Người Qua Đường Thân Thuộc

Chương 4-2: Chuyển nhà (2)



Đinh Tử Phong cười tà mị: "Tô Vy Trần, nếu em đồng ý cho anh chuyển qua ở cùng, những cô bạn gái đấy anh không cần hết."

Tô Vy Trần lắc đầu xua tay, xin tha mạng: "Đinh đại nhân ở trên cao, xin ngài tha cho cái mạng nhỏ này của tiểu nhân. Mấy cô bạn gái của ngài, tôi không chọc vào được."

Đinh Tử Phong bỗng nhiên trở niên nghiêm túc nhìn vào mắt cô, chân thành nói: "Tô Vy Trần, anh thực sự không có bạn gái, mấy người đó chỉ là bạn giới tính nữ thôi."

Căn bản Tô Vy Trần không tin, không để tâm "ồ" một tiếng, dùng chân đá thùng giấy trước mặt: "Này, Đinh Tử Phong, rốt cuộc anh có chuyển mấy cái thùng này hay không?"

Đinh Tử Phong phủi quần đứng dậy: "Con người anh trước giờ nói được làm được, nói không chuyển là...không dám không chuyển...." Nói xong liền ôm thùng lên bậc thềm, Sở An Thành đã mở cửa ra.

Đinh Tử Phong lập tức sững người.

Sở An thành xoay mặt qua nói với Tô Vy Trần: "Phòng ngủ của cô bên cạnh phòng Tô Thời, phía tây tầng hai." Sau đó anh lại nói thêm một câu: "Hai người từ từ dọn, tôi đi trước."

Đinh Tử Phong đưa mắt nhìn theo bóng dáng cao gầy đĩnh đạc của Sở An Thành biến mất nơi phòng đàn. Anh ấy cau mày thật chặt, ngữ khí không tốt lắm: "Tô Vy Trần, em điên rồi. Sao em lại chuyển đến nhà anh ta?"

Lúc này Tô Vy Trần mới nói hết những chuyện đã xảy ra cho anh ấy. Có vẻ như tâm tình của Đinh Tử Phong vẫn không tốt hơn bao nhiêu, ánh mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm: "Vậy đợi cuộc thi kết thúc thì chuyển đi hả?"

Tô Vy Trần bực bội: "Đương nhiên. Nếu không thì sao? Đây cũng không phải nhà em!"

Cũng không biết làm sao Đinh Tử Phong đột nhiên cười: "Kể cũng phải."

Tô Vy Trần nhìn cầu thang uốn khúc, vỗ vỗ vai anh: "Vất vả rồi, bạn nam thân thiết. Phật nói rằng: ngươi không vào địa ngục thì ai vào."

Đinh Tử Phong: "......"

Cuối cùng Đinh Tử Phong hít sâu một hơi, cong lưng ôm hộp giấy lên: "Chuyển một cái trước."

Trung tâm tầng hai có một phòng khách, tường thủy tinh trong suốt sát sàn, sofa màu trắng, bàn trà màu trắng đặt gần tường, còn có bó hoa được cắm nhàn nhã trong bình và mấy khung tranh viền bạc.

Một cửa khác thông với ban công. Vừa bước vào Tô Vy Trần đã sững người. Ban công của phòng khách cực rộng, là kiểu ban công trong mộng của các cô thiếu nữ. Được chủ nhân thiết kế thành một nhà kính trồng hoa, hứng thú đan xen đặt một vài cây cảnh, trên mặt đất thì trải thảm màu sắc cầu vồng, bốn chiếc ghế, chiếc nào cũng được phối với gối ôm màu sắc tươi tắn.

Buổi chiều đông lạnh xuân ấm, sáng sớm đầu hạ giữa thu, làm ổ ở đây ôm một ly trà xanh nóng hôi hổi, hoặc uống một ly cafe thơm phức đậm đà, chắc chắn sẽ là một sự xa xỉ khó lời nào miêu tả được.

Tầng hai có bốn phòng ngủ. Trong đó có hai phòng đang mở cửa, hiển nhiên chính là phòng của Tô Vy Trần và Tô Thời.

Phòng của Tô Vy Trần là sự kết hợp hoàn hảo giữa màu trắng và xanh, mỗi một thiết kế đều vừa khéo, ngay cả đồ đạc bày biện đều đến từ những nhãn hiệu có giá không rẻ. Đinh Tử Phong lập tức đen mặt: Trang trí cũng đẹp quá nhỉ. Đâu giống ở tạm mấy tháng? Có điều khi nghĩ lại, đây chắc chắn là thiết kế tổng thể khi sửa chữa, có lẽ anh đa nghi quá rồi!

Nhưng một giây sau, trong đầu Đinh Tử Phong lại lóe qua gương mặt tuấn tú cao ngạo của Sở An Thành, trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm.

Còn phòng Tô Thời thì kết hợp màu xanh da trời đậm và nhạt, nhìn qua đã biết là phòng trẻ con được thiết kế từ trước. Lúc này tâm tình của Đinh Tử Phong mới tốt lên chút ít: Xem ra là anh nghĩ nhiều thật. Kiểu phòng này chắc chắn là sửa chữa từ đầu, Sở An Thành cũng không có thời gian sửa chữa đặc biệt cho họ.

Nhân viên vận chuyển miễn phí Đinh tử Phong sau khi chuyển xong bao lớn bao nhỏ liền đặt mông ngồi liệt trên chiếc ghế sofa mềm mại ngoài phòng khách nghỉ ngơi: "Người đã chết, cần tìm đốt giấy!"

Câu nói này là câu cửa miệng của Đinh Tử Phong, nhưng mỗi lần Tô Vy Trần nghe thấy đều cảm thấy khó chịu. Lúc này cô vẫn không nhịn được nhấc chân đá anh một cái: "Này này này, sao lại nói thế! Lời của trẻ con không kiêng kỵ, đại cát đại lợi."

Đinh Tử Phong cười hi hi, cũng không bắt bẻ cô, thoải mái gối hai tay sau đầu, từ cánh cửa phòng đang mở có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn thu dọn đồ đạc của cô.

Ngoại trừ một vài tiếng nói chuyện từ tầng hai thỉnh thoảng truyền xuống, phòng khách trống trãi yên tĩnh của tầng một chỉ có tiếng đàn quanh quẩn. Sở An Thành đứng trước cửa sổ sát sàn rộng lớn, nhìn mặt trời dần dần ngả về tây.

Anh vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, giống như ánh nắng sặc sỡ tĩnh lặng không một âm thanh.

Tiết học đàn của Tô Thời vừa kết thúc, cậu đã nhấc chân chạy lạch bạch lên tầng: "Anh Đinh, các anh đến lúc nào vậy?"

Đinh Tử Phong thân thiết vỗ vai cậu: "Mới đến chưa lâu." Anh ấy lại hỏi: "Đói chưa? Tối nay em muốn ăn gì? Hôm nay anh Đinh mời mọi người một bữa to, chúc mừng hai người chuyển đến chỗ tốt."

Tô Thời lè lưỡi, bày ra biểu cảm thèm nhỏ dãi đáng yêu: "Tô Vy Trần, hôm nay có thể bắt chẹt anh Đinh không? Em muốn ăn sườn bò kho."

Tô Vy Trần chỉ cười không nói.

Đương nhiên Đinh Tử Phong lập tức đồng ý: "Được được được. Anh cam tâm tình nguyện được hai chị em bắt chẹt. Tốt nhất là hai chị em ngày nào cũng đến bắt chẹt anh đi."

Tô Thời là cậu nhóc ăn hàng, cũng không biết vì sao từ nhỏ đã rất thích ăn sườn bò. Cửa hàng sườn bò kho ở số 1 đường Hoàn Hồ, nghe nói làm bằng sườn non bò Mỹ rút xương nhập khẩu, dùng cách làm của Lạc Hải, thêm rượu vang đỏ và xì dầu bản địa, ninh bằng nửa nhỏ, thịt mềm, ngọt thanh ít ngán.

Tô Thời cười đến độ thấy răng không thấy mắt: "Em đã nói trông cậy được vào anh Đinh mà." Cậu ngừng một chút rồi nói: "Đúng rồi, anh Đinh, em có thể dẫn người theo được không ạ?"

Đinh Tử Phong chêu chọc cậu: "Dẫn ai theo? Bạn gái hả? Giỏi nha! Tô Thời nhà mình có bạn gái rồi đấy!"

Gần đây Tô Thời cực kỳ mẫn cảm với chủ đề bạn gái, cậu đỏ mặt, lớn tiếng phản bác: "Người ta không có bạn gái mà! Em muốn mời Sở sư huynh đi cùng chúng ta."

Lúc này Đinh Tử Phong mới bừng tỉnh: "Đương nhiên ok. Có điều anh Sở là người nổi tiếng, chúng ta có thể mời sao?"

"Được nhiên có thể ạ." Mông Tô Thời đã rời khỏi sofa, vui vẻ chạy xuống nhà tìm Sở An Thành, "Em đi tìm Sở sư huynh."

Nhưng một lát sau Tô Thời đã cúi đầu ủ rũ quay lại: "Sở sư huynh nói tối nay anh ấy có việc, không thể đi ăn cùng chúng ta."

Đinh Tử Phong nói: "Anh Sở người sang việc nhiều. Đi thôi. Chúng ta đi ăn cơm."

Lúc rời đi, Tô Vy Trần nghe thấy trong phòng đàn truyền đến tiếng piano chậm rãi u sầu, Sở An Thành đang đánh đàn.

Tô Thời khẽ nói: "Sở sư huynh đang đàn 'Bi Thương' của Tchaikovsky."

Đinh Tử Phong không khỏi khen ngợi một câu: "Hôm nay quả là phát tài lớn, được nghe Sở đại thần đàn miễn phí, lỗ tai thật có phúc."

Ăn xong bữa tối, Tô Vy Trần và Tô Thời vẫy tay tạm biệt Đinh Tử Phong ở cổng tiểu khu. Hai chị em dắt tay nhau chầm chậm tiến vào trong, ở cửa nhà họ Sở đã nghe thấy tiếng nhạc tươi mới.

Tô Thời nhắm mắt, tập trung yên tĩnh lắng nghe một lát, rồi tán thưởng không thôi: "Tô Vy Trần, chị nghe đi, khúc 'Ánh trăng' này Sở sư huynh đàn hay thật! Khi nào em có thể giống như anh ấy đây?"

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Tô Vy Trần nhìn thấy sự sùng bái tràn ngập trên gương mặt nhỏ bé của Tô Thời.

Tô Vy Trần khẽ nói: "Chỉ cần có lòng, cố gắng nỗ lực, sẽ có một ngày em cũng có thể."

Buổi tối hôm đó, tiếng đàn của Sở An Thành tưởng như mãi mãi không dứt. Đàn đi đàn lại 'Ánh trăng' và 'Bi thương'. Có vui vẻ mừng rỡ, có dịu dàng lay động lòng người, có buồn khổ kiềm nén, có phiền muộn than thở, cũng có đau thương tan nát trái tim.

Anh đàn thật sự rất hay! Tô Vy Trần lật người trong chăn mềm mại, nặng nề chìm vào giấc mơ trong tiếng đàn.

Ngày thứ hai Tô Vy Trần chuyển nhà, cô chủ động đề xuất sẽ giúp Sở An Thành dọn dẹp sắp xếp nhà cửa để bù vào tiền thuê phòng, Sở An Thành chỉ yên lặng nghe một lát, ném xuống một câu trước khi xoay người rời đi: "....Tùy cô."

Nói thật, con người Sở An Thành này có chút lạnh lùng, anh lạnh nhạt với tất cả mọi người, tựa như ngăn cách một lớp thủy tinh trong suốt với bất cứ ai. Vì đã sống chung một thời gian nên Tô Vy Trần cũng hơi quen. Nghe nói các nghệ thuật gia đều có chút quái gở, Sở An Thành như vậy chắc cũng chưa được coi là quái gở! Bởi vì dù sao anh cũng chẳng quen biết gì cô, đương nhiên cũng không có gì cần phải nói chuyện nhiều.

Sở An Thành đối xử với Tô Thời lại rất tốt, ân cần chỉ bảo, kiên nhẫn cực kỳ. Thậm chí anh còn lập thời gian biểu mỗi ngày cho Tô Thời, quy định thời gian chạy bộ mỗi ngày, đích thân vận động cùng Tô Thời trong phòng tập. Anh nói với Tô Thời: "Một cơ thể không khỏe mạnh sẽ không có tương lai. Bất luận em đàn giỏi như thế nào, nhưng sức khỏe không tốt cũng sẽ không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm."

Thỉnh thoảng Tô Vy Trần về sớm, thông qua khe cửa mở hé của phòng đàn, cô nghe thấy Sở An Thành dạy Tô Thời đàn, giọng nói không có một chút lạnh nào, thậm chí rất dịu dàng ấm áp. Thậm chí có một lần cô còn nhìn thấy Sở An Thành xoa đầu Tô Thời, thoải mái mỉm cười. Thậm chí cô còn nhớ ánh hoàng hôn hôm đó, mang theo ánh vàng kim nhàn nhạt mà chỉ mùa thu mới có.

Vì giờ giấc Tô Vy Trần về nhà không cố định, mặc dù ở chung một nhà nhưng cơ hội chạm mặt Sở An Thành cũng không nhiều lắm.

Hôm đó là buổi chiều thứ bảy, Tô Vy Trần về nhà từ rất sớm, sau khi tắm giặt tẩy trang, cô cuộn mái tóc dài hơi xoăn thành một búi sau đầu, thay một bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái đi xuống lầu.

Cô mua mấy quả lựu đang vào mùa. Buổi chiều yên tĩnh dễ chịu, Tô Vy Trần đeo tạp dề ngồi xuống bên bàn ăn, dùng dao và chiếc bát sứ trắng tách hạt lựu.

Hạt lựu óng ánh long lanh như những viên thạch anh màu sắc, chạm đầu dựa vào nhau. Tô Vy Trần nếm tử một hạt, chua ngọt vừa miệng, tươi ngon mát mẻ. Chắc chắn Tô Thời sẽ thích!

Cô đeo bao tay nilon dùng một lần, chuyên tâm đặt từng hạt lựu đã tách xong vào trong chiếc bát sứ màu trắng.

Tiếng đàn không liên tục truyền đến, Sở An thành đang dạy học: "Khi đàn kỹ thuật staccato* của Beethoven, không thể nhảy nhót như vậy được...." Anh tùy tiện đàn một lát, rồi lại giải thích cẩn thận: "Anh đàn kiểu này, em chú ý lắng nghe....tự mình cảm nhận một chút."

*Kỹ thuật Staccato: Khi phía trên hoặc dưới nốt nhạc xuất hiện dấu "•" hoặc dấu "▼" thì phải sử dụng kỹ thuật Staccato. Chơi nẩy, sắc gọn tiếng đàn. Âm thanh phát ra của nốt nhạc chỉ là tick tick sắc gọn.

Người ngoài ngành như Tô Vy Trần vểnh tai lắng nghe hồi lâu vẫn mù tịt, không nghe ra được cái gì. Nhưng trong phòng đàn sau khi thử một lượt Tô Thời lại "a" một tiếng, cực kỳ sung sướng: "Sở sư huynh, em cảm thấy đàn kỹ thuật Staccato như vậy gần phong cách Beethoven hơn."

Sở An Thành không nói gì, đáy mắt lại là sự khen ngợi: "Nhiệm vụ hôm nay của em chính là luyện tập chăm chỉ, học cách đàn kỹ thuật Staccato. Ngày mai anh sẽ kiểm tra kết quả."

Tô Thời làm nghi thức quân đội với anh: "Tuân mệnh, sư huynh!"

Sở An Thành xoay người đi ra khỏi phòng đàn. Mở cửa ra, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là Tô Vy Trần dịu dàng cúi đầu chuyên tâm tách hạt lựu trong phòng ăn. Cả người anh lập tức cứng đờ.

Ánh nắng khiến người ta yêu thích xuyên qua tấm kính sát sàn sạch sẽ trong suốt, lặng lẽ chiếu vào. Trong tiếng đàn uyển chuyển, phòng khách càng thể hiện sự yên tĩnh của mình.

Anh bất động nhìn Tô Vy Trần, ánh mắt vốn lạnh lùng bất giác trở nên dịu dàng.

Tô Vy Trần tách xong hai quả lưu, ngẩng đầu lên chuyển động cái cổ đang cứng đờ. Ánh mắt cô không phòng bị rơi vào ánh mắt thâm sâu như biển của Sở An Thành.

Tô Vy Trần khách sáo mỉm cười: "Anh Sở có muốn ăn lựu không?"

Ánh mắt của Sở An Thành phút chốc đã lạnh trở lại, anh nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, đi lên trên tầng.

Từ khi quen biết, Sở An Thành luôn mang dáng vẻ không lạnh không nóng, Tô Vy Trần cũng đã quen rồi, cô cũng không để tâm nhiều, dọn dẹp rác rưởi xong rồi đi tưới nước cho hoa.

Cô đã chuyển hết tất cả hoa cỏ ở nhà cũ qua đây, khiến cho mỗi góc của ban công và căn nhà đều tràn ngập màu xanh. Bất luận bận rộn bao nhiêu, Tô Vy Trần cũng dành thời gian chăm sóc mấy cây hoa cỏ này.

Sau khi tưới xong hoa cỏ ở dưới tầng một, cô đi lên tầng hai theo như thường lệ. Khi đi qua phòng khách, cô nhìn thấy Sở An Thành, anh đang yên tĩnh nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc sofa ngoài phòng khách.

Mí mắt anh khép hờ, tựa như cực kỳ mệt mỏi. Tô Vy Trần sợ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, cô nhẹ chân nhẹ tay xuống tầng.

Chị La người giúp việc xách đồ ăn mở cửa đi vào, nhìn thấy Tô Vy Trần đi xuống, chị khách sáo chào hỏi: "Cô Tô tan làm rồi à?"

Tô Vy Trần mỉm cười: "Vâng ạ."

Chị La nói: "Cô làm việc đi, tôi vào nấu cơm."

Tô Vy Trần nói: "Em giúp chị."

Chi La vội lắc đầu xua tay: "Không cần, không cần. Một mình tôi làm được rồi, vả lại đây là công việc của tôi mà."

Tô Vy Trần không quan tâm đến sự từ chối của chị ấy, im lặng giúp chị ấy làm mấy công việc vặt trong bếp, nhặt rau, rửa rau.

Mỗi ngày chị La đều đến nấu cơm hai bữa, phụ trách quét dọn tổng thể một tuần một lần. Cho nên chỉ cần có thời gian rảnh, Tô Vy Trần sẽ cố gắng dành thời gian dọn dẹp mỗi ngày. Hơn nữa vì sức khỏe của Tô Thời, cô cũng cần phải làm cho nơi này được sạch sẽ, để Tô Thời có thể học tập trong hoàn cảnh thoải mái.

Chị La vô cùng khách sáo: "Cô Tô, cô có gì không ăn được không? Nếu có thì nhất định phải nói cho tôi biết."

Tô Vy Trần nói: "Không ạ, cái gì em cũng thích ăn."

Chị La cười nói: "Thời đại bây giờ, mấy cô gái dễ nuôi như cô hiếm lắm. Tôi đã gặp rất nhiều người, không ăn hành, không ăn rau thơm, không ăn rau cần tây, không ăn cà rốt, không ăn hành tây, không ăn thịt lợn, đồ biển đồ sông cũng không ăn, mỗi lần đi siêu thị tôi phải lượn vòng vòng, hoàn toàn không biết phải mua cái gì."

Tô Vy Trần chỉ cười không nói.

Chị La nói: "Hôm nay tôi hầm canh giò heo. Mỗi ngày Tiểu Tô Thời đều luyện đàn, lực tay phải dùng quá lớn, phải cho thằng bé ăn gì bổ nấy, bồi bổ thật tốt."

Giữa người với người luôn có tình cảm, Tô Vy Trần càng thêm cảm động: "Cảm ơn chị La. Em quả thật hồ đồ quá, chưa bao giờ nghĩ đến mấy chuyện này."

Chị La cười xua tay: "Cô tuyệt đối đừng cảm ơn tôi, là do cậu Sở đặc biệt dặn dò đó. Muốn cảm ơn, cô phải cảm ơn cậu ấy, tôi không dám nhận đâu."

Tô Vy Trần khẽ "ồ" một tiếng rồi không nói gì thêm.

Chị La nói: "Có thể thấy, cậu Sở rất hợp Tô Thời, rất thích thằng bé."

Cũng không biết có phải chị La có chỗ nào hiểu lầm không, Tô Vy Trần nhất thời không biết tiếp lời như thế nào, chỉ có thể cúi đầu nhặt rau, coi như không nghe thấy, giả ngu cho qua đi.

Chị La lưu loát làm ba món mặn một món canh, trước khi đi còn dặn dò Tô Vy Trần: "Cô Tô, canh tôi đã giữ lửa nhỏ rồi, lúc ăn tắt lửa đi là được."

Tô Thời luyện đàn xong, cậu xem tivi một lát dưới sự cho phép của Tô Vy Trần. Tô Vy Trần thì dùng khăn mặt ấm đắp tay cho cậu, làm cho thần kinh ở tay được thả lỏng. Đắp đi đắp lại vài lần, Tô Vy Trần nhìn thời gian, thấy Sở An Thành vẫn chưa xuống, cô đặt khăn sang một bên rồi nói với Tô Thời: "Đồ ăn sắp nguội rồi, em lên gọi anh Sở của em xuống ăn cơm đi."

Chị La làm món mộc nhỉ trộn, thịt xào ớt, rau xào, ngoài ra còn thêm một nồi canh chân giò nóng hôi hổi, mùi vị thơm ngon nữa. Mỗi món đều hợp khẩu vị chị em họ Tô, Tô Thời uống hai bát canh lớn, rồi ăn thêm một bát cơm đầy.

Sở An Thành ăn cơm luôn ăn chậm nhai kỹ, cực kỳ ưu nhã, lần này cũng vậy, anh chỉ ăn một bát cơm rồi gác đũa, Tô Vy Trần không dấu vết lén quan sát anh. Cảm thấy đúng như chị La nói, xem ra Sở An Thành thực sự thích Tô Thời, khi anh nhìn Tô Thời uống từng ngụm canh lớn, khóe miệng không tự chủ lộ ra ý cười dịu dàng.

Nhưng ánh nhìn của cô cuối cùng vẫn bị Sở An Thành phát giác, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô trơ mắt nhìn nụ cười nhẹ nơi khóe miệng Sở An Thành dần dần biến mất. Trực giác của phụ nữ khiến Tô Vy Trần luôn cảm giác người tên Sở An Thành này có vẻ không thích mình lắm, thậm chí có chút ghét bỏ.

Sau khi ở đây, Đinh Tử Phong thường bóng gió hỏi cô và Tô Thời sống như thế nào, vì vậy Tô Vy Trần kể chuyện này cho Đinh Tử Phong nghe.

Sau khi nghe xong anh ấy cười lớn: "Tô Vy Trần, em nghĩ nhiều quá rồi! Em không phải nhân dân tệ sao có thể mong ai cũng thích em chứ."

Đương nhiên Tô Vy Trần hiểu đạo lý Đinh Tử Phong nói, cô luôn không hiểu vì sao. Cô cũng không thể ngốc nghếch chạy đến trước mặt Sở An Thành rồi hỏi anh: "Anh Sở, có phải anh có ý kiến gì với tôi không? Hay là tôi có chỗ nào làm không đúng?" Vì thế chỉ có thể cứ tiếp tục như vậy.

Ăn cơm xong, dọn dẹp nhà bếp xong Tô Vy Trần đeo tạp dề và găng tay, lấy một cái bình xịt nhỏ và kéo, cắt tỉa lá, vun đất tưới nước cho cây cảnh, gần đây lại mọc thêm rất nhiều cây sen đá nhỏ, cô bèn phủ giấy báo lên trên bàn ăn, chuyển cây sang mấy chậu nhỏ.

Lúc này Tô Thời cầm mấy tờ vé chạy lại: "Tô Vy Trần, Sở sư huynh có rất nhiều vé buổi hòa nhạc nói muốn dắt em đi thưởng thức, anh ấy nói đây cũng là một kiểu học. Tô Vy Trần, chị có muốn đi cũng bọn em không? Tối mai có một buổi."

Tô Vy Trần tháo găng tay ra, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, cố ý làm đầu cậu thành một cái ổ quạ: "Được rồi. Chị miễn cưỡng đi cùng Tô Thời nhà chúng ta."

Tô Thời trốn tránh "ma trảo" của cô: "Tô Vy Trần thối, còn làm rối tóc em nữa thì em không thích chị đâu."

Tô Vy Trần đấu lại cậu: "Tô Vy Trần cứ thích làm rối tóc của Tô Thời đấy."

Tô Thời ôm đầu trốn: "Tô Vy Trần xấu xa. Em không thèm quan tâm đến chị nữa."

Tô Vy Trần vui vẻ cười ha ha.

"Trong bếp có lựu đã tách rồi đấy, mau lấy ăn đi."

"Vâng." Tô Thời xoay người chạy vào bếp, bưng chiếc bát trắng ra, chạy "lạch bạch" lên tầng: "Sở sư huynh ăn lựu!"

Sở An Thành đang đọc một quyển sách lý luận liên quan đến âm nhạc ở phòng khách. Anh ngẩng đầu lên từ quyển sách, ánh mắt rơi trên những hạt lưu căng tròn như đông cứng lại, rất lâu không nhúc nhích.

"Sở sư huynh, ngon lắm ạ." Tô Thời bưng bát đến trước mặt anh.

Lúc này Sở An Thành mới hoàn hồn, nhàn nhạt nói: "Em ăn đi, anh không ăn lựu rất nhiều năm rồi."

Tô Thời tò mò: "Vì sao ạ? Tô Vy Trần nói lựu có nhiều dinh dưỡng."

Rất lâu sau giọng nói nhàn nhạt của Sở An Thành mới vang lên: "Sau này có cơ hội anh sẽ nói cho em."

- -----

Ăn tối xong, Tô Thời mặc bộ vest kẻ caro và chiếc áo khoác màu đen mà Tô Vy Trần đã chuẩn bị cho cậu, cậu gõ cửa phòng Tô Vy Trần: "Tô Vy Trần nhanh lên, chỉ đợi chị thôi đấy."

"Xong rồi xong rồi." Tô Vy Trần tô thêm chút son rồi mở cửa phòng ra.

Nhìn hai người một lớn một bé trước mắt, cô không khỏi sững người. Sở An Thành cũng mặc áo khoác màu đen đứng cùng Tô Thời, vừa giống đồ đôi anh em cũng vừa giống đồ đôi cha con, khiến người ra có cảm giác khác.

Tô Vy Trần lặng lẽ cúi đầu nhìn chiếc áo khoác dạ màu đen mình đang cầm trên tay, trong lòng bối rối không thôi: Mình có nên đi thay một chiếc áo khoác màu khác không? Bằng không ba người giống hệt như mặc đồ gia đình!

Sở An Thành nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Đi thôi. Sắp bắt đầu rồi."

Đại thần đã lên tiếng, Tô Vy Trần nuốt nước bọt, lặng lẽ xóa bỏ suy nghĩ về phòng thay quần áo.

Trên đường, Sở An Thành chu đáo dặn dò Tô Thời: "Lát nữa khi em thưởng thức âm nhạc, lưu ý nghệ sĩ piano xử lý cách liên hệ với dàn nhạc như thế nào."

Tô Thời nghe lời đáp "vâng" một tiếng.

Có đôi khi Tô Vy Trần không khỏi ghen tỵ. Thằng nhóc Tô Thời này bình thường đâu có tôn trọng gì bà chị ruột là cô đâu, nhưng đối với Sở sư huynh của nó thì lại ngoan ngoãn như thỏ trắng vậy, Sở An Thành chỉ đông, nó tuyệt đối không đi tây.

Trong phòng hòa nhạc ấm áp dễ chịu, việc đầu tiên Tô Vy Trần làm là cởi áo khoác cho Tô Thời, rồi tỉ mỉ chỉnh lại vest cho cậu. Tô Thời làm một động tác tỏ ra đẹp trai: "Tô Vy Trần, em đẹp trai không?"

Tô Vy Trần thuận miệng trả lời cậu: "Đẹp! Đẹp đến rụng rời!"

Tô Thời hỏi: "Tô Vy Trần, vậy Sở sư huynh đẹp trai hay em đẹp trai?"

Tô Vy Trần không ngờ cậu sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời bị làm khó, sững sờ hai giây. Sở An Thành giống như một tòa tháp đứng sừng sững bên cạnh, dù có xấu đi nữa cô cũng phải nói cho có khí chất! Huống hồ bản thân anh chính là một cá nhân tự phát hào quang. Vì vậy Tô Vy Trần như đang che giấu mỉm cười: "Ừm.....đều đẹp."

Nói xong Tô Vy Trần ngẩng đầu, không ngờ Sở An Thành đang ngây ngẩn nhìn mình, cô trực tiếp chạm vào ánh mắt thâm trầm của Sở An Thành. Không biết vì sao, ánh mắt anh cực kỳ lạ thường. Tô Vy Trần cảm thấy vô cớ mặt đỏ tai nóng, cô trốn tránh thu hồi ánh mắt, giống như đang che giấu ngồi xuống sát bên Tô Thời.

Tô Vy Trần mặc một chiếc váy lễ phục màu đen cơ bản, quàng một chiếc khăn lông dê màu nâu nhạt, không biết vì ánh mắt của Sở An Thành quá thiêu người hay vì nhiệt độ trong phòng quá cao, chiếc khăn bình thường mềm mại như lớp da thứ hai, nay lại tựa như chứa sỏi đá, khô ráp cọ vào người. Tô Vy Trần cố gắng nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, phải tháo khăn ra.

Cổ áo chữ V của cô thực ra cũng không thấp, chỉ lộ ra cần cổ trắng nõn tinh tế, nhưng cổ áo tựa như kéo dài vô tận xuống dưới, khiến người ta không thể khống chế bản thân. Sở An Thành ngồi cạnh Tô Thời, bàn tay đặt bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm, trên mặt không chút biểu cảm.

Ban nãy sau khi Tô Thời hỏi ai đẹp trai ai không, anh đã nín thở chờ đợi, cuối cùng đợi được đáp án qua loa không mấy để tâm của cô.

Ở buổi hòa nhạc bình thường, nếu người diễn tấu trên sân khấu đàn sai một nốt, Sở An Thành thường sẽ cau mày. Nhưng tối đó, cả người anh giống như trúng tà vậy, hoàn toàn quanh quẩn bên ngoài âm nhạc. Đừng nói là nghe ra sai sót, thỉnh thoảng ngay cả đang diễn tấu khúc gì anh cũng phải chăm chú nghe mấy nhịp điệu mới có thể nhớ ra.

Nghe xong buổi hòa nhạc, Sở An Thành nói: "Tô Thời, nói cảm nhận của em đi."

Tô Thời nói: "Người chỉ huy hôm nay nắm rất chắc tốc độ âm nhạc, sắc thái và tiết tấu."

Sở An Thành gật đầu: "Đúng, mỗi chi tiết đều phải xử lý tỉ mỉ, bố cục nghiêm ngặt, tầng lớp rõ ràng. Diễn tấu mỗi một tác phẩm đều phải mang theo sự thành kính, phải có lòng kính nể." Tô Thời nghiêm túc tiếp thu.

Khi xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Sở An Thành bỗng nhiên hỏi: "Tô Thời, em có đói không?"

Tô Thời sờ cái bụng xẹp lép, thành thật gật đầu: "Có chút chút ạ."

Sở An Thành mỉm cười nhàn nhạt: "Anh đưa em đi ăn đêm. Có một nhà hàng lẩu, nước dùng và gia vị tự làm của nhà họ là số một trên đời."

Hai mắt nhóc ăn hàng Tô Thời lập tức phát sáng: "Gia vị vô địch thiên hạ, em với Tô Vy Trần phải đi ăn thử."

Có điều Tô Vy Trần không thể ngờ, người có thân phận như Sở An Thành sẽ dẫn họ đi lòng vòng đến một cửa hàng nhỏ trong ngõ.

Cửa hàng trang trí cực kỳ giản dị, may là tường trắng ghế gỗ, hoàn cảnh cực kỳ sạch sẽ. Lúc này mặc dù là đêm muộn nhưng cửa hàng này vẫn có tiếng người ồn ào.

Sở An Thành quen đường quen lối đi đến một chiếc bàn trống duy nhất ngồi xuống, sau đó lưu loát gọi món. Một nồi nước dùng bò trong veo, thêm thịt bò sống, cùng với bốn phần rau xanh tùy chọn. Ngoài ra còn thêm một phần nội tạng bò đặc sắc của chỗ này.

Ông chủ gầy gầy nói vang dội: "Được, lẩu lên ngay."

Một lò than nhỏ kiểu cũ nhất, chiếc nồi đất nung vừa đặt lên trên, không bao lâu đã nghe thấy tiếng xương ninh làm nước dùng đã sôi "ùng ục" nổi lên bọt nóng trong nồi.

Chỉ nhìn đã thấy rất có cảm giác mùa đông, không cần nhắc đến hương vị mê người. Hương vị huy động toàn bộ giác quan của Tô Thời, cậu ngửi như một chú chó nhỏ, chun mũi mỉm cười: "Tô Vy Trần, nhìn ngon thật."

Tô Vy Trần múc cho Tô Thời một bát, thổi nguội rồi mới đưa cho cậu: "Uống chậm thôi, cẩn thận bỏng."

Tô Thời nếm thử một ngụm sau đó cảm thán một tiếng: "Tô Vy Trần, canh này quả thực rất tươi, ngon cực. Chị thử một miếng đi." Cậu múc một thìa canh nồng đậm bón lên miệng cô. Tô Vy Trần há miệng uống, quả nhiên rất tươi ngon.

Đây chính là Tô Thời nhà cô. Mỗi lần có gì ngon có gì vui đều sẽ nhớ đến cô đầu tiên, muốn chia sẻ với cô.

Tô Vy Trần ngưng mắt nhìn hàng mi đen dài đang cụp xuống của Tô Thời, mỉm cười dịu dàng.

Trên đời này, trăng sao mây trời qua một cái ngẩng đầu, hoa cỏ bát ngát sau một cái cúi nhìn, ánh cầu vồng bất chợt bắt gặp sau cơn mưa, hương thơm cỏ cây tình cờ bắt gặp theo cơn gió, nụ cười trao nhau thoáng qua vội vàng và cả những món ăn ngon có duyên thưởng thức này đều là những niềm hạnh phúc nho nhỏ ẩn giấu trong cuộc sống. Chỉ cần có lòng sẽ có thể cảm nhận được!

Sở An Thành ngồi đối diện bỗng siết chặt chiếc thìa trong tay vì nụ cười mỉm nở trên khóe môi cô.

Thịt bò của cửa hàng là tươi mới trong ngày, nạc mỡ đan xen, thái thành những miếng mỏng, nhúng qua trong nồi nước sôi sục, ăn vào có vị thịt nồng đậm, vô cùng tươi ngon.

Tô Thời ăn ngấu nghiến, thỏa mãn khen ngợi.

"Lần sau anh lại dẫn em đến chỗ khác ăn món ngon, đi không?" Dưới ánh đèn ấm áp, giữa đầu mày của Sở An Thành có sự dịu dàng chưa từng có trước đây.

Tô Thời híp mắt nói: "Đi chứ ạ. Đi theo sư huynh là có món ngon."

Trên đường về nhà, Tô Thời đã ăn no uống sau há miệng ngáp, cậu dựa vào vai Tô Vy Trần nhanh chóng ngủ mất. Trong xe thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh.

Trong ánh sáng nửa mờ nửa tỏ bầu không khí yên tĩnh không một tiếng động, Tô Vy Trần ngồi ở hàng ghế sau ngẩng đầu liền nhìn thấy đường nét góc nghiêng của Sở An Thành.

Cô vẫn luôn không hiểu, trong ánh mắt anh khi có cô luôn mang theo sự ghét bỏ.

Sau khi đến nhà chiếc xe dừng lại, vốn Tô Vy Trần muốn lay Tô Thời dậy nhưng Sở An Thành lại kéo cửa xe ra, khom lưng chui vào trong, lặng lẽ bế Tô Thời dậy đi vào cửa.

Tô Vy Trần phụ trách mở cửa. Khi đi vào, Sở An Thành dừng chân lại. Lúc này Tô Vy Trần mới phát hiện, hôm nay anh đi giày buộc dây, bây giờ anh không thể tự tháo giày. Tô Vy Trần liền ngồi xổm xuống cởi giây giày giúp anh.

Tô Vy Trần cởi giây giày xong rất nhanh, cô lấy đôi dép lê bên cạnh đặt bên chân Sở An Thành. Nhưng rất lâu sau Sở An Thành vẫn không có phản ứng, Tô Vy Trần ngẩng đầu, chỉ thấy anh đang cụp mắt đứng sững ở đó, không biết đang nghĩ gì.

Tô Vy Trần gọi: "Anh Sở."

Sở An Thành như bừng tỉnh từ trong mộng, bỗng chốc hoàn hồn. Một giây sau anh không biểu cảm nhấc chân xỏ dép lê, bế tô Thời đi thẳng lên tầng.

Anh lại trở về với sự lạnh lùng thường ngày. Tựa như sự dịu dàng khi ăn cơm ban nãy chỉ như một đóa hoa duỳnh, chớp mắt đã tàn.

Tô Vy Trần nhìn theo bóng lưng anh lên lầu, trầm mặc đi lên theo.

Sở An Thành đặt Tô Thời lên giường, thằng bé đang say ngủ không hề phát giác điều gì. Cậu chỉ nghiêng người tìm tư thế mình thoải mái nhất rồi lại tiếp tục ngủ say sưa.

Tô Vy Trần vắt khăn mặt ấm, lau mặt lau tay cho cậu. Cuối cùng cô dém chăm cho Tô Thời, rồi mới cúi người đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ. Ngủ ngon...

Xoay người lại cô mới phát hiện Sở An Thành đang khoanh hai tay trước ngực, dựa người vào cửa, chưa từng rời đi. Có điều ánh mắt hai người giao nhau trong không trung chưa đến một giây, Sở An Thành đã như ngày thường, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, xoay người đi ra.

Tô Vy Trần thấp giọng nói cảm ơn sau lưng anh: "Làm phiền anh quá, anh Sở."

Sở An Thành ngừng chân lại, đưa lưng về phía cô, dừng một lát mới nói: "Không cần khách sáo."

Anh nói mấy chữ không cần khách sáo.

Nhưng trên thực tế, mỗi một chữ đều vô cùng lạnh nhạt khách sáo.

Hết chương 4.