ. Có điều, bây giờ họ đều đã lui về rồi, không dễ dàng nhận học trò...

"Nhưng Tô Thời có tài năng tốt như vậy, có lẽ họ sẽ phá lệ...."

Nhờ có sự đề cử của cô giáo Phác, họ đã có một cơ hội gặp mặt với cô Ngô Thiên Ái. Ngày gặp mặt đó, cô Ngô nói chuyện rất thẳng thắn: " Người yêu của Tiểu Phác cùng đơn vị với cháu trai tôi, chúng nó đề cử với tôi mấy lần, nói em trai nhà cô có thiên phú, là một thần đồng nhỏ, không thầy dạy mà tự biết đàn. Tôi không biết chuyện này là thật hay giả. Đến đây đàn cho tôi nghe thử. Đây là la hay là ngựa, kéo thử một vòng là biết."

Ngô Thiên Ái gầy gầy nhỏ nhỏ, gương mặt dài dài khi nghiêm lại nhìn hơi hung dữ. Tô Thời không khỏi có chút nhút nhát, Tô Vy Trần xoa đầu cậu, cổ vũ: "Tô Thời, tùy tiện đàn một chút, em chỉ cần nghĩ đánh đàn là đang chơi cùng với Cừu Vui Vẻ và Cừu Xinh Đẹp là được."

Mặc dù cổ vũ cậu như vậy, để cậu thả lỏng, nhưng bản thân Tô Vy Trần lại vô cùng căng thẳng, luôn lén lút quan sát cô Ngô Thiên Ái, muốn tìm được một chút tán thưởng từ biểu cảm nghiêm khắc của cô ấy. Nhưng không có, mãi dến khi Tô Thời đàn xong, Ngô Thiên Ái mới nhàn nhạt mở miệng: "Mấy tuổi rồi?"

Tô Vy Trần không biết Ngô Thiên Ái mở miệng như vậy thật ra đã biểu thị đồng ý nhận Tô Thời, cô run run trả lời mấy vấn đề.

Ngô Thiên Ái liền đứng dậy nói: "Mỗi tối thứ tư và thứ bảy đến đây."

Tô Vy Trần không dám tin, sững sờ mấy giây mới kinh ngạc phản ứng lại, kéo tay Tô Thời cúi gập đầu cảm ơn.

Tô Vy Trần hóng hớt được rất nhiều chuyện trẻ con học piano, nghe nói đều là bố mẹ vừa dọa dẫm vừa dụ dỗ học. Cô cũng lo lắng Tô Thời không kiên trì được, còn cố ý đến cửa hàng tạp hóa mua một cây chổi lông gà, biết đâu có lúc dùng đến.

Nhưng mà Tô Thời lại vô cùng kỳ lạ, tựa như sinh ra là vì piano, cậu vô cùng thích đàn, trước giờ chưa từng cần Tô Vy Trần nhắc nhở. Mỗi ngày sáu giờ sáng dậy đánh đàn, sau đó Tô Vy Trần đưa đi học. Buổi chiều vừa tan học là lại ngồi thẳng lưng trước đàn piano luyện tập, tập đến khi bản thân cảm thấy vừa ý mới thôi.

Lúc Đinh Tử Phong mới quen biết với cô nhìn thấy Tô Thời chủ động luyện đàn, đều sẽ cảm thấy không khỏi ngạc nhiên, "Tô Vy Trần, Tô Thời nhà em sao lại ngoan thế! Phải biết một đứa trẻ bình thường học đàn, cho dù là con gái cũng cần bố mẹ thúc dục với cầm chổi lông gà mỗi ngày."

Tô Vy Trần cười hì hì, mặt không đỏ tim không loạn khoe mẽ, "Đó là vì người chị như em biết dạy dỗ."

Sau này khi quen biết lâu rồi, mỗi lần như vậy Đinh Tử Phong sẽ dùng ánh mắt kỳ quái quan sát cô, sau đó lắc đầu bồi thêm một câu: "Tô Vy Trần, em xác định Tô Thời thực sự là em trai em?" Tất cả đều là bộ dạng Tô Vy Trần căn bản không xứng với Tô Thời.

Mặc dù thỉnh thoảng Tô Vy Trần cũng hoài nghi như thế. Nhưng Phật thiếu gì một nén hương, người thiếu gì một câu nói. Sao có thể bị người ta xem thường như thế! Tô Vy Trần luôn không chịu yếu thế lườm anh ấy: "Không phải của em, chẳng lẽ là của anh?!"

Đinh Tử Phong luôn cười hi hi: "Tô Vy Trần, nói không chừng nhé. Dù sao em cũng không nhớ chuyện trước đây."

Phản ứng của Tô Vy Trần cơ bản đều là hai tay chống nạnh, dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau: "Đinh Tử Phong anh muốn chết rồi đúng không?! Dám giở trò bậy bạ với em."

Đinh Tử Phong cười ha ha: " Được rồi, anh thừa nhận, dáng vẻ của em bây giờ có chút giống Tô Thời rồi!"

Xe của Đinh Tử Phong rất nhanh đã đến dưới nhà họ Tô. Tô Vy Trần cảm ơn rồi xuống xe.

Đinh Tử Phong cười cợt nhả như cũ trả lại cô một câu: "Đã nói không cần cảm ơn mà. Em lấy thân báo đáp là được."

"Lượn ngay không tiễn."

Cho dù là bị mắng nhưng Đinh Tử Phong vẫn cười, mặt mày vui vẻ thò đầu ra ngoài: "Sáng mai anh đón em."

Men theo cầu thang đi lên, dọc đường đã nghe thấy tiếng đàn đinh đang như tiếng suối từ nhà mình vọng ra. Đây là Tô Thời ngoan ngoãn khiến người ra yêu thương nhà cô đang luyện đàn.

Vào nhà, Tô Vy Trần đặt mỳ Ý sốt cà chua và tờ báo giấy mang về lên bàn ăn, "Tô Thời, ăn cơm đã rồi lại đàn!"

Tô Thời vẫn chăm chú luyện đàn, căn bản không để ý đến cô. Tô Vy Trần bèn nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng tắm tẩy trang, không làm phiền cậu.

Qua một chốc lát, tiếng đàn dần nhỏ lại, tựa như tiếng ríu rít của chim non mới nở, quanh co uốn lượn, cuối cùng kết thúc, xung quanh đều yên tĩnh trở lại. Trong sự yên tĩnh, Tô Vy Trần đột nhiên nghe thấy Tô Thời phát ra một tiếng "a" kinh hoàng từ phòng khách.

Có chuyện gì có thể khiến Tô Thời xưa nay luôn điềm đạm sóng gió cũng không kinh ngạc như ông già lại phát ra tiếng hét như thế? Chẳng lẽ trong nhà có trộm? Tô Vy Trần không quan tâm gương mặt lòe loẹt mới tẩy trang được một nửa, vội vã nhìn quanh bốn phía, túm lấy cây chổi cọ bồn cầu trong nhà tắm, xông ra ngoài: " Trộm đâu trộm đâu?"

Nhưng nhìn thấy Tô Thời vẫn đứng nguyên vẹn trong phòng khách, cầm tờ báo cô mua về ở trước mặt, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, "Tô Vy Trần... Tô Vy Trần, là Sở An Thành, là Sở An Thành đó. Đại thần Sở An Thành sắp đến nhà hát lớn Lạc Hải tổ chức buổi biểu diễn!"

Vì Tô Thời nên Tô Vy Trần cũng không xa lạ gì với Sở An Thành tiếng tăm lừng lẫy trong giới âm nhạc cổ điển.

Tại cuộc thi dương cầm quốc tế Chopin. F lần thứ hai mươi, chàng trai hai mươi tuổi đã dùng một khúc nhạc của tác giả Chopin.F làm kinh động tất cả hội trường, dùng tư thế kiêu ngạo đứng trước mặt người đời, nốt nhạc cuối cùng chìm ngập trong tiếng vỗ tay như sấm dậy của người xem, hai mươi ba vị đến từ các nền âm nhạc quyền uy trên thế giới tạo thành một tổ giám khảo đứng dậy vỗ tay cho anh. Anh không chút hoài nghi giành được giải thưởng cuộc thi dương cầm quốc tế Chopin. F lần thứ hai mươi, giải thưởng trước đó đã treo không ba lần. Sở An Thành trở thành người trẻ nhất làm chủ giải thưởng, cũng là người Trung Quốc đầu tiên đạt được giải thưởng quang vinh đó.

Sở An Thành tựa như sao chổi sinh ra giữa trời! Đến lúc này đã quét sạch cả giới âm nhạc cổ điển.

Các nhà bình luận đã đưa ra rất nhiều những bình luận không thể tưởng tượng nổi cho anh: " Đây là một hành động vĩ đại làm chấn động giới dương cầm thế giới. Sở An Thành là nhân tài hiếm thấy trăm năm có một."

"Sở An Thành là thiên tài dương cầm vĩ đại."

"Cậu ta đã làm những khúc nhạc đó trở nên hoàn mỹ như vậy, bạn quả thực không tìm được bất cứ tỳ vết nào."

"Là âm thanh chân chính tự nhiên đến từ thiên tài. Cậu ta đã chứng thực bản thân là nghệ sĩ dương cầm hoàn mỹ nhất có chất thơ nhất nắm bắt được phong cách diễn tấu của Chopin.F. Cậu ta tựa như hoàn toàn nắm bắt được sự cân bằng của các loại nhân tố âm nhạc."

Sau đó, anh dùng những màn diễn tấu tinh tế, vẻ ngoài cao quý và tư chất cổ điển lãng mạn trở thành "Vương tử dương cầm". Trong mười năm nay, trong giới dương cầm không ai dám tranh giành.

Tô Thời đặt tờ báo xuống, chạy "rầm rầm" vào phòng ngủ, ôm sổ ghi chép và con heo đất mình nâng niu bấy lâu ra ngoài.

Tô Vy Trần ngạc nhiên nói: "Tô Thời, em làm gì vậy?"

Tô Thời bận rộn kiểm tra số tiền trong sổ ghi chép, không thèm ngẩng đầu trả lời cô: "Đập nó ạ. Nếu không thì em làm sao có tiền đi xem buổi biểu diễn của đại thần chứ."

Miệng Tô Vy Trần biến thành hình chữ "O": "Nhưng đây là con heo đất em thích nhất. Em nói tiền trong đấy là tiền lấy vợ mà."

"Vì Sở đại thần trong lòng em, không có vợ thì không có vợ." Nói xong, Tô Thời chuẩn bị đập.

Không phải chỉ là một buổi biểu diễn thôi sao? Làm như giống Kinh Kha đi hành thích Tần Vương vậy, có dáng vẻ "gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về" *. Tô Vy Trần không nhẫn tâm được: "Thôi. Không cần đập! Chị đây trả tiền giúp em."

*Trong điển cố "Kinh Kha hành thích Tần Vương" trước khi đi Kinh Kha có hát "gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về".

Mắt Tô Thời lập tức sáng bừng: "Thật sao? Tô Vy Trần, chị mời em đi nghe biểu diễn?"

Tô Vy Trần cười giống như mèo ăn vụng: "Thật hơn chân châu. Có điều, tiền này vẫn phải trừ từ tiền lương của em."

Nghe vậy Tô Thời lập tức mất hết tinh thần, "xì" một tiếng, "Vậy không phải tiền của em à? Trả góp."

Cậu nấu cơm mỗi ngày không phải không công, Tô Vy Trần tính theo tháng, trả cậu tiền lương.

Tô Vi Trần cười "hì hì hì" gian xảo: "Vậy em có cần không? Không cần thì thôi."

Đương nhiên Tô Thời hiểu cái gì gọi là địa thế quan trọng hơn con người: "Cần, đương nhiên cần." Nhưng trong lòng vẫn bất bình, ôm con heo đất lên hung hăng xoay người: "Tô Vy Trần, bây giờ em chắn chắn cùng khẳng định em được nhặt về."

Chuyện con heo đất xảy ra khi Tô Thời bảy tuổi. Một hôm nào đó hai chị em đi qua siêu thị, Tô Thời đứng trước con heo đất nhỏ đáng yêu này không chịu đi, khăng khăng muốn mua.

Tô Vy Trần hỏi cậu vì sao. Tô Thời lại nghiêm túc trả lời cô: "Tô Vy Trần, dựa vào tần suất đổi công việc của chị trước mắt, chúng ta có thể ăn no đã là tốt lắm rồi. Sau này làm sao nuôi em đi học, lấy vợ. Bây giờ em vẫn nên để dành tiền. Mặc dù đến khi đó cũng không được bao nhiêu, nhưng có vẫn tốt hơn không."

Cô bán hàng bị lời nói của Tô Thời chọc cười ha ha: "Ôi, thằng bé này thật buồn cười. Mới nhỏ xíu đã biết để dành tiền lấy vợ."

Một đứa trẻ lớn lên trong gia đình bị phá sản có phải đều lớn trước tuổi không? Tô Vy Trần chưa bao giờ so sánh, cho nên cũng không thể đưa ra bất cứ kết luận gì. Nhưng Tô Thời lại sớm hiểu chuyện và trưởng thành như vậy, giống như một người lớn thu nhỏ, thường hay "không nói làm người ta giật mình thì chết cũng không yên."

Có điều khi đó Tô Thời lại cực kỳ lúng túng, chỉ có thể ôm con heo đất đó lên cúi đầu kéo Tô Thời đi trả tiền.

Không ngờ sau khi về nhà Tô Thời rất nghiêm túc, một khi có tiền sẽ nhét vào.

Mỗi lần nhìn thấy Tô Thời tính tiền trên quyển sổ của mình, rồi nhét từng đồng xu nhỏ xíu vào trong bụng con heo, với tư cách là chị gái, trong lòng Tô Vy Trần không thể không buồn. Nhưng có khó chịu cũng chẳng có tác dụng gì. Cô không biết hai mươi mấy năm trước mình đã sống kiểu gì, lớn lên mà không hề có một kỹ năng nào. Làm việc nhà sao, cô nấu cơm sẽ nửa sống nửa chín, không quá nát thì sẽ quá khô. Ngay cả việc xào trứng đơn giản nhất cũng không cháy thì quá mặn hoặc quá nhạt.

Rất nhiều khi ngay cả bản thân Tô Vy Trần cũng cảm thấy cô có thể bình an sống đến bây giờ quả thực là một kỳ tích của nhân loại.

Một lần nào đó Tô Thời đứng bên cạnh nhìn cô vụng về đổ rau vào nồi, rồi bị dầu bắn lên làm cho sợ hãi kêu la oai oái cộng thêm nhảy xa ba mét. Tô Thời không xem tiếp được nữa, không nhịn được thẳng lưng lên: "Tô Vy Trần, có thể để em thử không?"

Kết quả của lần thử này chính là tối đó họ được ăn một bữa cơm rang trứng cà chua có mùi vị không tệ. Sau đó, đã bắt đầu thì không thể dừng lại! Tô Vy Trần giơ tay nhường lại chiếc ghế đầu bếp nhà họ Tô trong sự xấu hổ, áy náy, bối rối và kính phục.

Năm đó, Tô Thời tám tuổi.

Nói về công việc, Tô Vy Trần không ngừng nhảy việc. Cô đã từng làm thu ngân trong siêu thị, một tháng kiểu gì cũng sẽ có mấy lần nhập không đúng, mỗi lần đều không thể không tự móc tiền túi ra đền; Cô đã từng làm nhân viên bán hàng, nhưng không biết nhìn sắc mặt khách cũng không biết tâm lý khách hàng, doanh số bán hàng thảm không thể tả, giám đốc không thể không mời cô đi chỗ khác; Cô cũng đã từng làm phục vụ, nhưng ngay cả đĩa cũng bưng không vững, đập không ít bát đĩa rồi. Cô cũng là lần đầu tiên biết bưng chiếc khay bên trên có để đồ, phải bưng bằng một tay, bưng vững chắc, độ khó không thấp tí nào; Cô còn làm cả nhân viên văn thư, sai sót cũng rất nhiều, cuối cùng vẫn phải tự nghĩ cách.

Dù sao cũng có vô số công việc và vô số lần nghỉ việc. Mãi đến khi cô làm người mẫu taobao, thu nhập trong nhà mới có chút dư, không cần sầu thảm vì tiền nhà và tiền học đàn của Tô Thời mỗi tháng nữa.

Người ta nói khi Thượng Đế đóng cánh cửa này của bạn thì nhất định cũng sẽ mở cho bạn một cánh cửa sổ ở chỗ khác. Cho nên Tô Vy Trần vẫn có ưu điểm của mình. Cô có thể dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, có thể dùng chiếc máy khâu nhỏ trong nhà may cho mình và Tô Thời đủ loại quần áo thủ công, cũng biết làm các loại gối ôm, khăn trải bàn, bọc ghế, thậm chí còn cả rèm cửa đẹp đẽ, có thể trồng các loại hoa cỏ nghe nói rất khó trồng, trang trí nhà cửa trở nên tươi mới đáng yêu.

Nhiếp ảnh gia Đinh Tử Phong đang hợp tác cùng cô mỗi lần đến nhà đều sẽ không nhịn được mà khen cô một câu: "Tô Vy Trần, em trang trí nhà cửa khiến anh nhớ đến câu quảng cáo của Thủy Hương Ô Trấn. Gọi là cái gì nhỉ...." Anh ấy nghĩ ngẫm một lát rồi vỗ trán nói, "Bước đến là không muốn rời đi."

Nói đến cũng thấy lạ, cô có một em trai nhỏ như Tô Thời, người xung quanh trước giờ đều không tin. Ban đầu Đinh Tử Phong cũng không tin.

Lần đầu tiên gặp mặt là ở studio của Đinh Tử Phong và bạn anh ấy Điền Dã, Tô Vy Trần đưa Tô Thời đến chụp ảnh.

Hôm đó cô vừa bị đuổi việc, cầm được một chút lương. Khi đi ngang qua cô bị bức ảnh trưng bày của studio hấp dẫn. Nhớ đến Tô Thời đáng thương từ nhỏ đến lớn đều không có một tấm ảnh sinh nhật, trước giờ Tô Vy Trần không phải là một người tính toán chi li, sờ sờ số tiền trong túi, kích động lên liền quyết định chụp một bộ ảnh cho Tô Thời, lưu lại làm ký ức tuổi thơ.

Hôm đó, vừa đúng lúc Đinh Tử Phong ở phòng làm việc, anh ấy nhàn rỗi đến nỗi phát điên cũng muốn lấy ống kính ra nghịch. Sau khi Tô Thời chụp được mấy tấm, Điền Dã vẫn luôn ở bên cạnh quan sát bỗng mời cô: "Chị gái này, cô có muốn vào chụp cùng với em trai mình không?"

Tô Vy Trần có chút rung động, nhưng giá cả khiến cô phải suy nghĩ, "Có thể sao? Nhưng mà giá chụp đôi với chụp đơn hình như khác nhau?"

Điền Dã nhìn ra được suy nghĩ của cô, hào phóng nói: "Cô yên tâm, tôi chụp bộ ảnh hai người cho các cô, thu tiền chụp một người thôi."

Có chuyện tốt như vậy sao! Đương nhiên Tô Vy Trần đồng ý luôn: "Vậy thì ok."

Điền Dã chuyển chủ đề: "Có điều tôi có một yêu cầu nhỏ?"

Tô Vy Trần nhìn anh ấy, trong mắt có chút cảnh giác: "Chuyện gì?" Không phải yêu cầu gì quá đáng chứ!

Điền Dã ra hiệu ánh mắt cho trợ lý của mình, trợ lý hiểu, rất nhanh đã ôm một đống quần áo ra. Điền Dã nói, "Cô thay mấy bộ quần áo này để chụp, được không? Tạo hình đẹp lên hình cũng sẽ đẹp hơn!"

Tô Vy Trần cụp mắt nhìn áo phông trắng và quần bò trên người mình, mới hiểu mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Người ta chỉ có lòng tốt cho cô mượn đồ chụp thôi. Vì thế cô vui vẻ đồng ý, phối hợp với Tô Thời tạo ra các biểu cảm thân mật, tức giận, chơi đùa trước ống kính.

Có điều khi đó cô không chú ý đến sự giao lưu ánh mắt giữa Điền Dã và Đinh Tử Phong: Đào được bảo bối rồi. Cảm giác ống kính của cô gái này rất tốt.

Đương nhiên Điền Dã có dụng ý khác. Tô Vy Trần và Tô Thời vừa bước chân ra khỏi cửa, anh ấy đã lập tức gửi ảnh cho một khách hàng quan trọng: "Tôi gửi cho anh mấy tấm ảnh. Cô ấy không phải mẫu chuyên nghiệp, khí chất rất tốt, dáng người và cảm giác ống kính cũng tốt. Phát huy được hết vẻ đẹp trong thiết kế và chất lượng trang phục của các anh."

Sau khi khách hàng nhận được, không quá nửa tiếng sau đã trả lời Điền Dã: "Người mẫu này rất ok. Chúng tôi nhất trí quyết định sử dụng cô ấy."

Sáng hôm sau, Điền Dã gọi điện thoại cho Tô Vy Trần, nói ảnh rất đẹp, muốn đến cho cô chọn ảnh. Tô Vy Trần không nghi ngờ gì, báo địa chỉ.

Điền Dã cùng Đinh Tử Phong đến nhà thăm hỏi, bày tỏ ý kiến. Ban đầu Tô Vy Trần sững người, sau đó lắc đầu như trống bỏi: "Không được, không được, tôi sẽ không làm người mẫu đâu."

Điền Dã vô cùng nhẫn nại: "Cô Tô, cô có thể thử một chút. Vừa nãy khi chụp ảnh tôi phát hiện mặc dù cô không được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng cảm giác ống kính của cô rất mạnh, rất có biểu hiện của..."

Bất luận Điền Dã nói thế nào, Tô Vy Trần cũng nhất mực từ chối.

Khi đó họ sống ở một căn nhà nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, thực ra Điền Dã vừa bước vào đã biết tình hình của nhà họ, khi ra cửa còn nói: "Cô Tô, cô suy nghĩ kỹ một chút. Người mẫu Taobao tuy thu nhập thấp hơn rất nhiều so với người mẫu bên ngoài hay trên tivi. Nhưng so với đi làm bình thường thì cũng không phải thấp, thời gian cũng khá tự do. Vả lại bây giờ internet hóa rồi, cơ hội phát triển của người mẫu Taobao sau này sẽ rất nhiều..."